Đàm Mặc mới phát hiện trần nhà tầng một phủ đầy rêu đen không có ánh sáng, bọn chúng cố tình che giấu hình dáng sinh học của mình, ẩn nấp tại nơi vừa rời đi. Một khi họ đi ngang qua, trùng rêu sẽ rơi xuống, có thể chui vào quần áo bảo hộ, có thể làm vỡ thị kính và ăn mòn cơ thể, hoặc có thể khiến họ rơi vào ảo giác như vừa rồi.
“A,” Đàm Mặc dùng khuỷu tay đâm đâm Lạc Khinh Vân, “Đội trưởng Lạc, tôi cho rằng anh đã chơi chết chúng rồi chứ.”
“Có hạt giống mạnh hơn ở một nơi rất xa khống chế chúng nó.” Lạc Khinh Vân nói.
“Hạt giống mạnh hơn? Anh nói là mạnh hơn anh sao?”
Sau lưng Đàm Mặc nổi lên một trận mồ hôi mỏng, cấp bậc Kepler của Lạc Khinh Vân rất cao, hạt giống còn cao hơn anh, thậm chí còn có thể khống chế những Trùng Rêu này thông qua giao cảm chứ không ở hiện trường, hạt giống này lợi hại tới trình độ nào chứ?
“Những Trùng Rêu này chỉ là kẻ mang tin tức.” Lạc Khinh Vân nói.
“Kẻ mang tin tức? Mang tin tức cho ai? Truyền lại tin tức cho ai?” Ngô Vũ Thanh hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT