Nghiên cứu sinh của giáo sư Triệu lại mở miệng, Thường Hằng không chút nghi ngờ tên này đang lấy đả kích mọi người làm vui.
“Chu Tước quả thực là loại súng bắn tỉa có tầm bắn xa và chính xác nhất hiện nay. Chính vì vậy nó cũng đòi hỏi người sử dụng phải có khả năng phản ứng nhanh nhạy, cầm súng vững vàng, có cảm giác khoảng cách cực tốt và có khả năng dự đoán quỹ đạo động của mục tiêu.”
“Đúng vậy.” Đội viên khác trong nhóm sôi nổi gật đầu.
Đội phó Đàm của họ chính là trâu bò như thế!
Nghiên cứu sinh của giáo sư Triệu nheo mắt lại gần Thường Hằng, trong giọng nói mang theo ý cười: “Đội phó của anh bị chấn động não đến mức không thể thực hiện nhiệm vụ hộ tống – cậu ta còn có thể vận hành ‘ Chu Tước ‘ sao?”
Lòng mọi người chợt lạnh đi, 18 tiếng đồng hồ trước bọn họ rời khỏi thành phố Ngân Loan thì Đàm Mặc còn nằm ở trên giường bệnh bởi vì não chấn động mà nôn mửa, không thể nào hiện tại đã tốt lên được.
Thường Hằng ghé mắt nhìn về phía anh, nghĩ thầm sao tên này lại không sợ hãi gì thế nhỉ?
Không sợ hãi thì thôi, lại cứ một châm thấy máu, nhìn thì hào hoa phong nhã, đối với giáo sư Triệu cũng thực ôn nhu kính cẩn nghe theo, nhưng kiểu kính cẩn nghe theo này chỉ cần tinh tế để ý là có thể cảm giác được có một loại…… Một loại cảm giác như giữa mùa hè uống một ly nước lạnh băng, mới đầu toàn thân thoải mái, nhưng dần dần ngũ tạng lục phủ đều cảm nhận được dư vị se lạnh.
Kỳ quái nhất chính là cabin đã nóng hơn 30 độ mà tên này lại còn mang một đôi găng tay, không nóng bức sao? Chẳng lẽ cậu ta có thói ở sạch?
“Cái kia…… cậu tên là gì?” Thường Hằng hỏi.
“Lạc Khinh Vân.”
Ba chữ này nghe thì ôn hòa lưu luyến, lại lộ ra khí thế không thể khinh thường.
“Lạc Khinh Vân?” Thường Hằng cảm thấy tên này thực quen tai, đột nhiên nhớ tới một người, nhưng thấy bộ mặt ôn nhu của đối phương, có chỗ nào giống cái vị Diêm La Vương tàn sát sạch sẽ toàn bộ Khu Sinh Thái Kepler A22 trong truyền thuyết kia chứ.
Hơn nữa học sinh của giáo sư Triệu chắc chắc là làm bên nghiên cứu, làm sao có thể tiến vào lực lượng dã chiến tiền tuyến?
Chắc là tên người này không phải “Lạc Khinh Vân”, mà là “Lạc thanh vân”, hoặc là “Lạc thất vân” gì đó. Không phải cha mẹ nào cũng mong muốn con mình có được sự nghiệp thành công* sao? (*thanh vân thẳng thượng)
“Ừm.” Đối phương nhẹ nhàng lên tiếng, đứng cạnh giáo sư Triệu thảo luận với ông mấy chủng loại sinh vật với thể biến dị đặc thù bên ngoài.
“Giáo sư Triệu, con nghĩ…… Ma Quỷ Đằng mượn dùng lẫn nhau để kéo dài độ cao, sau đó nắm lấy cơ hội phóng thai quả đến máy bay vận tải để bù đắp cho sự thiếu hụt độ cao bay của Lân Điểu, đây là một hành động cực kì có trí tuệ. Ngài cảm thấy sao?”
Giọng nói anh mang theo cảm giác bình dị thản nhiên, không có chút khủng hoảng.
Giáo sư Triệu lúc trước còn quyết tâm thấy chết không sờn trong lòng, nhưng Lạc Khinh Vân đưa ra vấn đề này khiến cho giáo sư Triệu lại tự hỏi, bản năng nghiên cứu của học giả làm Giáo sư Triệu tạm thời quên mất sợ hãi cái chết đang đến, thế mà lại thảo luận tiếp với Lạc Khinh Vân.
