Từ Yếm Đeo Cổ Đến Áo Cưới

Chương 40: Chờ mong


1 tháng

trướctiếp

Sau khi chiếc coupe đã đến thị trấn nghỉ dưỡng, Cát Viện đã gửi một tin nanh vào nhóm bạn cùng phòng “Ổ nhỏ 522”, hỏi họ rằng ai có thể ra đón mình, cô ta không biết đường.

Trần Hiểu Đan và mấy nam sinh đã lập đội chơi game cùng nhau, cô ấy tắt thông báo nhóm nên không thấy được.

Trì Tiêu Lâm Gia và mấy bạn học đang chơi ma sói, điện thoại đặt trên mặt bàn, thông báo mới nhất vang lên cùng một lúc.

Trên thực tế, Lâm Gia đã lờ mờ nhận thấy rằng Cát Viện và Trì Tiêu có chút không hợp nhau qua một số chuyện trước đó, nhưng sự “Không hợp nhau” này lại không phơi ra ngoài, cũng không đến từ cả hai phía, hình như có mấy lần đều là Cát Viện làm trò nhiều hơn.

Lần trước cô ta cố ý nhắc tới đàn anh ra nước ngoài giao lưu trước mặt Trì Tiêu chính là một ví dụ.

“Để tớ ra ngoài xem thử.” Lâm Gia thấy Trì Tiêu nhìn điện thoại không lên tiếng, lập tức đứng dậy chào các bạn học khác, “Cát Viện tới rồi, cậu ấy không biết đường, tớ ra ngoài xem thử.”

Lâm Gia vừa đi, có nữ sinh bỗng nhiên thở dài nói với giọng điệu bà tám: “Nghe nói hiện tại Cát Viện có quen một vị biên kịch kì cựu trong giới giải trí, định tham gia chuyển thể IP* lớn đó!”

*IP: ý chỉ các cuốn tiểu thuyết, hoạt hình, trò chơi,… có lượng fans rất lớn

“Thật không? Thế sau này liệu tớ có thể nhìn thấy tên cậu ấy trên TV, rồi tự hào nói với người khác rằng bạn cùng lớp của tôi đã viết ra bộ phim này!”

“Biên kịch đã là gì? Cát Viện trông khá xinh, hơn nữa chẳng phải cậu ấy còn rất đa tài đa nghệ đấy sao, cậu ấy đã nhảy múa và chơi piano trong bữa tiệc của trường trước đó, với tố chất như vậy phải đủ trình làm diễn viên chứ?”

“Biết đâu thế thật, nếu cậu ấy vào giới giải trí đi đóng phim, tớ phải xin chữ ký của cậu ấy mới được, về sau cậu ấy hot rồi thì tớ có thể mua đi bán lại kiếm được một khoản tiền nhỏ!”

“Cậu tham tiền chết đi được!”

Mấy nữ sinh nói cười vài câu, quản trò nhắc nhở “Trời tối”, họ đều lấy lại suy nghĩ tiếp tục chơi.

Vị trí của biệt thự số một khá là dễ tìm, ngay đầu lối vào khu biệt thự.

Lâm Gia vừa mới ra đã trông thấy chiếc coupe màu xám bạc lái vào cổng, qua kính canh gió phía trước, cô ấy liếc mắt một cái thì thấy ngay Cát Viện đang ngồi trên ghế phụ.

Người lái xe là một người đàn ông, đầu tiên Lâm Gia nhìn không rõ, đợi đến khi xe ngừng ở cửa, Cát Viện mở cửa đi xuống, cô ấy mới đột nhiên phản ứng lại. Đây không phải là Trâu Giai, “nam thần học bá” của khoa tài chính sao?!

Sao anh tớ lại đi chung với Cát Viện!

Chẳng đợi Lâm Gia nghi ngờ quá lâu, Cát Viện vừa đi đến gần vừa giải thích: “Nơi tôi ở có hơi xa, vừa hay hôm nay đàn anh Trâu Giai không có việc gì, nói rằng có thể cho tớ đi nhờ một đoạn, Lâm Gia cậu vẫn nhớ phải không? Đây là đàn anh Trâu Giai, trước kia từng mời chúng tớ ăn cơm nữa đó!”

Đúng vậy, mới ăn hai bữa sáng mà thôi, lại còn là lúc anh tớ mang đến cho Trì Tiêu thuận tiện mang theo cho mấy đứa bạn cùng phòng là bọn họ.

Nhưng mà chỗ cơm sáng đó chưa vào Trì Tiêu một miếng nào. Ngay từ đầu bọn họ không rõ lắm nên mới ăn hai bữa, sau khi biết suy nghĩ của Trâu Giai rồi, họ không dám tự tiện nhận nữa.

Xuất phát từ lễ phép nên lúc Trâu Giai xuống xe, anh tớ cài lại chiếc cúc trên áo khoác âu phục một cách thành thạo và ưu nhã, sau đó cười dịu dàng với Lâm Gia: “Đã lâu không gặp.”

Ánh mắt anh tớ dường như lơ đãng lướt qua phía sau cô ấy, nhưng không thu hoạch được gì cả.

Anh tớ lại nhìn về phía Cát Viện, “Nếu đã đưa đến rồi, vậy anh xin phép đi trước, các em chơi vui vẻ nhé.”

Anh tớ nói xong thì đang định xoay người đi, Cát Viện bỗng nhiên gọi lại: “Đàn anh! Nếu tới rồi, anh không vào chào hỏi Trì Tiêu một tiếng sao? Cậu ấy cũng ở bên trong đó.”

Cô ta nói xong thì nghiêng đầu chớp mắt với Lâm Gia, quan sát biệt thự vườn hoa ở bên cạnh một chút, vẻ mặt hơi kinh ngạc nói: “Biệt thự này là Trì Tiêu thuê cho chúng tớ sao? Cậu ấy thật là lợi hại! Đàn anh, anh quả thật không vào xem sao?”

Lúc Cát Viện còn chưa tới đã thấy được thông báo trong nhóm lớp, biết rằng mọi người đã đổi chỗ bởi vì Trì Tiêu. Lý do cô ta nhìn thấy không khác những gì các bạn học khác đã biết.

Lâm Gia cười ha ha, “Đàn anh hẳn là còn có việc cần làm, hơn nữa đây là buổi tụ họp của lớp chúng ta, người đi cùng không phải bạn học chính là người nhà, đàn anh tới đây cùng cậu, hay là hai người…”

Cát Viện vội xua tay giải thích: “Không có không có! Cậu hiểu lầm rồi!” Trên mặt cô ta hiện lên một chút xấu hổ, “Do tớ nghĩ là dù sao đàn anh cũng quen biết với phòng ngủ của chúng mình, anh ấy lại mới về nước, mọi người gặp mặt thăm hỏi tình hình gần đây thì lịch sự hơn. Hơn nữa nếu Trì Tiêu đã thuê cả căn biệt thự rồi, thêm một người cũng đâu có sao, đi vào gặp một lần rồi chào hỏi cũng không có vấn đề gì mà, phải không?”

Lâm Gia không quan tâm đến cô ta, liếc nhìn Trâu Giai im lặng đứng bên cạnh, lúc cô đang nghĩ ngợi tìm từ nói khéo chút, anh ta bỗng nhiên mỉm cười nói: “Nói cũng có lý, đi vào chào hỏi một câu cũng được.”

Khi Trâu Giai nhìn thấy Lâm Gia có vẻ không vui lắm, anh ta đành phải bất đắc dĩ nói: “Em yên tâm, anh không còn mang tâm tư như khi trước với Trì Tiêu nữa rồi. Anh có bạn gái, nhưng như Cát Viện đã nói, bạn bè từng quen biết, không chào hỏi một câu thì hơi mất lịch sự.”

Có bạn gái?

Lòng Lâm Gia nhẹ đi phân nửa, chỉ là vẫn rất để ý đến lời vừa rồi của Cát Viện. Cô ấy phớt lờ cô ta, quay sang nói với Trâu Giai: “Xin lỗi đàn anh nha, chuyện này hơi khó nói, hay là em gọi điện thoại hỏi Trì Tiêu chút nhé?”

Hiện tại Trì Tiêu là phụ nữ đã có chồng, nam nữ kết giao cần phải tị hiềm, đặc biệt còn là người từng theo đuổi cô, càng phải biết giữ đúng mực.

Lâm Gia không dám tùy tiện dẫn người vào trong, sợ trong lớp có mấy người thích tán phét nhưng không biết nội tình lại lan truyền lung tung.

“Sao thế?”

Khi mấy người đang giằng co ngoài cửa, Trì Tiêu bỗng nhiên đi ra, trên tay vẫn đang gọi điện thoại.

Khi cô chú ý đến người thứ ba ngoài Lâm Gia Cát Viện, vẻ mặt cô mờ mịt một lát, rồi dần dần trở nên rõ ràng.

“Em không nói chuyện với anh nữa, nơi này có chút việc, cúp trước đây.” Trì Tiêu nói câu đó với điện thoại xong, hình như bên kia lại nói thêm gì đó, chỉ nghe cô nhẹ giọng đáp: “Em biết rồi, tạm biệt anh Thư Thừa.”

Nghe thấy ba chữ “anh Thư Thừa”, không ai nhận thấy được bàn tay trong túi quần của Trâu Giai đang từ từ nắm thành quyền.

Trì Tiêu cúp điện thoại rồi nhìn về phía ba người, vẻ mặt nhàn nhạt, “Sao vậy?”

Vừa rồi cô thấy Lâm Gia đi mãi không quay về, tưởng rằng có chuyện gì xảy ra, mà vừa hay Từ Thư Thừa đột nhiên gọi điện tới, vì vậy cô vừa nhận cuộc gọi vừa ra ngoài xem thử, không ngờ mình sẽ nhìn thấy một người mà lâu rồi cô không gặp.

Lại còn tới cùng với Cát Viện.

Lâm Gia đang định giải thích với Trì Tiêu, Trâu Giai bỗng nhiên mở miệng nói: “Trì Tiêu, đã lâu không gặp.”

Nụ cười trên gương mặt đẹp trai tựa như gió xuân, rất có vài phần khí chất của một quý ông lịch thiệp.

Trì Tiêu gật đầu, đáp một cách tự nhiên: “Đàn anh, cũng lâu rồi không gặp.”

Trâu Giai chẳng cần cô hỏi nhiều đã giải thích trước: “Anh nghe Cát Viện nói bọn em định tổ chức liên hoan lớp, em ấy không có xe để đến nên không được tiện lắm, vừa hay hôm nay anh không có việc gì nên mới đưa em ấy một đoạn.”

Cát Viện cũng nói tiếp: “Đúng vậy Trì Tiêu, cậu xem đàn anh Trâu Giai đã phải đi một chuyến thật xa để tới đây, hay là mời anh ấy vào trong ngồi chút? Tớ nghe nói biệt thự này được cậu bao hết, chắc là không có vấn đề gì đâu đúng không?”

Trâu Giai không nói gì, như thể cũng đang đợi câu trả lời của Trì Tiêu.

“Hai người cứ tự nhiên.” Trì Tiêu xem đồng hồ, gọi quản gia của biệt thự tới chuẩn bị bữa tối, dặn dò xong thì vào trong luôn, không liếc mắt nhìn Cát Viện và Trâu Giai thêm cái nào.

Cát Viện nhìn thấy bóng dáng Trì Tiêu và Lâm Gia cùng biến mất sau cửa, trên mặt của cô ta có hơi xấu hổ, nhưng cảm xúc trong mắt lại cực kỳ phức tạp, “Đàn anh, có vẻ Trì Tiêu không được vui cho lắm, xin lỗi anh…”

Trâu Giai khẽ cong môi, trên mặt mang cười nhưng trong mắt lại không có bao nhiêu độ ấm, “Không sao, vừa hay anh cũng có mấy lời muốn giải thích với em ấy, xem như đặt dấu chấm hết cho quá khứ, anh còn phải cảm ơn em vì đã cho anh cơ hội lần này.”

Sự xuất hiện của Trâu Giai gây ra một đợt náo động nhỏ, chung quy thì giá trị nhan sắc ở ngay nơi đó, thu hút không ít sự chú ý của các bạn học nữ.

Có nữ sinh biết nhiều chuyện lung tung trong trường liếc mắt một cái đã nhận ra anh ta là nam thần học bá của khoa tài chính xưng bá năm đó, cậu ta kinh ngạc cảm thán hồi lâu.

Lúc đầu thấy Trâu Giai và Cát Viện cùng vào cửa, mọi người đều cho rằng bọn họ là một đôi, khi đang định trêu chọc vài câu, Cát Viện vội vàng giải thích: “Không phải, không phải, các cậu đừng hiểu lầm! Tớ và đàn anh Trâu Giai chỉ là bạn bè bình thường!” Cô ta buột miệng thốt ra một câu như thể đang rất gấp gáp, nói: “Anh ấy có việc tới tìm Trì Tiêu!”

Ngay sau đó nhận ra mình đã nói lỡ, cô ta vội vàng che miệng lại.

Nhưng lời nói đã nói ra, mọi người cũng đều nghe được, trong lòng không khỏi bắt đầu suy đoán.

Một đàn anh cấp bậc nam thần tới tìm đàn em xinh đẹp ưu tú, có chuyện gì được cơ chứ.

Giờ phút này Trì Tiêu tạm thời không có tinh lực quan tâm tới Cát Viện và Trâu Giai, cô đang nghĩ về cuộc điện thoại mà Từ Thư Thừa vừa gọi cho mình.

Anh nói rằng mình đang trên đường đến thị trấn nghỉ dưỡng, đi từ thành phố lân cận tới đây mất khoảng hai giờ lái xe.

Rõ là anh đã nói không tới được, sao lại đột nhiên bảo muốn tới chứ?

Buổi chiều Trì Trạm đến thành phố lân cận có gặp Từ Thư Thừa, thuận miệng thuật lại chuyện giữa trưa, cuối cùng còn cảm thán một câu như thể điều đó có thật: “Đều là do cậu chiều thành quen, đứa em gái đáng yêu ngoan ngoãn xinh như hoa nhà tôi bị cậu nuôi thành một đóa hoa ăn thịt rồi.”

Từ Thư Thừa nghe xong chỉ hơi mỉm cười, hiếm khi anh có biểu hiện như vậy bên ngoài, chỉ là bởi vì anh vừa tưởng tượng ra tình cảnh lúc đó.

Cô gái nhỏ nhà anh như nào, anh biết rõ ràng nhất. Thường ngày nhìn cô hiền lành vô hại đáng yêu dễ thương, nhưng khi gặp phải một chuyện nào đó cô sẽ không luống cuống, có cái gì thì nói cái đó, chắc chắn sẽ không nén giận.

Không thể nào khiến cho người ta thấy ghét mà.

Từ Thư Thừa ở trong điện thoại nghe có vẻ không vui vẻ lắm, nhưng Trì Tiêu lại nghe ra được cái “sự không vui” này của anh là cố ý giả bộ.

Thế mà lại nói “Với mấy tình tiết kiểu anh hùng cứu mỹ nhân này thì người lên sân khấu đáng ra không phải là Trì Trạm mà là anh mới đúng”, sao lại trẻ con vậy chứ, còn “Tranh giành tình cảm” với anh vợ nữa trời.

Nhưng cô nghĩ đến việc một lát nữa anh sẽ tới, cô có thể thuận lý thành chương giới thiệu thân phận của anh cho bạn bè trong lớp, lòng cô lại xuất hiện một sự chờ mong không thể giải thích được.

Trì Tiêu đang ngây ngốc ôm điện thoại, không biết từ khi nào mà Lâm Gia và Trương Linh Lị lại đến gần rồi ngồi một trái một phải xuống cạnh cô.

“Cát Viện đang làm gì vậy? Sao cậu ta lại mang Trâu Giai đến?” Trương Linh Lị có chút cạn lời, Cô không biết tại sao đang yên đang lành lại tự dưng xuất hiện thêm một người từng theo đuổi Trì Tiêu mà còn do bạn cùng phòng của Trì Tiêu đưa đến buổi tụ họp của lớp nữa chứ.

Lâm Gia cười lạnh một tiếng, viết thẳng vẻ bất mãn lên mặt, “Cậu ta diễn lắm quen rồi, bắt nạt Trì Tiêu nhà chúng ta tính tình tốt, rõ ràng biết trước kia Trâu Giai mang tâm tư gì với Trì Tiêu, dù là không biết Trì Tiêu đã kết hôn rồi thì ít ra cũng phải biết cậu ấy có bạn trai rồi chứ? Còn kêu người ta đưa tới, suy tính viết rõ cả trên mặt rồi, tưởng rằng chúng ta mù à!”

Trương Linh Lị: “Bảo sao tớ cứ thấy sai sai, chẳng lẽ là bởi vì trước kia cậu ta toàn bị Trì Tiêu giành mất cúp thu vàng và rất nhiều bản thảo trong khoa, nên mới trong tối ngoài sáng tìm việc để nhằm vào?”

“Ai biết cậu ta nghĩ gì, theo tớ ấy, Trì Tiêu cậu nên từ chối thẳng…” Lâm Gia quay đầu nhìn về phía Trì Tiêu, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại.

Chỉ thấy Trì Tiêu đang nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, hai mắt cô phóng ra tia sáng lấp lánh khác thường.

Lâm Gia khẽ liếc qua, bỗng nhiên cũng bị ảnh chụp trên màn hình điện thoại của cô bắt trọn ánh mắt.

Mẹ nó, người đàn ông trong bức ảnh này thật tuyệt! Đẹp trai đến mức nổ cả hệ ngân hà mà!

Nhìn kỹ, ồ, thì ra là anh chồng đẹp trai nhà Trì Tiêu.

Bức ảnh là do Trì Trạm gửi, tái bút nói rằng đó là ảnh chụp Từ Thư Thừa lên đài phát biểu.

Trong ảnh, Từ Thư Thừa mặc bộ vest tối màu được cắt may vừa vặn đứng thẳng ở trên bục, lông mày rõ ràng, cặp kính không gọng càng làm cho hai tròng mắt trông có vẻ lạnh băng sắc bén hơn, cả người mang theo khí chất cao quý.

Trì Trạm còn gửi thêm một tấm ảnh chụp mình, hỏi cô ai đẹp trai hơn.

Trì Tiêu khách sáo gửi lại một câu “Anh trai đẹp hơn”, sau đó lưu ảnh Từ Thư Thừa và đặt thành ảnh màn hình khoá, ôm nhìn nửa ngày.

Dạo gần đây độc giả của cô đều spam ở khu vực bình luận, hỏi cô có thể thêm chút tuyến tình cảm cho nữ chính trong áng văn mới được không, tuy rằng mọi người thích cốt truyện xuất sắc kích thích, nhưng cũng muốn nhìn ngắm tình yêu ngọt ngào.

Hai bộ tiểu thuyết trước của Trì Tiêu về cơ bản không có nam chính. Trong cả quá trình, nữ chính không carry toàn cuộc thì chính là dốc lòng lật kèo, hoàn toàn không có cái thứ được gọi là tuyến tình cảm.

Chủ yếu là do cô không giỏi viết tương tác tình cảm.

Giờ này khắc này, cô bỗng nhiên cảm thấy, thêm một nam chính cơ trí vô song mưu kế siêu quần hỗ trợ nữ chính cùng nhau trưởng thành cuối cùng hưởng chung thiên hạ cho áng văn mới, cũng… được đấy nhỉ?

Điểm mấu chốt là, nam chính phải có gương mặt giống y như Từ Thư Thừa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp