Edit: Rby

Beta: An Nhiên

Ánh mặt trời ấm áp, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào trên sàn nhà. Bình hoa tinh xảo nơi góc tường, chiếc thảm sọc gợn sóng màu be, sô pha rộng rãi thoải mái màu xanh nhạt, tất cả đều mang một dáng vẻ ấm áp, thoải mái lại hài hòa. Đấy là nếu như có thể bỏ qua một số âm thanh nghẹn ngào và thổn thức nho nhỏ. 

Thang Nguyên ngồi ở một bên khẽ khàng nức nở mà không nói một lời. Văn Thu lấy khăn giấy thấm nước mắt nơi khóe mi cậu. 

Tống Mãn Đường bưng một ít nho ngon đến đặt lên bàn trà phía trước mặt hai người, cậu liếc mắt nhìn Thang Nguyên một cái rồi lại quay đầu nhìn về phía Văn Thu. Hai người trao đổi ánh mắt, Tống Mãn Đường lập tức theo Văn Thu đi qua một bên. 

Văn Thu liếc về phía Thang Nguyên một chút, thấy cậu ấy không có nhìn về phía bên này, hạ giọng nói: “Đến cuối cùng là chuyện của Triệu Lý là như thế nào đấy?” 

“Em không biết đâu, chuyện này…” 

“Cậu ấy đúng thật là đã từng bên nhau với Lý Viêm, nhưng mà bọn họ đã chia tay rồi. Theo lẽ thường mà nói, xét theo tính cách bình thường của Triệu Lý thì cậu ấy không thuộc tuýp sẽ gian gian díu díu mập mờ với người yêu cũ đâu.” 

“Tên này rốt cuộc là bị làm sao vậy chứ, vẫn chưa bị Lý Viêm tổn thương đủ sao? Khoảng thời gian trước cậu ấy nói với em rằng đã có người trong lòng làm em còn vui thay cho cậu ấy, người kia hẳn là Thang Nguyên không sai đâu!” 

“Vậy anh nói bây giờ chúng ta phải làm sao? Một bên là anh em của em, một bên lại là bạn bè của anh.” 

“Nếu theo như góc nhìn của anh mà nói thì, Triệu Lý hiện tại đang theo đuổi Thang Nguyên và vẫn đang đợi người ta đồng ý nhưng kết quả lại xảy ra chuyện như vậy. Thế này còn đồng ý cái gì nữa, cứ để cậu ta và người yêu cũ ở bên nhau đi, cóc ba chân thì khó tìm, đàn ông hai chân thì có gì khó chứ?” 

“Đừng mà Thu Thu, thật sự không cho cậu ấy một chút cơ hội nào sao?” 

“Còn cho cái gì nữa? Vẫn chưa giải quyết xong tình cảm trước kia mà vẫn muốn bắt đầu tình yêu mới thì chính là đồ tồi, định biến ai thành liều thuốc chữa lành sau thất tình vậy? Hơn nữa nghe ý của Thang Nguyên thì chuyện hai người bọn họ phỏng chừng cũng quá sức.” 

“Triệu Lý cũng thật là, vất vả lắm mới gặp được người thích hợp mà làm cái trò gì không biết.” 

“Để em gọi điện thoại mắng cậu ấy, dám chọc Thu Thu tức giận, em mắng chết cậu ấy. Là anh em cũng mắng, còn muốn làm đàn ông tồi hả? Thân là anh em của cậu ấy, em còn không trị được cậu ấy chắc.” 

Nói xong lập tức móc di động ra,l gọi một cú điện thoại: “Tút…tút…tút.” 

Thang Nguyên đã chú ý đến tình huống bên này: “Văn Thu.” 

“Anh Mãn Đường?” 

Tống Mãn Đường: “Sao lại là cậu??” 

Điện thoại bị người khác nghe lấy: “Mãn Đường?” 

“Lý Viêm sao lại ở chỗ cậu? Hai người đã ở chung rồi sao!?” 

“Không phải…” 

“Không phải cái gì, cậu nói rõ ràng cho tôi!” 

Văn Thu thấy Thang Nguyên vẫn luôn nhìn về phía bên này, vội vàng đẩy mạnh Tống Mãn Đường ra phía sau nhà vệ sinh đóng chặt cửa rồi từ đó bước ra. 

Anh đưa cho Thang Nguyên một ly nước để cậu ấy bổ sung lại số nước đã mất: “Em khá hơn chút nào chưa?” 

Thang Nguyên bị câu hỏi của anh làm cho đỏ mặt, cậu ấy cảm thấy bản thân khóc nhè thật sự rất mất mặt, lúc này đã bình tĩnh rồi thì chỉ hận không thể tìm được cái lỗ để chui vào: “Khá hơn nhiều rồi ạ…” 

“Văn Thu, em vừa rồi có phải là rất không có tiền đồ không? Dù sao cũng chỉ là một người đàn ông mà thôi mà đã đau lòng thành như vậy rồi, đã vậy còn chưa quen nhau, vốn dĩ là không đáng mà.” 

“Khóc thì có gì mà mất mặt, khóc là cách bình thường con người dùng để bày tỏ cảm xúc, ai lúc mới sinh mà không khóc? Lại nói, đau lòng thì khóc, vui vẻ thì khóc, khóc xong rồi cũng coi như chuyện đã qua, hơn nữa từ lúc vào đại học em đã thích cậu ta, anh cũng đâu phải không biết. Khóc xong rồi thì phải tiếp tục nhìn về phía trước. Nếu như em không muốn tha thứ cho cậu ta thì anh lập tức giới thiệu cho em một người tốt hơn, siêu cấp đẹp trai để chọc cậu ta tức chết. Phải khiến cậu ta hối hận, bỏ lỡ em chính là do cậu ta không có số hưởng.” 

Nói xong còn vỗ vỗ mu bàn tay cậu ấy đặt trên đùi, nghịch ngợm chớp chớp mắt. 

Thang Nguyên bị Văn Thi chọc cho nín khóc mà mỉm cười, cậu ấy duỗi tay lau khóe mắt, hai người bạn tốt thân mật lôi kéo tay nhau: “Được ạ.” 

“Giới thiệu trai đẹp?” 

“Ừm!” 

Tống Mãn Đường vừa cúp điện thoại đi ra từ phòng vệ sinh thì nghe được câu đó mà trong lòng buồn lo thay Triệu Lý. Lý Tử, không phải anh đây không giúp cậu mà là do chính cậu không biết cố gắng! Đến lúc đó người trong lòng cậu cùng với người khác ở bên nhau, cậu cứ lo mà tìm nơi nào khóc đi thôi nhưng mà đừng có tìm tôi. 

Tiễn Thang Nguyên đi, Văn Thu vội vàng tiến đến bên cạnh Tống Mãn Đường: “Thế nào rồi?” 

“Triệu Lý hả?” 

“Chứ còn sao nữa!” 

Tống Mãn Đường ôm lấy anh dựa vào sô pha rồi ném điện thoại sang một bên: “Chẳng ra gì, không cứu cậu ta.” 

Văn Thu nghe thế ngồi thẳng dậy: “Thế là ý gì? Là không thích Thang Nguyên? Vẫn tiếp tục ở bên cạnh Lý Viêm?” 

Tống Mãn Đường lắc lắc ngón trỏ với Văn Thu, ánh mắt ngập tràn sự phủ định. Tiếp theo cậu lại duỗi thẳng cánh tay ôm anh vào lòng và để anh dựa vào ngực mình, Tống Mãn Đường cọ cọ vào sườn mặt mịn màng của Văn Thu, mãi đến khi Văn Thu bị cọ ngứa mà đẩy cậu một cái thì Tống Mãn Đường mới chậm rãi mở miệng: 

“Cậu ta bị Lý Viêm ăn vạ. Không biết đã xảy ra chuyện gì, cậu ta bảo Lý Viêm nói tên đó cùng người nhà nảy sinh mâu thuẫn nên đã bỏ nhà trốn đi. Không có chỗ để về, hi vọng Triệu Lý có thể chứa chấp một khoảng thời gian. Sau đó thì đến nhà cậu ta nghênh ngang ăn vạ không chịu rời đi nữa.” 

“Lý Viêm đuổi không đi, cậu ta cũng không có cách nào tìm Thang Nguyên giải thích, như vậy có khi càng giải thích càng tệ. Hiện tại cậu ấy đang lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, vẫn đang nghĩ cách đây.” 

“Thật là khó giải quyết mà.” Văn Thu chậc lưỡi. 

“Vừa rồi Thang Nguyên còn đồng ý để anh giới thiệu cho, giờ vẫn giới thiệu hả?” 

“Giới thiệu chứ, vì sao không giới thiệu? Có áp lực mới có động lực, tục ngữ nói rồi, áp lực mới khiến người ta hăng hái tiến lên, dùng trong trường hợp này rất thích hợp.” 

Văn Thu vỗ vỗ cái người trong đầu đầy ý nghĩ xấu: “Em “chó” thật đấy. Triệu Lý có người anh em như em đúng là cái nghiệp ngàn kiếp của cậu ấy.”

Tống Mãn Đường cười hì hì nhận lấy, coi như là khích lệ cho mình: “Anh em chính là dùng để đào hố cho nhau mà.” 

Văn Thu nhướng mày, nhìn cậu: “Còn bạn trai thì sao?” 

Tống Mãn Đường chuyển mình đè lên anh: “Bạn trai đương nhiên là để yêu thương rồi~” 

“Mau đến đây cho bạn trai hôn một cái nào, nửa ngày rồi chưa hôn~” 

“A ha ha, em đừng phá, ngứa~ ha ha ha.” 

Ánh nắng chiếu vào khung cửa sát mặt đất đã sớm chuyển hướng, nhưng tất cả vẫn cứ là một không khí dịu dàng hòa lẫn với khung cảnh người yêu nhau vui cười cùng trêu đùa ầm ĩ, có vẻ hết sức hài hòa. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play