Ngô Vũ Thanh gõ nhẹ lên kính của Giang Xuân Lôi, trêu ghẹo: “Chậc, cậu cũng thật là nể mặt đội trưởng Cao. Chỉ vì đi đối phó với đội trưởng Cao mà mang đôi giày chiến thuật mới đấy à? Cậu đây là tính chiếm ngai vàng từ sớm rồi đúng không!”

Giang Xuân Lôi đẩy Ngô Vũ Thanh một phen, “Tôi vốn đang thử giày mới ở hậu cần đã bị kêu đi nhận nhiệm vụ đó hiểu chưa? Tôi đây còn không rõ, đội trưởng Cao ngày thường đối với anh cũng không tệ mà giờ anh còn đi giết anh ấy, thế mà anh còn bình tĩnh như vậy?”

Vẻ mặt Ngô Vũ Thanh trầm xuống, đánh vào đầu cậu ta: “Phi phi phi đồ miệng quạ đen cậu, chúng ta là đi ngăn cản anh ấy ‘ vượt rào ‘, không phải đi giết anh ấy! Cậu lại nói hươu nói vượn coi chừng tôi ném cậu xuống.”

“Ngăn cản anh ấy ‘ vượt rào ‘ với ‘ giết’ có gì khác nhau? Không phải đều là nổ súng bắn trúng anh ấy à?”

Mắt Giang Xuân Lôi đỏ lên, cậu nhập đội muộn nhất, tuy rằng chưa kịp bồi dưỡng cảm tình sâu sắc với đồng đội bao gồm đội trưởng Cao Chích, nhưng bọn họ lại đang xuất phát đi giải quyết đội trưởng của mình, Giang Xuân Lôi hoàn toàn không hiểu tại sao Ngô Vũ Thanh giờ phút này vẫn còn bình tĩnh.

Đội trưởng Cao sắp bị Inspector “Xử quyết” đó!

Trong khi thế giới đang bị xói mòn bởi hệ sinh thái Kepler, con người cũng sẽ không thể tránh khỏi.

Hầu hết con người bị ăn mòn đã trở thành một phần của hệ sinh thái Kepler, được điều khiển bởi các dạng sống ngoài hành tinh.

Mặc dù một số ít người có được năng lực của sinh vật Kepler, nhưng họ vẫn bảo trì lý tính của con người, những người như vậy được gọi là “Dung hợp giả”, họ đi đầu trong cuộc chiến của nhân loại chống lại sinh vật Kepler.

Theo số lần “Dung hợp giả” sử dụng năng lực của sinh vật Kepler ngày càng nhiều, bộ phận bị ăn mòn của họ cũng sẽ càng ngày càng nhiều, cho đến khi vượt qua giới hạn con người, hoàn toàn trở thành sinh vật Kepler, đây là “Vượt rào”.

Một khi vượt rào, ý là bọn họ không còn là nhân loại.

Lúc này sẽ có Inspector ( Giám Sát Viên ) mà Hôi Tháp sai đến mang theo súng ngắm chuyên dụng, cự ly xa ngắm bắn “Dung hợp giả” đã vượt rào.

Trong hầu hết các tình huống Inspector sẽ trực tiếp bắn tỉa, chỉ có trong những tình huống cực kì tự tin mới sử dụng đạn có chứa bộ suy giảm “anti-kepler”.

Nếu tấn công thành công, nó có thể làm suy yếu khả năng ăn mòn của sinh vật Kepler, cứu sống đối phương hoặc thậm chí kéo đối phương trở lại thế giới loài người.

Nhưng nếu thất bại sẽ bị đối phương phản kích chí mạng, nếu may mắn thì nhiệm vụ bắn tỉa sẽ chỉ thất bại, nếu không may thì Inspector này sẽ gom luôn mạng mình và đồng đội vào.

Ngô Vũ Thanh nhìn phía đối diện, nheo mắt lại, với giọng kiên quyết anh nói: “Tôi tin chúng ta có thể ngăn cản đội trưởng Cao vượt rào.”

Giang Xuân Lôi nhìn theo ánh mắt Ngô Vũ Thanh, đối diện là Đàm Mặc.

Từ khi vào cabin cậu vẫn luôn khoanh tay nhắm mắt lại như đã ngủ, trên lỗ tai còn mang một bộ tai nghe, cánh tay đeo một khẩu súng bắn tỉa.

Xuất thân là kỹ thuật nghiên cứu phát minh, Giang Xuân Lôi liếc mắt một cái liền nhận ra khẩu súng kia là “Chu Tước” có tầm bắn xa nhất, có thể bắn trúng mục tiêu cách xa năm nghìn mét mà không làm giảm tốc độ đạn, được trang bị một hệ thống nhắm thông minh và hệ thống dự đoán động.

Toàn thế giới có không đến mười khẩu “Chu Tước”, ở Hôi Tháp nó được xưng “Thần binh”, Inspector có thể khống chế nó không phải ngàn dặm mới tìm được một, mà là mười vạn, trăm vạn chọn một.

Nhưng Inspector trước mắt này thoạt nhìn rất trẻ, không giống như là có nhiều kinh nghiệm.

Tuy Đàm Mặc không mở to mắt nhưng giữa rất nhiều tên đàn ông thô bạo ở tiền tuyến, đường nét trên khuôn mặt của cậu chắc chắn có thể được miêu tả là “xuất sắc”.

Đặc biệt là mắt mày lười biếng cho dù trời sập đất nứt cũng không dao động của cậu, cho dù lúc này đang hướng tới địa ngục, người này vẫn có thể tận hưởng hành trình đến tận thế.

Giang Xuân Lôi cứ như vậy nhìn đối phương, nhìn lâu rồi cậu mới phác giác trong sự lười biếng ấy ẩn lộ là năng lực giỏi giang.

Khuôn mặt Đàm Mặc lộ ra một loại sắc bén khiến Giang Xuân Lôi không thể hiểu được mà nghĩ đến đao giấu trong thơ, nhìn như tốt đẹp kỳ thật mỗi một đường cong đều là nét chữ cứng cáp.

Nếu không phải Ngô Vũ Thanh nhắc nhở, Giang Xuân Lôi căn bản sẽ không chú ý tới người này.

Người này lặng yên không một tiếng động che khuất độ tồn tại của mình, nhưng một khi chú ý tới cậu là không dời mắt được.

Giang Xuân Lôi vô thức nghiêng người về Đàm Mặc, nhạc trong tai nghe đối phương truyền ra thực vang, hình như là rock and roll?

Ồn như vậy mà đã ngủ rồi? Thật sự có thể điều chỉnh trạng thái tâm lý tốt thế sao?

Đàm Mặc không muốn bị Giang Xuân Lôi nhìn chằm chằm như vậy, rốt cuộc xem lâu như vậy thằng nhóc chết tiệt cũng không trả tiền. Cậu đổi dáng ngồi, cổ nghiêng qua bên khác, làn da thiên trắng nõn lộ ra, từ cổ kéo dài ra một đường gân cong, tại nên cảm giác rất mạng mẽ.

Gần cuối mí mắt phải của Đàm Mặc có một nốt ruồi đỏ tươi, ngay lúc tầm mắt chạm đến, tim Giang Xuân Lôi đột nhiên lỡ một nhịp, nốt ruồi đỏ kia khiến ngũ quan Đàm Mặc mơ hồ lộ ra vài phần y lệ.

Tựa như hồng mai trên tuyết trắng xóa.

“Nhìn đủ chưa?” Đàm Mặc mở mắt, tầm mắt nhìn lại Giang Xuân Lôi.

Giang Xuân Lôi lập tức xin lỗi: “Đủ…… Tôi xin lỗi! Tôi chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy Inspector sử dụng ‘ Chu Tước ‘ mà thôi!”

Đàm Mặc cười nhẹ.

Inspector trong tưởng tượng của Giang Xuân Lôi đều là lãnh khốc vô tình, nhưng Đàm Mặc vừa cười, tuy không phải là vẻ đẹp lộng lẫy đến mức làm lu mờ thế giới, nhưng không hiểu sao lại khiến trái tim thấp thỏm của Giang Xuân Lôi loạn nhịp theo một cách vi diệu khác.

Logo trên cách táy phải của Đàm Mặc lộ ra, ngoại trừ kí hiệu Inspector sao sáu cánh ở ngoài thì còn có một đường đỏ, là đấu hiệu phó đội trưởng. Nói cách khác Inspector này ngoài nhiệm vụ giám sát còn tự mình tham gia chiến đấu.

Dưới đường màu đỏ là tên của cậu: Đàm Mặc.

“Cậu hứng thú với ‘ Chu Tước ‘? Cầm đi nhìn xem?” Đàm Mặc một tay cầm súng đưa cho Giang Xuân Lôi.

Giang Xuân Lôi vô thức lúi ra sau, kinh hoảng lên: “Không không không! Khẩu súng quan trọng như thế nhất định đã được hiệu chỉnh! Lỡ mà tôi vừa chạm vào liền……”

Đàm Mặc cười, nhếch khóe miệng lên, “Lừa cậu thôi. Sao có thể cho cậu xem.”

Cậu được huấn luyện Inspector chuyên môn, ngày thường tới thời gian ở cạnh đồng đội còn không nhiều. Cái người Lý Đông Duẩn này…… A, không đúng, Giang Xuân Lôi còn là mới tới, nhưng thằng nhóc này cũng không biết vô số lần diễn tập lúc trước, Đàm Mặc đã quan sát cậu ta qua ống ngắm rất nhiều lần.

Tiểu Xuân Lôi có phải là bắt chéo chân để đánh rắm hay gãi ngứa, lúc nghỉ ngơi nghiến răng như thế nào, từ ống ngắm Đàm Mặc đã hiểu rõ cậu ta.

Căng thẳng vừa phải có thể tăng độ tập trung, nhưng quá căng thẳng khả năng sẽ hủy diệt toàn bộ nhiệm vụ.

Một tay Đàm Mặc chống đầu gối, ném một viên kẹo qua vừa lúc ném trúng lên kính của đối phương: “Xuân Lôi, đúng là tên hay.”

Giang Xuân Lôi phát hiện đó là một viên chocolate bao giấy vàng, vẻ mặt cậu không nói nên lời, đây là dỗ trẻ em đó à.

Tên của mình bị người khác giễu cợt rất nhiều lần, như từ nhỏ đến lớn cậu không viết văn tốt nên bị các bạn học gọi là “phát ngôn viên Lôi”.

Đàm Mặc dựa vào lưng ghế phía sau, khí chất kết hợp giữa sự thành thục nam tính với khí chất thiếu niên nâng cằm lên, giọng nói vững vàng: “Sau Kinh trập, sự va chạm dữ dội giữa không khí ấm và lạnh hình thành dòng đối lưu vuông góc, điện tích âm sinh ra kịch liệt va chạm trong các đám mây vũ tích, sau đó liền có sấm sét. Sau cơn mưa, vạn vật hồi sinh phát triển mạnh mẽ. Tên của cậu vừa mạnh mẽ vừa hy vọng, dấu hiệu tốt.”

Giang Xuân Lôi dừng một chút: “Thật sao?”

“Chắc là thật.” Đàm Mặc buông tay, ngữ khí không sao cả nói, “Dù sao nhiệm vụ lần này vai chính cũng không phải cậu, cậu chỉ cần thao tác điều khiển súng ngắm từ xa hấp dẫn lực chú ý của đội trưởng Cao là được, bắn trúng hay không trúng đều không sao cả —— cho nên sự lo lắng của cậu chẳng có giá trị gì.”

Giang Xuân Lôi đen mặt lại, đừng nói trắng ra cậu là một tên mồi nhử trang trí như thế chứ!

Lúc này tiếng trong khoang điều khiển truyền đến bọn họ qua tai nghe: “Đã đến khu vực thả xuống, phi hành khí hai người đã chuẩn bị.”

Đàm Mặc cùng Ngô Vũ Thanh đồng thời đứng lên, một chiếc phi hành khí chở hai người từ từ bay lên ở giữa cabin, Ngô Vũ Thanh bước vào ghế lái, Đàm Mặc bước một bước dài, ngồi vào ghế phía sau.

Cậu hét lên về phía Giang Xuân Lôi: “Nếu tôi ngắm bắn thất bại thì đội trưởng Cao Chích cuối cùng cũng không trở lại, tôi cùng cộng sự cũng sẽ chết ở khu vực này —— nhưng xác suất cậu còn sống rất cao.”

Ý tứ là, thằng nhóc cậu không chết được!

Đàm Mặc nói xong liền kéo mặt nạ dưỡng khí xuống, gió phần phật nháy mắt vọt vào, phi hành khí đột nhiên trầm xuống, ngay sau đó phá gió bay lên.

【 Khu sinh thái Kepler K033】

Cách đó ba nghìn mét là Khu sinh thái Kepler mang số hiệu K033, một mảnh xanh lục dạt dào sinh cơ bừng bừng, thảm thực vật rậm rạp như thời cổ đại chưa bị con người phá hủy, xanh từ đầu tới cuối, xanh đến mức nguy hiểm.

Phi hành khí hai người đáp xuống một nơi cao, dừng lại ở phía sau tảng đá, đủ để quan sát phần lớn khu sinh thái K033.

Đàm Mặc bước ra khỏi phi hành khí, dựng “Chu Tước” giữa những tảng nham thạch, cậu nằm sấp xuống, súng đặt trên vai.

Ngay lúc nghiêng mặt nhìn vào ống ngắm, nháy mắt như thể hợp nhất với súng ngắm, tốc độ gió, độ ẩm thậm chí cả sức cản của thảm thực vật trong khu sinh thái đều bắt đầu được tự động tính toán.

Ngô Vũ Thanh dựa lưng ngồi xuống tảng nham thạch cạnh Đàm Mặc, nhiệm vụ của anh là canh chừng cho Đàm Mặc.

Trước mắt bọn họ đang ở ngoài lĩnh vực của K033, nhưng lĩnh vực này sẽ lan tràn bất cứ lúc nào —— khi sinh vật Kepler bị đe dọa chúng sẽ mở rộng sự ăn mòn bằng mọi giá, ngay cả khi đó chỉ là ăn mòn tạm thời.

Ngô Vũ Thanh phải dẫn Đàm Mặc đi trước khi bị sinh thái Kepler nuốt chửng.

“Cậu có thấy đội trưởng Cao không?” Ngô Vũ Thanh hỏi.

Cổ họng anh nghẹn lại, nhiệm vụ lần này không phải dành cho những người qua đường Giáp Ất Bính Đinh nào cả mà là đội trưởng của chính họ.

Xung quanh rất yên tĩnh, hạt cát trên những tảng đá phía dưới khô đến mức có cảm giác như bị mài thô, nắng chói chang trên bầu trời trong xanh, nhưng càng như thế thì nỗi lòng càng khó lắng xuống. Cảm giác khủng hoảng trong máu đang nảy lên, trái tim không thể hoàn toàn bình tĩnh.

Ngô Vũ Thanh rất lo lắng.

“Còn chưa tìm được.” Giọng nói lạnh lùng của Đàm Mặc vang lên, “Tôi có kẹo trái cây trong túi sau lưng.”

Ngô Vũ Thanh biết Đàm Mặc thích đồ ngọt, khom lưng giúp cậu tìm viên kẹo ra, lột giấy gói kẹo đưa đến miệng cậu, “Này, ăn đi.”

Đàm Mặc nhìn chằm chằm ống ngắm, đang điều chỉnh góc độ tìm kiếm mục tiêu, mở miệng như máy móc nói: “Tôi nói là anh ăn.”

Anh quá lo lắng, như vậy không tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play