【Hoàng Hậu Đen trên không】
“Hoàng Hậu Đen” chấp hành nhiệm vụ cứu viện đã đến không phận khu vực này, bọn họ phát hiện máy bay bị sinh vật Kepler vây quanh cùng với Cao Chích đang ngồi trên xác máy bay khác cách đó bảy, tám mét.
Giọng Đàm Mặc phát ra từ kênh liên lạc của “Hoàng Hậu Đen”: “Bọn tiểu nhị, Ma Quỷ Đằng còn có Lân Điểu đều quá dày đặc, hỗ trợ nâng mấy con sinh vật Kepler đó lên cao cho tôi tranh thủ góc nhìn chút, tôi không nhìn thấy đội trưởng Cao.”
Giọng của cậu trầm thấp, lạnh băng giống như máy móc.
Giang Xuân Lôi hít sâu một hơi, mở bảng điều khiển, cửa sập mở ra và nâng lên một khẩu súng bắn tỉa.
Mục đích của khẩu súng này là khiến Cao Chích cho rằng Inspector đang chuẩn bị trên “Hoàng Hậu Đen”.
“Hoàng Hậu Đen” mở ra hệ thống công kích hỏa lực, vô số pháo điện từ dày đặc đập xuống thân Akanagar Ma Quỷ Đằng.
Thân cây Ma Quỷ Đằng bung mở ra, máu đặc sệt màu xanh lục phun lên không trung như một đài phun nước, mà bên trong đài phun nước màu xanh lá cây này, những cây Ma Quỷ Đằng nhỏ hơn mọc ra, phát ra âm thanh chói tai bén nhọn, lại còn nghe như dã thú đang rít gào, lao về phía “Hoàng Hậu Đen” đã hạ thấp độ cao.
Tốc độ của “Hoàng Hậu Đen” rất nhanh, thoải mái tránh khỏi công kích của Ma Quỷ Đằng, hơn nữa còn oanh tạc cuồng loạn chỗ vị trí của Cao Chích.
Thân cabin dưới chân Cao Chích sụp xuống, oanh tạc hình thành một tầng bụi bặm thật dày.
Ngay lúc bụi bặm tan đi, chỉ nhìn thấy Cao Chích vẫn ngồi ở chỗ cũ, bốn phía anh ta là sinh vật Kepler vì bảo vệ anh ta mà che xung quang, anh ta trông giống như một vị vua ngồi trên núi thây biển máu, không chút thương xót hay cảm xúc nào.
Ma Quỷ Đằng đã từ bỏ máy bay vận tải, ngược lại công kích “Hoàng Hậu Đen” đang bay ở tầng thấp, những sinh vật khác cũng theo Ma Quỷ Đằng leo dọc lên, sau tiếp trước tranh nhau nhảy lên cao như muốn xé nát phi hành khí đen tuyền.
Đây chính là ý của Đàm Mặc khi nói “Nâng lên”, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy Cao Chích trong ống ngắm.
Thong thả thở ra một hơi, Đàm Mặc gắt gao nhìn chằm chằm Cao Chích, từ góc độ này có thể nhìn thấy sườn mặt anh.
Hốc mắt Cao Chích rất sâu, mũi cao thẳng, sườn mặt có khí chất như vách đá khao khát bầu trời, là vị nam tính khiến Đàm Mặc vô cùng ghen tị.
Đây không phải là lần đầu tiên Đàm Mặc nhắm chuẩn nhìn Cao Chích, bọn họ cộng sự gần 5 năm, chưa có lúc nào Cao Chích không thoải mái trở về, vì thế điều Đàm Mặc làm nhiều nhất là tiêu diệt những sinh vật Kepler cản trở đội thứ hai thực hiện nhiệm vụ từ xa, cùng với…… lúc nhàm chán thì tưởng tượng bản thân biến thành Cao Chích, đoán trước mỗi một động tác hay phản ứng của Cao Chích.
Thời gian lâu dần, Đàm Mặc thậm chí quên mất bản thân là Inspector đội hai, thế cho nên lúc cậu bị túm khỏi giường bệnh, sốt ruột hoảng hốt xông lên “Hoàng Hậu Đen”, cậu đều đang hoảng hốt.
Ống ngắm Cao Chích càng ngày càng rõ ràng, đầu ngón tay Đàm Mặc thủ sẵn bản cơ, cơ hội chỉ có một cái chớp mắt là đã lướt qua.
Nhưng thời khắc kia còn chưa tới.
Hơi thở từ lúc ban đầu nặng nề trở nên nhẹ hơn, máu ứ đọng càng lúc càng trơn tru, tầm nhìn của Đàm Mặc thu hẹp lại vô hạn, khóa chặt sườn mặt Cao Chích đến mắt phải của anh ta.
Giang Xuân Lôi đang ở vị trí cao thao túng súng điều khiển từ xa khóa chặt Cao Chích, nhắm ngay giữa mày anh ta, nã một phát súng.
Viên đạn bay trong không trung với tốc độ cao, đúng lúc sắp bắn trúng mục tiêu thì một con chim có vảy sà xuống, chặn viên đạn bắn tỉa rồi rơi xuống đất.
Ngay sau đó một cây Ma Quỷ Đằng lao tới nuốt chửng Lân Điểu, để nó trở thành thức ăn cho thai quả tiếp theo.
Giang Xuân Lôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể bắn trúng mục tiêu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Cao Chích từ màn hình điều khiển, cậu vẫn choáng váng, như thể linh hồn bị xuyên thủng, cổ họng bị đối thủ bóp chặt, máu không thể chảy, tay chân lập tức trở nên lạnh lẽo.
“Hoàng Hậu Đen” lập tức nâng độ cao, tránh khỏi cú đánh bất ngờ của Akanagar Ma Quỷ Đằng.
【 3000 m giữa các tảng nham thạch】
Đàm Mặc vẫn duy trì tư thế kia chưa từng động, cậu còn đang chờ đợi góc độ cùng thời cơ tốt nhất.
Nỗi lòng cậu càng lúc càng bình tĩnh, tầm mắt cùng tư duy hợp hai làm một, hòa quyện vào thời gian.
Giang Xuân Lôi lấy hết can đảm, lại bắn Cao Chích lần nữa, Cao Chích nhanh chóng nghiêng mặt, viên đạn kia bắn vào khung kim loại dưới chân anh ta, bắn ra một vệt lửa.
【 trong cabin 】
Những người trong máy bay vận tải không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, chỉ có thể nhận biết qua âm thanh.
Lão Thường buồn nói: “Hình như bắn trật…… còn là hai lần…… Đối phó Đội trưởng Cao như thế nào cũng phải phái tinh anh đi chứ, tên gà còm này (cùi bắp) sao có thể bắn trúng được!”
Bầu không khí lập tức trở nên chán nản.
Lạc Khinh Vân chống cằm, cười một cái, “Inspector chân chính hẳn là mai phục cách xa một cây số, kẻ trên đỉnh đầu là thủ thuật che mắt hấp dẫn đội trưởng Cao mấy người.”
“Tại sao?” Thường Hằng hỏi.
“Không phải anh nói sao, đối phó Cao Chích phải phái tinh anh đến. Trình độ tên trên kia, đủ tinh anh sao?” Lạc Khinh Vân ôn hòa hỏi lại.
Nụ cười của anh có cảm giác trấn an gãi đúng chỗ ngứa, Thường Hằng bỗng nhiên cảm thấy tên này hình như thuận mắt hơn trước một chút.
Nhưng nếu còn một Inspector khác mai phục ở xa mà thật sự bắn trúng Cao Chích, như vậy Cao Chích hơn phân nửa sẽ chết.
Thường Hằng cúi đầu, nắm chặt khẩu súng trong tay, sâu trong nội tâm anh không hy vọng Cao Chích sẽ chết.
Lạc Khinh Vân như là nhìn thấu Thường Hằng, cười khẽ một tiếng.
“Cậu cười cái gì?” Thường Hằng hỏi.
“Tôi cười anh lo lắng vấn đề không nên lo lắng.” Lạc Khinh Vân trả lời.
“Cậu chẳng lẽ còn biết tôi suy nghĩ cái gì?” Thường Hằng hỏi lại.
“Mai phục trong vòng một cây số rất dễ bị Cao Chích phát hiện. Nhưng nếu mai phục ngoài một cây số thì khó khăn bắn trúng Cao Chích sẽ tăng lên theo cấp số nhân. Cho nên anh không cần lo lắng Đội trưởng Cao của anh sẽ chết ở chỗ này. Tôi còn là cho rằng không có Inspector nào có thể bắn trúng anh ta.”
(bé iu cách xa tận 3 cây số, bé quá đỉnh )
Thường Hằng ngây người, ngay sau đó lại nói: “Vậy cậu không sợ chết sao?”
“Tôi? Hôm nay hẳn là còn chưa phải ngày chết của tôi đâu.” Lạc Khinh Vân trả lời.
“Cố làm ra vẻ.”
