Vô Hạn Lưu: BOSS Phó Bản Là Lão Bà Của Tôi

Chương 3.2


3 tháng


“Nó có thể bảo hộ cậu không?”

"Có thể ." Linh khí là hiện thân của linh lực, mà linh lực là nguồn gốc sức mạnh của Giang Ly thoát khỏi khống chế của hắn, hiện tại hắn đã khôi phục lại linh lực của mình.

Hứa Nghiên Tri gật đầu không nói gì, nắm tay Giang Ly đi vào trong nhà, hỏi cậu có muốn đi tắm rửa hay không .

“Muốn.” Trên người hắn đều là cọng cỏ, dơ muốn ch·ết.

Lúc này Hứa Nghiên Tri chợt nhớ tới: “Những người khác trong phủ đâu?”

“Ta đem bọn họ đều nuốt hết.”

"...!" Hứa Nghiên Tri kinh ngạc quay đầu lại, bất đắc dĩ nhìn Giang Ly với ánh mắt vô tội, "Trực tiếp nuốt vào?”

"Bọn hắn đều là linh lực hóa, ta không thích bọn hắn.” Giang Ly nhíu mày, vẫn là chán ghét chính mình dùng linh lực hóa khống chế.

Xem ra cậu vẫn chưa nuốt sống, Hứa Nghiên Tri thoáng yên tâm, lôi kéo Giang Ly về phòng, bảo cậu ngồi một lát để anh đi lấy nước.

Giang Ly vốn muốn dùng linh lực để thanh tẩy, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng người nam nhân đi tới cửa, hắn chậm rãi ngậm miệng lại, lúc không có linh lực hắn phải tắm bằng nước nó vẫn giống như trước đây, hắn thầm nghĩ.

Tuy rằng trong nhà không còn hạ nhân, nhưng may mắn thay, nước nóng trong bếp vẫn còn. Hứa Nghiên Tri lấy nước đổ vào bồn tắm hết lần này đến lần khác, kiểm tra nhiệt độ nước rồi mới gọi Giang Ly tới.

Lúc Giang Ly đi tới, hắn đã cởi áo ngoài ra, mái tóc dài sau lưng quấn hết vào gáy, nắm lấy tóc với vẻ mặt có chút đau khổ, hỏi Hứa Nghiên Tri: “ Ta có thể cắt đi không? Nó rất khó gội nên ta không thể vấn tóc được.”

Hứa Nghiên Tri không nói có hay không, họ đều nói rằng trang phục cổ xưa là phép thử tốt nhất về ngoại hình của một người, cho nên mặc vào người Giang Ly là hoàn hảo nhất, có lẽ là vì cái nhìn đầu tiên quá đẹp, Hứa Nghiên Tri cảm thấy không ai thích hợp để tóc dài hơn Giang Ly, đó là một vẻ đẹp tuyệt trần ở Giang Ly không ai có thể nhầm lẫn về giới tính.

Anh lấy tay giữ tóc Giang Ly, đơn giản nói: "Tôi gội đầu cho cậu, rồi sau đó vấn tóc giúp cậu nhé?”

Giang Ly gật đầu, mặc dù di chuyển có chút bất tiện, nhưng Hứa Nghiên Tri quyết định không cắt.

Anh quả là một người bạn lữ tốt.

Hắn ngẩng đầu nhìn Hứa Nghiên Tri. Tóc của nam nhân này cũng xem như là dài, nhưng được buộc lại đàng hoàng, không rối bù như của hắn.

Nhìn một hồi, Giang Ly đột nhiên nói: “Hứa Nghiên Tri, ngươi thật là đẹp mắt.”

Anh thực sự rất đẹp, dáng người cực kỳ mảnh khảnh, đường nét trên khuôn mặt hơi sắc sảo và có một đôi mắt hoa đào trìu mến. Chúng không hề thể hiện sự lãng mạn mà còn thể hiện tình cảm sâu sắc trong mắt, sợ rằng tất cả sự dịu dàng trên thế giới đều ở đó.

Hứa Nghiên Tri sửng sốt một chút, sau đó lại cười rạng rỡ. Làm sao có thể khen ngợi người khác nghiêm túc như vậy, giống như đang thông báo chuyện gì lớn lao?

Anh đưa tay vuốt ve đôi mày thanh tú của Giang Ly, cười nói: “Đúng vậy, A Ly cũng rất đẹp .” anh nhìn cậu giống với thẩm mỹ của chính mình, mọi thứ dường như đều phù hợp với sở thích của anh .

Hứa Nghiên Tri xắn tay áo lên, bảo Giang Ly ngồi xuống cúi đầu. Bản thân trong bối cảnh cổ xưa không tốt chút nào, gội đầu hay tắm rửa đều không tiện, anh chỉ có thể dùng một cái muôi gỗ múc nước, từ từ giúp Giang Ly rửa sạch.

Mái tóc dài đến eo được vén lên trước người, lộ ra một phần cổ trắng nõn của cậu, Hứa Nghiên Tri thả nhẹ lực đạo, sau đó tấm mắt bị thu hút bởi một chút màu đỏ trong tuyết. Đó là một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, mọc trên chóp tai nhỏ nhắn và trắng trẻo của chủ nhân, giống như một quả mận trong tuyết.

Giờ này hoa mận đã nhuốm sương, thêm vài phần sắc tình.

Hứa Nghiên Tri ngẩn người một lúc, sau đó mới ép mình rời mắt đi. Anh nhanh chóng gội đầu cho Giang Ly rồi sải bước ra khỏi phòng.

Anh bước xa hơn một chút, dựa vào cột và nhéo nhéo lông mày.

Lại là cảm giác quen thuộc đến thót tim này.

Lần trước là người đàn ông Hán phục, lần này là Giang Ly— nói chính xác là nốt ruồi đỏ trên người A Ly. Tại sao hai người rõ ràng hoàn toàn không có quan hệ gì với nhau, thậm chí không ở cùng một thế giới và cũng không giống nhau, lại tạo cho mình những cảm giác khó hiểu.

Chẳng lẽ trước kia mình đã từng đến đây ?

" Tô* công tử ——”

*Mình không biết chỗ này thành họ Tô xuống dưới lại họ Giang. 

Còn chưa kịp suy nghĩ đã thấy một nam tử hấp tấp chạy vào, trong miệng còn la hét Tô công tử, chắc là đang tìm Giang Ly, không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhìn nam nhân lo lắng đến toát mồ hôi. Khi nhìn thấy Hứa Nghiên Tri , trong mắt nam nhân đầy sự ngạc nhiên, nhanh chóng chạy tới, tóm lấy anh và hỏi: " Lang quân có biết phu quân nhà ngươi ở đâu không?”

“Phu Quân?" Hứa Nghiên Tri cẩn thận nhấm nháp hai chữ này, chậm rãi mỉm cười, không dấu vết hất tay nam nhân ra, sau đó chậm rãi trả lời: "Ngươi tìm phu quân …. chuyện gì ?" Tạm dừng hai chữ cái cuối cùng, lời nói rất nhẹ nhàng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play