“Bởi vì…… Bởi vì……” Vương Tiểu Nhị nghĩ nửa ngày, quân y lúc huấn luyện bắn súng không phải đều đeo thị kính sao?
Ngoài chức năng rà quét sinh vật, thị kính của họ còn tự động kích hoạt chức năng ngắm phụ khi nâng súng lên, có thể tăng tỷ lệ bắn trúng.
Hơn nữa, thị kính còn có thể bảo vệ mắt, mặc dù quá trình huấn luyện bắn súng ở Hôi Tháp được chia làm hai phần: bắn bằng kính bảo hộ và bắn bằng mắt thường, nhưng với tư cách là quân y, Vương Tiểu Nhị chỉ kiểm tra bắn súng bằng kính bảo hộ.
Vương Tiểu Nhị năm nay mới tốt nghiệp khóa huấn luyện y khoa từ Hôi Tháp, vẫn có chút ngây thơ của một bông hoa nhà kính, mái tóc xoăn đáng yêu tự nhiên, trên má còn có những vết tàn nhang nhỏ, cũng rất trắng trẻo.
Một kẻ thô lỗ như Thường Hằng chắc chắn sẽ cảm thấy muốn bảo vệ sau khi nhìn thấy tên này, nhưng đối với một người như Đàm Mặc… chỉ muốn trêu chọc cậu ta.
“Ngẫm kĩ lại tại sao đi?” Đàm Mặc nghẹn cười xấu xa.
Bộ dáng nghiêm trang suy nghĩ của đứa nhỏ này thật đáng yêu. Càng đáng yêu như thế…… Đàm Mặc càng không nỡ bỏ rơi.
Đội ngũ tiền tuyến có tỷ lệ thiệt hại cao, khi thực hiện nhiệm vụ Đàm Mặc biết rằng mình sẽ không nhịn được mà chú ý đến mấy đứa dễ thương.
Không chỉ riêng cậu mà cả những người lớn tuổi trong đội cũng không thể tập trung hoàn toàn vào nhiệm vụ, điều này sẽ làm giảm tỷ lệ hoàn thành và thậm chí là tỷ lệ sống sót. Họ cần những người quân y dày dặn kinh nghiệm, những sinh viên chưa từng trải qua sống chết có thể cứu được nhiều người dân bình thường hơn nếu họ ở lại bệnh viện của thành phố. Chưa kể gia đình Vương Tiểu Nhị đã hy sinh rất nhiều cho Hôi Tháp.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT