Tác giả: Lũy Niên

Trần Ninh Hoài đưa mắt nhìn về phía Trần Chính Anh đang đứng sau Vũ thị.

Trong ấn tượng của hắn kẻ vừa mới nói này chỉ là thư sinh chơi xấu Đỗ Nguyệt trên huyện học chứ hoàn toàn không ý thức được rằng người này chính là đệ đệ nhỏ nhất của nguyên chủ.

Hai mắt Trần Chính Anh còn đang trợn tròn lên. Ngay từ ngày đầu gặp mặt gã đã nghĩ rằng người này rất quen mắt nhưng gã chẳng thể nào nghĩ được rằng cái tên cho mình áp lực nặng nề ngay đó lại chính là đại ca luôn sống như con chó trong nhà mình.

Trần Ninh Hoài chẳng thèm đáp lời gã, quay sang nói với Nhị Thập: "Những người này ta không quen, sau đến cứ trực tiếp đuổi đi là được."

Vũ thị nghe xong lập tức dừng tiếng gào khóc của mình lại nhưng rất nhanh bà ta đã đứng dậy chỉ thẳng mặt hắn mắng tiếp: "Thằng trời đánh, ngươi dám nói như vậy à? Ôi trời đất ơi, nó còn nói không quen người sinh ra nó, dưỡng dục nó hàng chục năm trời này....Ông trời ơi, ông ngó xuống đây mà xem..."

"Bà đã quên ngày hôm đó chính bà là người cầm tay tôi ấn lên khế ước đoạn tuyệt quan hệ?" Trần Ninh Hoài nhìn chằm chằm về phía Vũ thị, thái độ của hắn vẫn như trước không hề thay đổi.

Vũ thị nghe được lời hắn nói xong lập tức dừng gào lại. Trần Chính Anh không hiểu lời hắn nói là như thế nào. Khế ước đoạn tuyệt quan hệ gì?

Gã quay đầu nhìn về phía Vũ thị.

Vũ thị lúng túng, lắp bắp chối: "L...làm gì..gì có! Mày đừng có vu khống cho người sinh ra mày! Mày phải nhớ mày đang theo họ ai và ai đã sinh ra dưỡng dục mày đến như thế này!"

Trần Ninh Hoài nghe xong mép hơi nhếch lên: "Ơn sinh thì có nhưng ơn dưỡng thì bà có chắc không?"

Hắn không hỏi cảm thấy thương thay cho số phận của nguyên chủ.

Có lẽ cho đến khi chết vẫn còn đặt niềm tin vào gia đình này mới nhẫn nhịn, sống như một con chó như thế.

Trần Tuyết Hoa đứng yên nãy giờ không nhịn được mở miệng: "Đúng rồi đó, đại ca! Công cha nghĩa mẹ như núi Thái Sơn, đại ca dù không muốn cũng phải nghĩ rằng ngày xưa cha nương đối với đại ca thế nào chứ! Chỉ là cha nương quá nghèo nên mới phải thế thôi..."

"Ngày xưa? Ý ngươi là đánh đập cho đến chết? Ốm vẫn phải đi làm giữa ngày đông rét buốt? Hay là thấy chết thì nhanh chóng cắt đứt quan hệ để không phải tốn thêm bạc là ma chay, cúng kiếng?" Trần Ninh Hoài thong thả đáp lại những lời văn vở của Trần Tuyết Hoa.

Trần Tuyết Hoa bị hắn nói cho cứng cả họng, những câu chữ muốn nói cũng nuốt thẳng vào trong lòng. Ấp úng đáp lại: "D...dù gì thì chúng ta cũng là huynh muội ruột thịt...."

"Huynh muội ruột thịt? Ngươi cũng biết hửm?" Trần Ninh Hoài nhàn nhạt đáp lại.

Trần Chính Anh thấy nương cùng tỷ tỷ của mình ai cũng bị Trần Ninh Hoài làm cho á khẩu, hai tay gã nắm chặt tức giận quát: "Ngươi đừng có mà quá đáng. Ngươi đừng có quên rằng mình chui từ đâu ra. Chó ăn xương còn biết ai cho nó, ngươi đừng để mình không khác gì một con chó!"

"Đang tự nói chính mình?" Trần Ninh Hoài nghe xong cũng chỉ biết cười khẩy.

Trần Chính Anh nói cũng không biết nghĩ đến mình. Không lẽ nhiều năm như thế gã lại không biết tiền mình ăn học do ai làm ra để đưa cho gã?

Là ngu hay cố tình không hiểu?

Trần Chính Anh chỉ thẳng mặt hắn nói: "Ngươi..."

Trần Ninh Hoài híp mắt nhìn thẳng về phía gã, chậm rãi nói: "Đừng tự kiếm chuyện...nếu không ngay cả cái danh đồng sinh của mình cũng chẳng còn đâu."

Nói xong không để ba người kia phản ứng, hắn quay đầu đi vào trong. Nhị Thập cũng nhanh chóng đóng cổng lại, chặn ba người ở bên ngoài..

.................

Ba người nhìn về phía đóng chặt chỉ biết tức giận. Vũ thị còn muốn tìm đá để ném vào cửa nhưng xung quanh đều được hắn sai người lát phẳng nên không thể nào mà tìm được cục đá nào vừa sức với bà ta cả.

Hai tay Trần Chính Anh nắm chặt. Gã nghĩ đến khế ước đoạn tuyệt quan hệ mà hắn nói thì lập tức nghĩ đến việc nương mình đã làm chuyện gì đó ngu ngốc rồi.

Thế là gã càng tức giận hơn, nổi giận đùng đùng bỏ về trước không thèm quan tâm đ ến tỷ tỷ hay nương của mình.

Trần Tuyết Hoa thì lại cứ nhìn chằm chằm cánh cổng lớn trước mặt với vẻ mặt ao ước.

Nếu như đại ca chịu cho mình vào nhà thì sẽ có cơ hội tiếp xúc với chàng mà người kia nhìn thế cũng vô cùng giàu có, chỉ cần thu hút được chàng thì ngày tháng sau này của mình không cần lo lắng nữa rồi!!!

..................

Sau khi Trần Ninh Hoài đi qua cổng liền nhìn thấy Đặng Phong, y mang trên người một khuôn mặt hóng chuyện cùng với một nụ cười thật tươi, chậc chậc mấy tiếng với hắn rồi hỏi: "Ai vậy?"

Trần Ninh Hoài đi qua y nhàn nhạt đạp: "Rắc rối thôi."

Đặng Phong xoay người đuổi kịp hắn: "Đi từ xa đã nghe thấy tiếng bọn họ rồi. Có thù oán gì với ngươi à?"

Trần Ninh Hoài: "Người nhà cũ."

Đặng Phong nghe xong thì sửng sốt.

Y đương nhiên biết người nhà cũ của Trần Ninh Hoài nghĩ là gì. Y vẫn không ngờ trên đời lại có những người như vậy.

Đặng Phong cười trừ rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: "Thúc thúc của ta bảo ta đến nói với ngươi lô hàng đầu tiên đã sắp đến rồi."

Trần Ninh Hoài nghiêng đầu, hơi ngạc nhiên: "Nhanh vậy sao?"

Đặng Phong: "Không phải ngươi bảo cần gấp sao? Thúc thúc ta huy động lực lượng nhiều lắm đấy."

Trần Ninh Hoài gật đầu: "Cảm ơn thúc ấy hộ ta. Hôm nào sẽ đến?"

Đặng Phong giơ hai ngón tay lên: "Hai ngày nữa. Cũng có thể sớm hơn nên ngươi cứ phòng trước đi."

.....................................

Hai ngày đi qua rất nhanh, từng chiếc xe ngựa chở hàng lối đuôi nhau tiến về phía biệt viện Hoài An. Cảnh tượng này lại khiến cho người dân trong thôn Đông phải xôn xao một phe nữa.

Vì nhân công trong nhà không đủ và đồ nguyên vật liệu thì quá nhiều nên Trần Ninh Hoài dứt khoát thuê lại những người nam nhân trước đó đã làm nhà cho bọn họ.

Thông báo đã được phát ra hai ngày trước, số người cũng đã quyết đủ nên hiện tại mọi người đang đứng xếp hàng đợi xe ngựa đến rồi vận chuyển đồ vào trong.

Cánh cửa lớn bên hông gần với nơi quyết định ủ mắm của hắn, những cánh cửa khác đều được khóa chặt để đề phòng những người lạ mang ý xấu nhân cơ hội lẻn vào bên trong.

Những hộ vệ bên trong nhà phụ trách canh gác và kiểm tra xung quanh đề phòng kẻ gian trà trộn.

Những công việc giám sát kiểm tra nguyên liệu đầu vào sẽ do Dương An, Ngọc thị, Lê Thành và những song nhi cùng với mấy người khác như Trung, Hạ Khôi... làm. Trần Ninh Hoài, Dương Bình, Dương phụ sẽ phụ trách kiểm kê số lượng ở bên ngoài và trao đổi bên ngoài với Đặng Tấn.

Đặng Phong cùng Dương An cũng đến, cũng phụ chút lặt vặt như giám sát với mọi người.

Còn về phân đoạn sơ chế diễn ra sau đó sẽ do Trần Ninh Hoài cũng những người đã học kỹ trong biệt viện trực tiếp giám sát.

Vì có rất nhiều người nên việc giám sát phải diễn ra rất chặt chẽ không thể lơ là nên người nửa buổi chạy đến chơi cùng bị kéo vào làm chung.

......................

Thời gian qua đi rất nhanh phải đến khi trời tối mọi công việc chế biến xử lý mới có thể xong. Những thùng cá được đưa vào hầm băng giữ lạnh để không hỏng.

Ngày mai có thể bắt đầu công việc ủ chượp. Nguyên một ngày trời ai cũng mệt mỏi, kể cả Trần Ninh Hoài cũng thế.

Đã lâu rồi bản thân hắn không làm nhiều việc như vậy.

Trần Ninh Hoài để cho mọi người quay trở về nghỉ ngơi, ngày mai sẽ tiếp tục. Còn mấy người Đặng Phong đều thống nhất sẽ ở lại nhà của hai người hôm nay.

Mệt quá rồi bọn họ không còn sức để đi nữa.

Đặng Tấn thì đã quay về sau khi kiểm kê xong. Ông vẫn còn rất nhiều công việc cần giải quyết nên không thể ở lại hỗ trợ gì thêm.

Bữa tối Trần Ninh Hoài trực tiếp xuống bếp, làm một bữa cơm thịnh soạn để cảm ơn tất cả mọi người vì hôm nay đã hỗ trợ mình.

Những món ăn hắn làm ở đây chưa được ăn bao giờ như gà rang muối hay vịt om sấu. Trong không gian của hắn có mấy con gà ủ muối hoa tiêu cũng được lôi ra luôn, cùng rất nhiều món ăn ngon khác.

Từng món ăn được đưa lên khiến ai cũng phải trầm trồ, họ vẫn luôn nghĩ rằng Dương An nấu ăn đã ngon rồi. Không ngờ Trần Ninh Hoài nấu ăn còn ngon hơn nhiều.

Ăn món ăn của hắn nấu chỉ muốn nuốt luôn đầu lưỡi.

Lê Thành còn nói với Dương An rằng: "Dương An thật sự rất có phúc!"

Trong những món nước, Trần Ninh Hoài dùng linh tuyền để nấu ăn nên khiến ai ăn xong cũng có cảm thấy sức lực của mình đã được khôi phục. Họ có thể làm mấy ngày mấy đêm cũng được.

Trần Ninh Hoài gọi Dung thúc lên kêu người lên bê đồ xuống cho người làm cùng ăn. Khi nãy hắn cố tình nấu dư rất nhiều để mọi người trong nhà ai cũng có phần.

Trần thúc nghe xong hơi sửng sốt một chút. Y không nghĩ là đến chủ nhân của mình sẽ nấu ăn cho gia bọc trong nhà ăn. Y vội nói: "Thiếu gia không cần đâu! Bọn ta tự nấu là được."

Trần Ninh Hoài: "Đồ cũng đã nấu rồi. Thúc nhanh kêu người lên, không sẽ nguội. Mọi người cũng đều vất vả cả ngày rồi."

Trần thúc rơm rớm nước mắt, nở nụ cười vui vẻ với y rồi gật đầu: "Dạ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play