Giang Xuân Lôi lại xạ kích lần thứ ba, lại lần nữa bị Ma Quỷ Đằng chắn lại, kỹ thuật viên trẻ cũng trở nên nôn nóng.
Hoàng Hậu Đen thoáng qua đỉnh đầu Cao Chích, Cao Chích rốt cuộc đứng dậy.
Thời gian chuyển động với quy mô chính xác, để lại trong đầu Đàm Mặc một tiếng “Cùm cụp, cạch”, tầm mắt xuyên thấu ống ngắm vọt vào Khu Sinh Thái, khu rừng rậm rạp và những sinh vật điên cuồng đó dường như bị đóng băng, Đàm Mặc nghe thấy đại não và tầm mắt chung điểm cộng minh trong một tiếng đó.
Chính là hiện tại!
Đàm Mặc siết chặt ngón tay.
Cùng lúc đó, trong cabin trái tim của Lạc Khinh Vân thắt lại, anh nhắm mắt lại chăm chú lắng nghe, có một thứ gì đó đang lao như bay đến.
Nó tránh được mọi chướng ngại vật có thể cản trở tốc độ và hướng đi của mình, tràn đầy quyết tâm không thể lay chuyển.
Vạn vật nơi đây đều vì nó mà lảng tránh lui lại, như thể chỉ cần chạm vào nó liền sẽ tan tành theo khói.
Không…… đó không phải một phát, mà là hai phát!
Đôi mắt Lạc Khinh Vân chợt mở, trái tim kịch liệt nảy lên.
Đó là một loại chính xác vượt qua mọi tính toán, bắt giữ thiên thời địa lợi, khống chế thời gian.
Cao Chích cảm giác được không khí chấn động, anh nghiêng mặt đột nhiên giơ tay, quả thực cứng rắn bắt được viên đạn “Chu Tước” bắn ra!
Nhưng anh trăm triệu lần không ngờ phát đạn thứ hai đã theo sát tới, bay qua nắm tay đang cầm viên đạn của anh , cắm thẳng vào mắt phải của anh mà không hề báo trước!
Anh mở to hai mắt, viên đạn mang theo bộ suy giảm “anti-Kepler” nhanh chóng khuếch tán trong cơ thể anh , đáy mắt băng màu xanh lục dần dần rút đi, thần kinh đau đớn thuộc về nhân loại nảy lên, anh bưng kín hai mắt của mình, máu đỏ thắm từ giữa khe hở ngón tay tràn ra.
Anh ngã quỵ về sau, rơi xuống.
Không ai nhìn thấy ý cười trên môi Cao Chích, đó là giải thoát, cũng là tái sinh.
Tác giả có lời muốn nói:
Về giả thiết:
Đội trưởng dung hợp giả sở hữu khả năng của một sinh vật Kepler tiên tiến và bộ não của con người. Sử dụng năng lực quá mức sẽ “Vượt rào”, trở thành sinh vật Kepler.
Phó đội trưởng có thể là dung hợp giả cũng có thể là nhân loại bình thường
Inspector: Bình thường dưới tình huống không tham dự nhiệm vụ, mà ở vị trí tương đối an toàn hoặc là vị trí cao giám thị đội trưởng, một khi đội trưởng vượt rào trở thành sinh vật Kepler, như vậy Inspector liền phải bắn trúng đội trưởng. Inspector chính là”Chốt an toàn” của dung hợp giả. Inspector nếu dùng đạn silic thì đội trưởng bị bắn trúng sẽ chết ngay. Nếu dùng bộ suy giảm thì đội trưởng có thể sống sót trở ra. Nhưng không phải mỗi Inspector đều có kỹ thuật như Đàm Mặc, 99% tình huống là Inspector sẽ sử dụng đạn silic bảo đảm đội trưởng vượt rào tử vong.
Đàm Mặc ngoài làm Inspector còn đảm nhiệm chức vụ phó đội trưởng, điều này chứng tỏ năng lực chiến đấu của cậu không hề yếu, khả năng phán đoán và chỉ huy rất tốt.
Kỹ thuật viên: Phụ trách thao tác máy bay không người lái tiến hành tra xét, điều khiển vũ khí trang bị từ xa, đại đa số là nhân loại bình thường
Quân y: Chịu trách nhiệm cứu hộ khẩn cấp, được Hôi Tháp chuyên môn huấn luyện, có khả năng chiến đấu cơ bản và khả năng phẫu thuật ngoại khoa.
Hôi Tháp: cơ cấu quản lý Dung hợp giả, đào tạo nhân sự hiện trường, trước đây gọi là Liên minh Thám hiểm Kepler.