Trên má Chu Tự Bạch cũng có một vết sẹo, chắc là vội vã tới rồi tăng tốc hoàn thành nhiệm vụ nên nhiệm vụ đã thất bại.
Còn có Lạc Khinh Vân, Đàm Mặc nhớ rõ năng lượng Kepler của anh đều đã hao hết, bụng còn bị vảy đuôi Li Vẫn xuyên qua.
“Tâm can tì phổi thận của anh đều còn không?” Đàm Mặc nghiêng mặt qua nhìn Lạc Khinh Vân.
Không nói lời nào còn không cảm thấy, vừa nói cậu đã phát hiện yết hầu khàn khàn, nhưng thật ra môi lại một hề khô nứt, hẳn là lúc cậu ngủ vẫn luôn có người dùng nước ấm thấm môi cho cậu.
Lạc Khinh Vân buồn cười mà trả lời: “Em tỉnh còn muốn giả bộ ngủ, hiện tại mới nghĩ hỏi nội tạng anh còn ở đây không à, quan tâm có hơi giả nhỉ?”
Anh mặc áo ngụy trang rộng thùng thình, áo không gài vào thắt lưng, toát ra vẻ nhàn nhã phóng khoáng, nếu không phải sắc mặt tái nhợt hơn bình thường, môi không còn chút máu, Đàm Mặc không thể tưởng tượng người đàn ông này lại phải chịu nhiều vết thương nghiêm trọng.
Đàm Mặc trả lời: “Bởi vì em ngửi được mùi của anh đó, cho nên em xác định anh còn sống. Bằng không sẽ không ở chỗ này canh em.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play