“Nó rất đẹp. Những cánh hoa trong suốt màu vàng kim nhỏ nhắn và tao nhã, khi chạm vào trông như thể sẽ vỡ. Chúng là hoa hướng dương, hoa kim ngân bị đột biến sơ cấp do Kepler dị hóa, không có khả năng lây nhiễm hay khả năng hoạt động tự chủ. Nhưng nó đã tiến hóa một…”
Lạc Khinh Vân dừng lại, vừa rồi Cảnh Kính Nhu nói rằng Đàm Mặc là “chấn thương cấp độ một”.
Cảnh Kính Nhu hơi nâng cằm: “Đội trưởng Lạc, sao anh không nói gì?”
“Nhưng nó đã tiến hóa thành một loại độc tố thần kinh, tuy không gây tử vong nhưng có thể khiến người bị trúng độc sống không bằng chết, và cơn đau đạt đến mức độ của một bà mẹ sinh con. Độc tố này sẽ nhanh chóng kết hợp với thần kinh cơ bắp và không thể chữa trị được, chỉ có thể dùng thuốc chuyên dụng giảm đau.”
Khi đó ở huyện Vân Hạ có một khe núi, khe núi đầy hoa Adela. Đàm Mặc muốn đến địa điểm chỉ định một cách tiết kiệm thời gian nhất thì phải băng qua biển hoa. Nhưng điều đó có thể thực hiện được nhờ công cụ đu dây mà Đàm Mặc mang theo vào thời điểm đó.
“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Lạc Khinh Vân hỏi.
“Phấn hoa của Adela quá mịn, dính vào giữa các đầu rút của dây đu, gây ra sự chậm trễ trong quá trình rút lại của sợi dây. Nếu là người khác thì có thể họ đã rơi xuống, nhưng Đàm Mặc phản ứng rất nhanh và cậu dã bắn ra dây thứ hai ngay lập tức, người đó không bị ngã hẳn nhưng chân trái bị kẹt trong biển hoa, sau khi leo lên xong đã xin chỉ thị với anh là mình không thể tới mục tiêu đúng hạn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT