“Trâu Giai vừa lên máy bay, chỉ sợ một khoảng thời gian rất dài sau này cũng đều bận rộn.”
“Ừ”
Bên kia im lặng trong chốc lát, Từ Thư Thừa theo thói quen đặt ngón tay lên viền tai nghe Bluetooth, chuẩn bị kết thúc trò chuyện.
Đột nhiên trong tai nghe lại truyền tới giọng nói của Hàn Giản, mang theo cẩn thận sau khi cân nhắc: “Tổng giám đốc Từ, sinh nhật vui vẻ.”
Từ Thư Thừa hơi khựng lại, vẻ lạnh nhạt trong mắt không thay đổi nhưng giọng điệu lại ôn hòa hơn lạnh băng trong trạng thái làm việc: “Cảm ơn.”
Xe con chậm rãi chạy vào cổng lớn của biệt thự Lưu Quang, ánh sáng khác hẳn với thường ngày khiến Từ Thư Thừa ở trong xe có chút bất ngờ mà đưa mắt nhìn.
Thì ra bên ngoài bố cục không đồng đều của cả kiên trúc đều treo đèn trang trí, không phải sặc sỡ chói mắt mà là ngọn đèn vàng rất dịu dàng ấm áp.
Trong vờn hoa cũng có thêm vài vật trang trí mà bình thường không có, khoan bàn tới rực rỡ nhiều màu mà từ mặt chi tiết đã thể hiện ra bầu không khí mà ngày lễ nên có.
Hôm nay là sinh nhật của anh.
Trong nhà còn có cô bé của anh đang chờ anh.
Từ Thư Thừa vốn là người chẳng mong đợi gì vào ngày lễ, huống hồ chi là sinh nhật của mình.
Nhưng vì Trì Tiêu mà anh đã giống với muôn vàn người bình thường khác, chờ mong từng ngày lễ đến, mong đợi xem đã trải qua thế nào.
Quan trọng là trải qua với cô thế nào.
Xe dừng lại ngoài cửa chính, Từ Thư Thừa vừa bước xuống xe đã thấy Trì Tiêu từ bên trong nhanh chóng bước ra.
Trời đông giá rét, gió lạnh thổi từng cơn, từ phía trước ập vào cô khiến cả người cô đều run rẩy. Cô quấn chặt áo khoác bước tới đầu bậc thang giống như một dũng sĩ, trong đôi mắt hồ ly xinh đẹp lóe ra ánh sáng rạng rỡ, còn sáng hơn ngọn đèn xung quanh mấy phần.
Cô không hề chớp mắt nhìn anh chằm chằm, trên mặt mang theo nụ cười mừng rỡ thuần khiết: “Anh về rồi!”
Từ Thư Thừa sải bước đi tới bậc tam cấp, đưa tay kéo cô vào lòng.
Anh vừa mới từ trong xe có điều hòa bước ra nên độ ấm trên người vẫn chưa bị gió lạnh thổi tan, không cần lo sẽ làm cô lạnh.
“Sao lại ra ngoài làm gì? Bên ngoài gió lớn, chờ bên trong không được à?” Từ Thư Thừa ngoài miệng trách móc như mẹ già, ôm chặt cô dẫn vào nhà, cứ như sợ cô hứng gió thêm mấy giây sẽ bị gì vậy.
Trì Tiêu cười xán lạn: “Em chờ anh lâu lắm rồi.”
Từ Thư Thừa vào nhà rồi mới phát hiện trong nhà cũng được trang trí thêm không ít.
Trong nhà luôn cắm hoa tươi, năm ba ngày lại đổi một lần, hoa tươi lần này nhiều hơn thường ngày, trong góc cũng có thêm mấy quả bong bóng trang trí màu sắc thanh lịch tao nhã.
Giờ phút này Trì Tiêu giống như một cô vợ nhỏ hiền lành, lần lượt lấy khăn choàng, áo khoác, áo vest của Từ Thư Thừa xuống treo lên kệ áo ở huyền quan rồi tri kỷ hỏi anh có muốn lên lầu thay đồ hay không.
Từ Thư Thừa hưởng thụ sự phục vụ của bà xã, ỷ hôm nay là thời điểm đặc biệt nên không khỏi có chút được voi đòi tiên: “Anh thay cho anh à?”
Động tác của Trì Tiêu hơi khựng lại.
Được rồi, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật anh, hơn nữa loại chuyện thay đồ này cũng không phải chưa từng làm, tuy rằng rất nhiều lần đều phát triển theo hướng không thể miêu tả được…
Sau khi do dự một lát, Trì Tiêu thỏa hiệp nói: “Em lên thay với anh, nhưng anh không được làm bậy.”
Từ Thư Thừa cười nhìn cô gật đầu, nét mặt lộ vẻ sung sướng.
Dù sao vẫn còn phân đoạn bữa tối sinh nhật chưa diễn ra, Từ Thư Thừa không thật sự làm bậy, sau khi đến phòng quần áo thì kêu Trì Tiêu tìm cho mình một bộ đồ ở nhà, cũng không định trêu chọc cô kêu cô xem mình thay đồ gì đó, chảng mấy chốc đã thay xong rồi ôm cô xuống phòng ăn dưới lầu.
Bầu không khí ngày lễ trong phòng ăn đậm hơn phòng khách một chút, trực tiếp bố trí khung cảnh tiệc sinh nhật, nhưng so với phong cách màu sắc rực rỡ thì ở đây đơn giản hơn một chút, chỉ dán bong bóng hình chữ cái, điểm xuyết thêm một ít đồ trang trí.
“Anh không thích hoa lắm nên em chỉ bố trí đơn giản thôi.” Trì Tiêu giải thích vơi anh, kéo anh ngồi xuống bàn ăn.
Trên bàn đều là những món Từ Thư Thừa thích ăn, ánh nến rượu vang đều mọi thứ đều sẵn sàng.
Từ Thư Thừa chạy vài bước lấy quà đặt một bên đưa hai tay cho anh: “Anh Thư Thừa, sinh nhật vui vẻ!”
Từ Thư Thừa khẽ mỉm cười nhận qua, trực tiếp mở ra trước mặt cô, là một bộ phụ kiện cho nam – đồng hồ, khuy măng sét, kẹp cà vạt, ghim cài cổ áo và một cái cà vạt.
Là thương hiệu anh thường dùng, trên những món đồcũng khắc chữ viết tắt tên anh.
Bộ quà tặng này chắc chắn phải mất đến vài tháng mới chuẩn bị kịp.
Từ Thư Thừa xem quà xong thì cẩn thận đặt nó sang một bên, kéo Trì Tiêu ngồi xuống bên cạnh mình, thuận thế hôn khẽ lên chóp mũi cô một cái: “Bà Từ có lòng rồi.”
Xưng hô “Bà Từ” này được anh nghiêm túc gọi ra khêu gợi tới kỳ lạ.
Trì Tiêu hơi đỏ mặt nhỏ giọng đáp: “Không cần khách sáo… Anh Thư Thừa, nếu không thì chúng ta ăn cơm trước nhé?”
“Được.” Từ Thư Thừa nhẹ nhàng đáp lời, ánh mắt dừng lại trên hàng mi hơi run run của cô, giọng nói bỗng trầm thêm một chút: “Trước khi ăn anh có thể làm một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
Từ Thư Thừa không dùng lời nói trả lời mà cúi đầu hôn xuống, dùng hành động để trả lời câu hỏi của cô.
Có thể do trong lòng Trì Tiêu nghĩ rằng hôm nay Từ Thư Thừa là nhân vật chính nên mức độ khoan dung của cô với anh lại lên đến một tầm cao mới. Bình thường cô được anh chăm sóc đa que, hôm nay cô cũng học cách của anh muốn chăm sóc anh mọi mặt.
Nhưng Trì Tiêu đã quên tiền đề là bọn họ đã kết hôn.
Trước kia có lẽ Từ Thư Thừa còn có thể băn khoăn Trì Tiêu còn nhỏ, hai người vẫn chưa chính thức cử hành hôn lễ nên dù có tình cảm thì vẫn luôn giữ khuôn phép.
Bây giờ thì…
Trì Tiêu có chút hối hận, muốn ngồi cách xa Từ Thư Thừa một chút, đáng tiếc eo bị anh ôm, hễ nhúc nhích một chút cũng không thoát khỏi ánh mắt của anh.
“Anh Thư Thừa, chúng ta có thể ăn cơm đàng hoàng đã được không?” Quả thực Trì Tiêu sợ anh, bình thường ăn cơm thì thỉnh thoảng phải lại gần hôn một cái, tới lui mấy lần đồ ăn đã sắp nguội lạnh.
Từ Thư Thừa sợ sẽ chọc người tới nóng nảy thật nên đành tiếc nuối thu tay lại, véo véo gương mặt của cô rồi mới ngồi thảng dậy ăn cơm đàng hoàng.
Ngay lúc Trì Tiêu thở phào một hơi thì bỗng nghe thấy anh bình tĩnh nói một câu: “Anh nhớ quần áo lần trước mua cho em còn mấy bộ, có muốn buổi tối lại mặc cho thọ tinh* à anh xem thử không?” (*người tổ chức sinh nhật)
Trì Tiêu: “…”
Cô phát hiện lúc tâm trạng của người này cực kỳ tốt thì rất dễ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Sau khi bữa tối sinh nhật kết thúc, Từ Thư Thừa đã tính đợi tiêu cơm một chút sẽ kéo Trì Tiêu vào phòng tám tám rửa, sẵn tiện mở “quà sinh nhật” chân chính của mình. Nào ngờ Trì Tiêu lại thần bí mang một cái bánh sinh nhật từ trong phòng bếp ra.
Bánh gato không lớn, dành cho khoảng ba bốn người, trên mặt fondant bóng loáng dùng tương hoa quả viết sáu chữ “Ông xã sinh nhật vui vẻ”.
Vốn dĩ Trì Tiêu muốn viết “Anh Thư Thừa” nhưng dì Lưu cảm thấy không ổn.
Dì Lưu nói bọn họ đã là vợ chồng còn gọi anh em, bình thường thì không sao, nhưng trên nhũng thứ cưc kỳ có cảm giác nghi thức như bánh sinh nhật này thì tên vẫn phải chính thức một chút.
Vì vậy sau khi Trì Tiêu liên tục suy nghĩ đã đổi thành “Ông xã”.
Tạo hình của bánh gato hiển nhiên không đẹp bằng đầu bếp đồ ngọt chuyên nghiệp, nhưng Từ Thư Thừa không thèm để ý những thứ này. Ngay từ khi nhìn thấy bánh gato thì anh đã biết làTrì Tiêu đích thân làm cho mình.
So với một món quà đắt tiền thì anh thích tấm lòng của cô hơn.
Sau khi Trì Tiêu đặt bánh gato lên bàn hơi xấu hổ giải thích: “Em học với đầu bếp trong tiêm bọn em mất ngày, lại luyện tập ở nhà rất lâu mới làm được.”
Nhụ ý là làm được không dễ dàng, bất kể có ngon hay không anh cũng phải chấp nhận.
Từ Thư Thừa nhìn kỹ gương mặt của cô một lát, vừa đưa tay sờ vừa cười bảo: “Thảo nào gần đây sờ tới sờ lui đều mềm hơn trước kia.”
Anh đang gián tiếp nói cô lên cân ư?
Trì Tiêu hơi dẩu môi, cố gắng cứu vãn tôn nghiêm của mình: “Đây là bất ngờ em chuẩn bị cho anh đấy! Em sợ anh phát hiện nên lần nào cũng chia ra ăn với dì Lưu, có đôi khi thật sự ăn không nổi chỉ có thể vứt đi…”
Từ Thư Thừa sợ cô giận vội vàng kéo người vào lòng, dịu dàng nói: “Vất vả cho Nhân Nhân rồi, phải hao tâm tổn trí mất công mất sức cho sinh nhật của anh.” Rồi anh hôn trán cô một cái: “Vợ của anh thật hiền huệ!”
“Vậy…” Trì Tiêu chỉ bánh gato trên bàn: “Anh nếm thử trước nhé?”
Từ Thư Thừa gật đầu, kéo Trì Tiêu ngồi xuống, lúc đang định trực tiếp lấy dao cắt bánh thì bỗng dừng lại, lấy điện thoại ra.
“Anh chụp cái đã.”
Trì Tiêu nghe xong liền biết nhất định người này muốn đăng lên vòng bạn bè rồi.
Cô đã quen với việc từ khi có wechat năm nào cô trải qua sinh nhật với anh thì anh cũng đăng một cái lên vòng bạn bè.
Trì Tiêu dựa vào vai Trì Tiêu nhìn anh chụp ảnh, bỗng nhiên để ý tay trái anh cầm điện thoại, chẳng hiểu sau trong đầu có một suy nghĩ lướt qua.
Cô đợi Từ Thư Thừa chụp ảnh xong muốn cất điện thoại mới chợt ngửa đầu nói với anh: “Nếu không chúng ta chụp thêm một tấm đi.”
Anh cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng hỏi: “Chụp thế nào?”
Trì Tiêu trực tiếp cầm điện thoại của anh, ké tay trái anh tới đặt trước gato trên bàn, mình cũng vươn tay trái ra khoác lên mu bàn tay của anh.
Chiếc nhẫn trên ngón vô danh của hai bàn tay lóe sáng lấp lánh.
Chiếc nhẫn cưới kim cương hồng Từ Thư Thừa tặng Trì Tiêu quá rêu rao, bình thường cô không mang tới những nơi như trường học, có điều những trường hợp như ở nhà hoặc tiệc giã giao đều tự giác hoặc bất giác đeo lên.
“Tách” một tiếng, cô nhấn phím chụp hai tay của bọn họ.
Cùng lúc với tấm ảnh chụp đôi nhẫn cưới trên tay thì bánh sinh nhật phía sau cũng không bị bỏ qua, sáu chữ trên bánh càng thấy được rõ ràng.
Cuối cùng Từ Thư Thừa đã dùng tấm hình này đăng lên vòng bạn bè.
Trì Tiêu cũng dùng tấm hình này đăng công khai lên vòng bạn bè kèm theo dòng chữ: Sinh nhật vui vẻ.
Không nói gì thêm, những gì nên nói đều ở trong bức ảnh.
Mà lời chúc bốn chữ này cô cũng đã nói với Từ Thư Thừa vào lúc hai người cùng cắt gato.
Hôm nay là sinh nhật của Từ Thư Thừa, là sinh nhật đầu tiện bọn họ cùng trải qua sau khi kết hôn.
Vì vậy Trì Tiêu cảm thấy cô bằng lòng nuông chiều Từ Thư Thừa, cô muốn làm mọi chuyện khiến anh vui vẻ; cho dù anh được voi đòi tiên cô cũng sằn sàng dung túng.
Ánh đèn màu vàng ấm ở biệt thự Lưu Quang mở suốt một đêm.
Lúc đêm khuya thanh vắng, ngoài phòng là gió lạnh vi vu, trong phòng là dịu dàng thắm thiết.
Trì Tiêu đã ngủ say trong ngục Từ Thư Thừa, trong phòng ngủ hơi lộn xộn, cho thấy mọi chuyện đã định sẵn sẽ xảy ra tối nay.
Từ Thư Thừa không định ngủ, anh một tay ôm Trì Tiêu, một tay cầm điện thoại xem tin nhắn.
Đêm nay điện thoại chưa từng ngừng rung, nhưng anh căn bản chẳng quan tâm.
Lúc ăn tối Trì Tiêu không để ý uống rượu vang đã chuẩn bị, sau bữa tối lúc vừa ăn bánh sinh nhật vù ngồi trong nhà kính trò chuyện với Từ Thư Thừa lại vô tình uống không ít.
Có lẽ do Từ Thư Thừa cố ý, có lẽ cũng do chính cô mặc kệ.
Tóm lại đêm nay cô dung túng cho anh đủ điều.
Có rất nhiều thông báo tin nhắn từ vòng bạn bè, Từ Thư Thừa không vội xem mà đọc từng tin nhắn chưa đọc ở trang đầu trước.
Tin nhắn Lý Trình Dục gửi cho anh khiến đầu ngón tay đang trượt của anh bỗng khựng lại một lát.
[Lý Trình Dục: Nếu loại trừ khả năng tối nay em gái Nhân Nhân bị bắt cóc, tôi đoán cuối cùng cậu cũng đạt được ước muốn rồi [Bật ngón cái].]
Đạt được ước muốn?
Không tính là đạt được ước muốn.
Điều anh mong muốn từ đầu đến cuối đều ở bên cạnh anh, chưa từng rời khỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT