“Dù sao ngoại trừ em, với anh mà nói không có gì là chuyện đứng đắn.”
Đàm Mặc đẩy nhẹ Lạc Khinh Vân, “Buông ra, anh đụng em.”
Lạc Khinh Vân mỉm cười, “Ồ, thực xin lỗi. Anh không cố ý.”
“Còn diễn? Anh chính là cố ý.” Đàm Mặc lùi lại, nới rộng khoảng cách giữa hai người.
 “Nhìn thấu không nói toạc, đôi ta mới có thể lâu dài.”
Đàm Mặc bĩu môi nói: “Vốn dĩ anh không thương tổn đến lòng tự trọng của em, nhưng giờ thì có.”
Tên này không biết ăn cái gì mà lớn lên thế hả? Đàm Mặc cảm thấy khẳng định là bởi vì cậu lớn lên ở viện phúc lợi, đồ ăn đều có hạn mức, không ăn no cũng chỉ có thể bị đói, bởi vì căn bản quá xấu hổ để xin. Nhưng Lạc Khinh Vân là lớn lên ở căn cứ Thành Trung Tâm, dinh dưỡng toàn diện chưa bao giờ chịu đói!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play