Nghe những lời Trì Tiêu nói, giám đốc Ngô gật đầu, nhưng trên mặt không thấy tán thành bao nhiêu.

“Nghe nói cô Từ vẫn còn đang đi học đúng không? Cô có dự định ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu không?”

“Giám đốc Ngô có đề nghị gì hay ư?” Trì Tiêu hỏi tiếp theo lời cô ta.

Giám đốc Ngô cười bảo: “Chưa nói tới đề nghị gì hay, chỉ là với tư cách người từng trải tôi muốn chia sẻ một chút kinh nghiệm mà thôi… Anh Từ là một quý ông cực kỳ ưu tú, nếu muốn làm một người vợ hiền của anh ấy thì bằng cấp, kinh nghiệm sống, giá trị quan đều cực kỳ quan trọng. Nếu không, người đàn ông như anh ấy cho dù mang danh nghĩa đa có gi đình vẫn không thiếu phụ nữ thích.”

“Từ hồi trung học tôi đã sống ở nước ngoài, có lẽ quan niệm không giống với phụ nữ trong nước cho lắm. Tôi cũng không tán thành cách sống cam chịu tầm thưởng của bọn họ. Con người tôi là vậy đó, hướng về một cuộc sống tự do độc lập và phong cảnh đẹp hơn.

Cô ta dừng lại một chút, nhìn chằm chằm nét mặt của Trì Tiêu rồi nói tiếp: “Cô Từ đẹp như vậy, nếu có tâm sự nghiệp thì nhất định sau này sẽ lập được rất nhiều thành tích.”

Người phụ nữ trước mắt chỉ thiếu nước viết “Tôi cảm thấy có hứng thú với chồng cô, tôi đang gây hấn với cô” lên mặt. Trì Tiêu vẫn bình tĩnh tự nhiên, có chút thụ giáo gật đầu.

Trợ lý cầm sâm panh trở về, ánh mắt cẩn thận dạo qua hai người một vòng: “Giám đốc Ngô, sâm panh của cô.”

Giám đốc Ngô chỉ mỉm cười chứ không nhận: “Không cần đâu, bây giờ tôi không muốn nữa.”

Lúc cô ta xoay người định đi, bỗng nhiên Trì Tiêu gọi cô ta lại: “Giám đóc Ngô có từng nghe thấy câu này chưa?”

Giám đốc Ngô dừng chân, nghi hoặc nhìn cô.

“Làm người trước, làm chuyện khác sau.” Trì Tiêu mặt mày chân thành nói, “Con người không chia cấp bậc, nghề nghiệp không phân cao thấp, bằng cấp và trình độ chuyên môn không thể nào quyết định đạo đức phẩm hạnh, đạo đức phẩm hạnh chỉ có thể bộc lộ từ trong hành vi cử chỉ.”

Trong lúc giám đốc Ngô ngây người, Trì Tiêu hơi nhíu mày nói: “Có trình độ học vấn cao, ngồi ở vị trí cao không có nghĩa là có thể tùy tiện chỉ trỏ cuộc sống và cách sống của người khác, càng không có nghĩa là có thể xem công nhân vên thành người làm, đánh mất tôn trọng cơ bản nhất.”

“Hành vi của cô cực kỳ bất lịch sự, bất lịch sự đến mức tôi có thể mời cô rời khỏi bữa tiệc này.”

Giọng nói của Trì Tiêu rất nhẹ, nhẹ đến mức khiến người ta không nhìn ra cuối cùng cô đang vui vẻ hay tức giận.

Vừa rồi giám đốc Ngô còn đắc chí vì sắc mặt của Trì Tiêu dần dần cứng đờ vì những lời mình nói, không ngờ con nhóc tổng thì đơn thuần vô hại trước mắt vậy mà đáp trả lại lời nói của mình. Cô ta há to miệng muốn phản bác: “Tôi…”

“Cô không cần lo lắng liệu tôi có nói lại cho chồng tôi biết những lời cô mới nói hay không. Cô yên tâm, nhất định tôi sẽ chuyển lời cho anh ấy, cảm ơn đề nghị của cô.”

Nói xong câu này, Trì Tiêu không quên lịch sự gật đầu rồi mới xoay người rời khỏi.

Trợ lý dằn nghi hoặc lại, đặt sâm panh lên cái bàn bên cạnh giám đốc Ngô rồi đi theo bà chủ.

Khúc nhạc đệm này không thể giấu được Từ Thư Thừa. Hình như bên phía anh đã sớm kết thúc, lúc anh trở về tìm Trì Tiêu liền hỏi: “Vừa rồi em nói chuyện gì với người của Duy Phương vậy?”

Anh biết giám đốc bộ phận thiết kế của Duy Phương đi tìm Trì Tiêu, hai người nói chuyện một lát, nhung lúc đó cả trợ lý đi theo Trì Tiêu cũng bị điều đi, chỉ nghe thấy lời cảnh cáo sau cùng của cô nhưng lại không biết cục thể là giám đốc Ngô kia đã nói gì chọc cô bực bội.

“Không có gì.” Trì Tiêu bình tĩnh gật đầu.

Chẳng hiểu sao Từ Thư Thừa cảm thấy tâm trạng cô không tốt lắm, lông mày hơi nhíu lại: “Nhân Nhân?”

Trì Tiêu ngẩng đầu, ánh mắt nhìn anh dần dần trở nên nghiêm túc: “Anh Thư Thừa, giám đốc Ngô kia nói với em bên ngoài có rất nhiều cô gái thèm khát anh, em có lý do hoài nghi những cô gái cô ta nói chính là cô ta. Anh phải chống lại cám dỗ đó biết chưa?”

“…”

Nếu người nói những lời này không phải vợ mình thì có thể Từ Thư Thừa sẽ mặc kệ.

Nhưng những lời này không những do vợ anh nói mà còn dùng thái độ không phân phải trái, anh không biết cuối cùng là vì trách nhiệm và nghĩa vụ của vợ mà nói những lời này, hay là vì… để bụng.

“Anh Thư Thừa?” Trì Tiêu thấy Từ Thư Thừa không để ý đến mình thì trong lòng chợt giật thót,  thoáng cái cao giọng gọi.

“Nhân Nhân…” Từ Thư Thừa nhận lấy chiếc khăn choàng vừ nhờ trợ lý mang tới, chậm rãi khoác lên vai Trì Tiêu, che bớt phần da thịt lộ ra bên ngoài, giọng điệu đột nhiên trở nên hơi trầm: “Ở bên ngoài phải gọi anh là gì?”

Trì Tiêu hơi ngơ ra, khẽ cụp mi xuống, đầu ngón tay vô thức nắm lấy chiếc khăn choàng rũ xuống trước ngục, liên tục cọ cọ.

“Hửm?” Từ Thư Thừa không dễ dàng tha cho cô, cố chấp muốn nghe đáp án của cô.

“… ông xã.” Trì Tiêu khẽ gọi, giữa lông mày không còn phẳng lặng không gợn sóng vừa rồi mà hình như mơ hồ xen lẫn chút uất ức.

Sự thay đổi trong thần thái của cô bị Từ Thư Thừa nhìn thấy hết, ánh mắt anh hơi tối lại, cuối cùng chỉ than nhẹ một tiếng, ôm cô rời khỏi sảnh tiệc: “Đi thôi, dẫn em đi ăn com.”

Bữa tối ăn ở nhà hàng món Hoa ngay sảnh khách sạn, chắc là Từ Thư Thừa đã sắp xếp từ sớm nên hai người vừa mới tiến vào phòng bao ngồi xuống thì đồ ăn bốc hơi nóng đã được mang lên.

Đồ ăn mới lên chưa được bao lâu thì Lý Trình Dục đã không  mời mà tới, bảo muốn ăn tối với hai vợ chồng bọn họ, bù đắp cho sự tiếc nuối không thể tham gia tiệc liên hoan kết bạn.

Hôm nay Trì Tiêu yên lặng hơn thường ngày, cô ngồi bên cạnh Từ Thư Thừa im lặng ăn. Lý Trình Dục cố gắng kể chuyện cười làm sôi động bầu không khi cũng không thể ảnh hưởng tới cô.

Lại nhìn Từ Thư Thừa, cũng một lòng một dạ gắp thức ăn cho Trì Tiêu, bản thân thì không ăn nhiều, toàn bộ quá trình chỉ xem bà xã ăn.

Lý Trình Dục nhạy bén phát hiện bầu không khí giữa hai người có chút kỳ lạ, lập tức nhớ tới tình huống trọ lý báo cáo cho mình lúc trước —

Người phụ nữ dựa vào việc ngủ với thành viên hội đồng quản trị của Duy Phương đổi lấy chức vụ giám đốc bộ phận thiết kế lại chạy tới trước mặt Trì Tiêu nhảy nhót, đúng là không biết trời cao đất rộng mà.

Thế nên hai vợ chồng đang hờn dỗi sao?

Như vậy vấn đề đến rồi, cuối cùng là Trì Tiêu tức giận vì Từ Thư Thừa chọc phải hoa đào nát? Hay là Từ Thư Thừa tức giận vì Trì Tiêu không thèm để ý tới hoa đào nát của mình?

Tổng hợp kinh nghiệm trong quá khứ, Lý Trình Dục nghiêng về cái sau hơn.

Bữa cơm kết thúc trong bầu không khí kỳ lạ, do ngại khí thế “đừng chọc tôi” hát ra từ người Từ Thư Thừa nên  Lý Trình Dục không dám trêu chọc anh như thường ngày, tránh cho chọc anh trút giận ra ngoài, ăn ké xong thì thức thời rời khỏi.

Trở lại biệt thự Lưu Quang đã là mười giờ, đêm nay Trì Tiêu không có tâm trạng viết bản thảo, vào nhà lập túc lên lầu tắm. Tuy rằng bình thường cũng vậy nhưng hôm nay hiển nhiên cô luôn cố gắng tránh giao tiếp bằng mắt với Từ Thư Thừa.

Cô đang trốn tránh anh.

Từ Thư Thừa biết điều này nhưng không vội vàng dỗ dành cô, để mặc cô tiến vào phòng tắm, mình thì tới thư phòng làm việc trước.

Trì Tiêu tắm xong bước ra không thấy Từ Thư Thừa trong phòng thì đứng trong phòng khách một lát, đột nhiên cảm thấy chung quanh trống rỗng, trong lòng cũng trống rỗng.

Cảm xúc này vây lấy cô cả đêm.

Tuy răng giám đốc Ngô kia rắp tâm quấy rối, mục đích rõ ràng, nhưng có mấy câu lại không nói sai.

Người đàn ông như Từ Thư Thừa ở bên ngoài có rất nhiều cô gái thích, cho dù không có vẻ ngoài xuất chúng thì dựa vào thân thế bối cảnh cũng đã đủ khiến vô số cô gái chạy theo như vịt.

Còn Trì Tiêu thì sao, anh lấy cô, chăm sóc cô hết lòng chu đáo là vì anh luôn như vậy, trước kia là em gái, bây giờ là vợ.

Cả mẹ Từ cũng nói anh là một người đàn ông rất có trách nhiệm.

Thế nên, là vì trách nhiệm u?

Trì Tiêu bất giác bị cuốn vào một vòng cảm xúc lẩn quẩn khó hiêu. Rõ ràng lúc mới kết hôn cô đã biết tại sao Từ Thư Thừa lấy mình, thậm chí cũng biết tại sao từ nhỏ tới lớn anh lại vô cùng săn sóc cô.

Bọn họ có hôn ước từ nhỏ, cô sẽ trở thành vợ của anh, vì vậy anh đối xử tốt với cô.

Ngay cả trong những dịp trang trọng như tiệc rượu công ti anh cũng đề cao trách nhiệm một người chồng, làm tròn bổn phận đến những chuyện nhỏ nhất.

Nhưng anh vẫn chưa trả lời cô liệu anh có thể chống lại cám dỗ bên ngoài hay không.

Những suy nghĩ phức tạp đan xen với nhau, Trì Tiêu rất không thích như bây giờ, cô dút khoát đặt những suy nghĩ ngổn ngang kia qua một bên, trực tiếp đi tới thư phòng ở lầu hai. Cửa thư phòng không đóng, cô mới lại gần một chút đã chợt nghe thấy giọng nói của Từ Thư Thừa truyền ra từ bên trong.

“Nếu Duy Phương không đổi quản lý chịu trách nhiệm về kết nối, hợp đồng này có thể trở thành phế thải.”

“Đối tác của Trung Thành không thể là một kẻ tầm thường có tiếng không có miếng, hãy cho tổng giám đốc Vương biết thái độ của tôi.”

Giọng điệu của anh hờ hững tới tột cùng, thậm chí có thể nhận ra sự không lo lắng xen lẫn bên trong lời nói, đó là điều cô chưa từng cảm nhận được trước mặt anh.

Giọng nói trong thư phòng càng lúc càng gần, cho đến khi trở nên yên lặng.

Trì Tiêu còn chưa kịp gõ cửa thì người đàn ông đã kéo cửa bước ra, điện thoại trong tay vừa mới kết thúc cuộc gọi.

Thấy cô đứng bên ngoài, rõ ràng Từ Thư Thừa hơi giật mình, anh lập tức hỏi cô bằng giọng điệu như thường ngày: “Tắm xong rồi sao?”

Trì Tiêu không trả lời, trong đầu cô vẫn đang nhớ lại lời nói và giọng điệu lúc nãy của anh: “Anh…”

Không đợi cô hỏi, Từ Thư Thừa đã lên tiếng trước: “Anh yêu cầu bên Duy Phương đổi người phụ trách bộ phận thiết kế chịu trách nhiệm kết nối sau này.”

Vừa nói anh vừa muốn sờ đầu cô theo thói quen, có điều lúc này cô vừa tắm xong, trên đầu còn quấn khăn nên anh thuận thế chuyển lên vai, kéo cô lên lầu.

Sau đó anh lấy máy sấy đến sấy tóc cho cô, từng hành vi cử chỉ không hề khác với xưa giờ, thậm chí trước khi bật máy sấy anh còn nhẹ nói một câu bên tai cô: “Em yên tâm, nhất định anh sẽ chống lại cám dỗ.”

Khiến hồi lâu Trì Tiêu vẫn không thể hoàn hồn.

Anh chặn toàn bộ những lời cô muốn nói trong cổ họng.

Mấu chốt là người đàn ông này sấy tóc cho cô xong còn cố ý khom người, nhìn vào ánh mắt của cô trong gương, trịnh trọng lạ thường nói: “Chỉ em mới có thể cám dỗ anh, Nhân Nhân.”

Từ trong ánh mắt của anh Trì Tiêu có thể đoán trước được đêm nay sẽ là một đêm không ngủ thế nào.

Hôm sau ở Đào Hao Nguyên, Việt Loan Loan bất ngờ phát hiện con nhóc Trì Tiêu này cả ngày đều ôm điện thoại xem, trước kia cô không nghiện điện thoại như vậy.

“Làm gì đó? Có phải tìm được tiểu thuyết gì hay không?” Mấy lần Việt Loan Loan nhìn sang đều bắt gặp Trì Tiêu vẫn cầm điện thoại, cho là cô lại không thể tự kìm chế chìm đắm vào tiểu thuyết huyền nghi khoa học viễn tưởng gì đó giống hồi cấp hai nên không nhịn được hỏi một câu.

Ai ngờ thái độ của Trì Tiêu rất khác thường, cô lập tức tắt điện thoại ngồi ngay ngắn lại, cầm búp bê len hcoc sắp làm xong bóp tới bóp lui, cảm giác khá giấu đầu lòi đuôi.

Việt Loan Loan thấy lạ, vô cùng hào hứng đi tới chỗ  cô: “Sao vậy? Gặp vấn đề gì trong cuộc sống à? Xem tiểu tiên nũ Nhân Nhân nhà chúng ta ưu sầu kìa.”

Trì Tiêu nhìn búp bê trong tay nhớ tới nguyên mẫu của nó, lập tức cảm thấy bỏng tay, nếu để xuống thì rõ ràng quá nên cứ mơ hồ cầm lấy, bóp tới bóp lui.

“Đừng bóp nữa, nếu không Từ Thư Thừa khó khăn lắm mới thành hình lại bị cậu làm hỏng.” Việt Loan Loan tật sự không nhìn nổi bất đắc dĩ nhắc nhở một câu: “Sao thế, trong lòng cậu có chuyện gì? Nói chị nghe xem nào, để chị giảng giải cho cưng.”

Trì Tiêu rối rắm trong lòng hồi lâu mới bỏ búp bê xuống, đắn đo lên kịch bản trong đầu rồi giương mắt nhìn về  phía Việt Loan Loan.

“Là…”

“Ừm?”

“Tớ có một người bạn, cô ấy luôn cảm thấy chồng mình là một người đàn ông tốt rất có trách nhiệm, hơn nữa luôn đối xử rất tốt của cô ấy, là loại làm tròn trách nhiệm và nghĩa vụ của một người chồng ấy, lúc mới kết hôn yêu cầu cô ấy đổi ghi chú trong điện thoại thành ‘Ông xã’, ở ngoài cũng phải gọi ông xã. Chuyện này… hợp lý không? Hơn nữa sinh hoạt vợ chồng hơi nhiều lần…” Trì Tiêu do dự hỏi: “Như vậy… bình thường sao?”

“…”

Việt Loan Loan sâu kín nhìn chằm chằm cô: “Người bạn mà cậu nói có phải là cậu không?”

“…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play