Bên ngoài cổng lớn Chung Minh Đỉnh Thực, né tránh nơi có dòng khách đông đúc qua lại, trong lúc chờ nhân viên gác cổng lái xe đến đây, Tần Trác Huy muốn nhẫn nhịn nhưng vẫn không thể nhịn được nữa, sắc mặt lạnh lùng liếc nhìn Tần Nhã Nghi ở bên cạnh.
“Anh không quan tâm em đang có chủ ý gì, nhưng nhà họ Trì là một nơi như thế nào chắc hẳn em cũng hiểu rất rõ, đừng trêu chọc hai anh em nhà Trì Trạm, em không thể gánh nổi hậu quả đâu.”
Tần Nhã Nghi mặt không đổi sắc chỉnh sửa lại mái tóc, nhưng nơi đáy mắt lại xen lẫn một tia ghen ghét và không cam lòng khó có thể phát hiện: “Anh, tại sao anh lại nghĩ xấu về em như vậy? Anh đối xử tốt với Nhân Nhân như vậy, tại sao cũng không thể đối tốt với em?”
“Em đừng như thế, Nhân Nhân từ nhỏ lớn lên giữa muôn ngàn yêu thương nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ làm ra những chuyện cáo mượn oai hùm ỷ thế hiếp người, sao có thể so sánh với em được?”
Tần Trác Huy vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng năm đó mình bị bạn học cùng lớp của Tần Nhã Nghi gọi lên văn phòng chủ nhiệm.
Lúc đó trong văn phòng không chỉ có một mình cô ta mà còn có một số bạn học nữ bình thường vẫn luôn thân thiết với Tần Nhã Nghi, cùng với Trì Tiêu và một cô gái khác.
Cô gái đó là bạn thân hiện tại của Trì Tiêu, Việt Loan Loan.
Việt Loan Loan hơn Trì Tiêu hai khoá, đang học lớp 9, lúc đó hai người cũng không được coi là quá thân thiết, nhưng bởi vì Việt Loan Loan và Triệu Yểu vừa là hàng xóm vừa là bạn cùng lớp, hơn nữa Triệu Yểu lại có mối quan hệ tốt với Trì Tiêu nên trong mắt người ngoài, ba người bọn họ khá thân thiết với nhau.
Nguyên nhân dẫn đến sự việc này chính là Tần Nhã Nghi và hai người bạn nữ ngày thường không làm việc đàng hoàng bên cạnh cô ta chặn Việt Loan Loan chỉ có một mình trong WC nữ không người.
“Ngay cả một tên nhà giàu mới nổi như mày mà cũng cố gắng leo lên cành cao sao? Đến cả Trì Tiêu cũng có thể bò lên, sao mày không nhìn lại bản thân xem mình có xứng hay không?”
“Đúng vậy, mày đúng là đã coi mình như một bàn đồ ăn, cũng biết la liếm đấy chứ! Gia đình Nhã Nghi có mối quan hệ tốt với nhà Trì Tiêu như vậy, mày là cái thá gì chứ?”
“Tao khuyên mày nên biết thức thời một chút, đừng không biết điều nữa! Nói cách khác, bọn tao không thể đảm đảo mày có giống như những con mọt sách ngu xuẩn trong lớp bọn tao trước đó hay không đâu? Học không được nữa thì tạm nghỉ học thôi.”
Việt Loan Loan đã quen nghe những lời trào phúng chói tai này rồi, cũng không để trong lòng, mất kiên nhẫn tức giận đáp trả: “Dây dưa xong chưa? Xong rồi thì cút ngay đi! Bố mày tao còn muốn tiếp tục đi học.”
“Mày nói bố ai hả? Con mẹ nó mày nói lại thử cho tao xem?”
“Ả khốn khiếp! Mẹ nó mày đang chửi bố ai vậy hả?”
Mấy cô gái gào thét làm ra vẻ muốn đánh nhau, Tần Nhã Nghi đứng bên cạnh xem trò vui không hề tham gia vào bỗng nhiên khoanh tay bình tĩnh mở miệng: “Cô biết tại sao Ngô Dung muốn chia tay với cô không?”
Ngô Dung chính là bạn trai cũ vừa mới chia tay chưa được bao lâu của Việt Loan Loan, đối phương vô duyên vô cớ đá cô ấy, lúc đó cô ấy còn đau lòng một thời gian.
Bây giờ nghe thấy cái tên này, Việt Loan Loan bỗng nhiên sửng sốt, không phải vì còn yêu thương nhớ mãi không quên mà chỉ vì cảm thấy hơi kỳ quái, tại sao Tần Nhã Nghi lại có thể biết được chuyện này.
Quả nhiên, một giây tiếp theo đã nghe Tần Nhã Nghi cười nói: “Tôi chỉ tuỳ tiện trêu chọc anh ta một câu rằng chỉ cần chia tay với cô thì tôi sẽ đồng ý đi chơi với anh ta, ai nào biết anh ta thực sự ngu ngốc như vậy chứ, những thứ cô thích tôi đây không thèm.”
Lại là vô duyên vô cớ gây chuyện rồi cướp đàn ông của người khác, cho dù Việt Loan Loan lòng dạ rộng rãi và hào phóng thế nào đi chăng nữa thì lúc đó vẫn chỉ là một cô bé vị thành niên, lập tức bùng nổ mắng mỏ: “Con mẹ nó, mày…”
Tần Nhã Nghi không cho cô ấy cơ hội mắng xong, nở một nụ cười ngọt ngào nhưng cũng rất thiếu đòn: “Cho nên, sau này tốt hơn hết cô nên tránh xa Trì Tiêu một chút, loại người như cô có mục đích gì khi tiếp cận với cậu ấy tôi đây hiểu rất rõ. Có một số thứ không phải là của cô, có một số người cô không thể leo lên nổi, vì thế cô tốn sức cũng vô dụng mà thôi.”
Việt Loan Loan miễn cưỡng kìm nén lửa giận xuống, mỉm cười trào phúng đáp lại: “Những lời này cô nên để dành để nói cho mình thì hơn.”
Một giây tiếp theo, cánh cửa căn phòng trong cùng bỗng nhiên bị đẩy từ bên trong ra, Trì Tiêu khẽ nhíu mày đứng trước cửa nhìn bọn họ.
Ai mà ngờ được, ngay khi cô đang tự do đi vệ sinh trong giờ học thể dục và mê mẩn cầm điện thoại di động đọc tiểu thuyết thì lại vô tình bắt gặp cảnh tượng bắt nạt học đường trong khuôn viên trường chứ.
Hơn nữa nguyên nhân sâu xa còn có mối quan hệ mật thiết với mình.
Lúc Trì Tiêu mở cửa ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, người hoảng loạn và bất an nhất chính là Tần Nhã Nghi, cô ta gần như theo bản năng muốn bước đến để ngăn cản Trì Tiêu lại, nhưng Trì Tiêu chỉ lạnh lùng đứng tại chỗ, ánh mắt lãnh đạm từ đầu đến cuối vẫn luôn dừng ở trên người cô ta: “Tớ đã từng học các kỹ năng phòng thân và võ thuật cơ bản, cậu không đánh lại tớ đâu.”
Đây là sự thật, từ xưa đến nay cha mẹ nhà họ Trì luôn ý thức về các mối nguy hiểm trong việc nuôi dạy con cái, cho nên cách đây rất lâu đã mời giáo viên chuyên môn đến để dạy hai anh em những kỹ năng phòng vệ cơ bản.
Ngoài mặt thoạt nhìn Trì Tiêu có vẻ da mỏng thịt mềm, nhưng trong quá trình luyện tập, cô đã có thể sử dụng các kỹ năng và lợi thế về tầm vóc của mình để khéo léo né tránh cơ thể cường tráng của huấn luyện viên, khi đối phó với mấy kẻ chuyên bắt nạt này, nếu không thể gắng gượng xử lý thì cũng có thể thoát thân.
Tần Nhã Nghi và hai học sinh nữ kia bị hù doạ, hơn nữa không nói đến việc Trì Tiêu có biết kỹ năng phòng vệ gì đó hay không, cho dù là không đi nữa thì các cô cũng không dám dễ dàng trêu chọc cô, cha của Trì Tiêu chính là giám đốc của trường học này đấy.
Chỉ trong nháy mắt, Tần Nhã Nghi lập tức ra một chiêu thức mới- Khóc.
Khóc tựa như hoa lê đái vũ, khóc đến yếu ớt đáng thương, vừa khóc vừa bào chữa cho mình, nói như thể cô ta mới là người bị bắt nạt vậy, cuối cùng sau khi kết thúc còn nước mắt lưng tròng nói một câu: “Nhân Nhân, cậu sẽ không nói với giáo viên và phụ huynh đúng không? Tớ không muốn cha mẹ lo lắng cho tớ, cầu xin cậu…”
Trì Tiêu trầm tư trong chốc lát rồi gật đầu nói: “Được.”
Tần Nhã Nghi cho rằng Trì Tiêu là một cô gái nhỏ thành thật ngoan ngoãn trong ngoài như một, ai ngờ rằng chờ đến khi cô và Việt Loan Loan ra khỏi nhà vệ sinh nữ, chưa đầy mười phút sau, mấy người bọn họ đã bị chủ nhiệm gọi đến văn phòng.
Lúc này Trần Trác Huy cũng bị gọi đến từ trường cấp ba.
Chân trước Tần Trác Huy vừa đến, chân sau Từ Thư Thừa vừa nhận được tin tức đã chạy ra khỏi lớp thực nghiệm, sợ Trì Tiêu phải chịu ấm ức.
Trường học nào dám đắc tội với mấy vị Đại Phật tôn kính này, ngay cả hiệu trưởng cũng bị kinh động đến.
Không một ai nghi ngờ về những gì Trì Tiêu nhắc đến và xác nhận, mặc dù lần này gần như chỉ là vài câu xúc phạm bằng lời nói.
Lúc đầu Tần Nhã Nghi và mấy học sinh nữ kia còn thề thốt phủ nhận và luôn miệng kêu oan, nhưng sau khi Trì Tiêu đưa bản ghi âm trên điện thoại di động ra, bọn họ lập tức ngậm miệng.
Trong bản ghi âm kia, ngoài những lời lẽ sỉ nhục và uy hiếp Việt Loan Loan ra, các cô còn nhắc đến một học sinh nữ đã tạm nghỉ học, lúc tạm nghỉ học, học sinh nữ kia có một số vấn đề về tâm lý nên đã được cha mẹ đưa đi trị liệu, xem ra chuyện đó cũng có liên quan đến mấy người này.
Cha của Tần Trác Huy sau khi nghe nói đến chuyện này đã cực kỳ tức giận, quan trọng nhất vẫn là sợ hãi, sợ đắc tội với một cây đại thụ che trời giống như nhà họ Trì, ông ta đích thân dẫn theo hai mẹ con Tần Nhã Nghi đến nhà họ Trì tạ lỗi.
Còn những người thực sự cần được xin lỗi như Việt Loan Loan, học sinh nữ đã tạm nghỉ học kia, thậm chí là mấy người bạn học đã từng bị đám người Tần Nhã Nghi trong tối ngoài sáng bắt nạt, chỉ đơn giản là tiêu tiền xong việc.
Sau đó Tần Nhã Nghi chuyển sang trường khác, có lẽ dưới sự quản lý nghiêm ngặt của nhà họ Tần, có một khoảng thời gian rất dài cô ta không còn thỉnh thoảng đến tìm Trì Tiêu và Trì Trạm giống như trước kia nữa, chỉ ở trong một số trường hợp xã giao khó có thể tránh khỏi mới có liên quan đến hai anh em nhà họ Trì.
Cha Tần là người mềm lòng, không thể chịu đựng được trước những lời dỗ dành của vợ, nhiều năm trôi qua, những khúc mắc lúc trước cũng tan thành mây khói, lúc này ông ta lại bắt đầu yêu cầu Tần Trác Huy dẫn theo Tần Nhã Nghi ra ngoài gặp gỡ người khác.
Nhưng không ngờ cô ta vẫn không an phận như vậy.
……
Chiếc xe lái đến đây, Tần Trác Huy mặt không cảm xúc ngồi xuống ghế lái, Tần Nhã Nghi rụt rè chạy chậm đến ngồi vào ghế phụ, mãi cho đến khi chiếc xe dừng lại bên ngoài biệt thự nhà họ Tần, hai người đều không nói với nhau một lời.
“Em vào đi, nói với cha đêm nay anh sẽ không về nhà.”
Tần Nhã Nghi đang định mở cửa thì đột nhiên dừng lại, xoay người lại vừa khát khao vừa đầy ẩn ý hỏi Tần Trác Huy: “Anh, anh nói xem nếu nhà chúng ta với nhà họ Trì thêm càng thêm thân, có phải cha sẽ rất vui hay không?”
Nói xong, cũng không đợi Tần Trác Huy phản ứng lại, cô ta đã đẩy cửa xuống xe.
Tần Trác Huy đầu tiên là ngạc nhiên trong phút chốc, sau đó quay đầu lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô ta một lát, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, dứt khoát khởi động xe.
Trong Chung Minh Đỉnh Thực, sau mấy ván bài, Trì Trạm có lợi thế hơn một chút nhưng lại có vẻ không hài lòng lắm, liếc mắt nhìn về phía đối diện một cái.
Trì Tiêu quan sát một lúc lâu cũng có hơi ngứa tay, nhưng lại không dám đích thân ra mặt chơi nên đã chủ động xin ra trận giúp Từ Thư Thừa rút bài, khi Từ Thư Thừa lên bài, cô sẽ chịu trách nhiệm rút bài, một khi rút được sẽ vui vẻ cười đến mức khoé mắt cong cong.
Đám cẩu độc nhân nhìn vào cực kỳ chói mắt.
“Cậu có thể thể hiện trình độ thực sự của mình được không? Đừng nhường nữa.” Trì Trạm hơi mất kiên nhẫn nói với Từ Thư Thừa.
Nhưng Từ Thư Thừa chỉ nhàn nhạt mỉm cười, dáng vẻ tràn ngập sự tự phụ và bình tĩnh: “Sợ anh có ý kiến thôi, dù sao cũng nên cho anh một chút ngọt ngào chứ, anh trai.”
Trì Trạm: “…”
Người đàn ông này, một khi đạt được thành tựu về tình trường thì mặt mũi gì đó thực sự không còn quan trọng nữa.
Mạnh Du thực sự không thể hiểu được, Phó Hàn vừa đánh vừa dạy cho cô ấy, sau đó cô ấy nhận được một cuộc điện thoại công việc từ người đại diện của mình nên đã đi sang bên kia nói chuyện, lúc này vẫn chưa quay lại.
Giữa chừng, Trì Tiêu muốn đi toilet một chuyến, trong gian phòng riêng này chia thành toilet nam nữ riêng biệt, mỗi bên có hai bệ xí và liên thông với chỗ rửa tay.
Khi Trì Tiêu đang ở trong buồng riêng thì bỗng nhiên nghe thấy có người bước vào chỗ rửa tay, trong căn phòng này chỉ có cô gái là cô và Mạnh Du, người bên ngoài chắc chắn là Mạnh Du.
Mạnh Du đang vừa nói chuyện điện thoại vừa bổ trang trước gương.
“Tớ không hiểu gì về chuyện diễn xuất lắm nhưng nếu đạo diễn kia không chọn cậu thì chắc chắn ông ta không có mắt nhìn rồi, chúng ta cứ chờ cơ hội tiếp theo, chắc chắn sẽ có một vị đạo diễn nào đó sở hữu ánh mắt sáng suốt.”
Điện thoại di động đặt trên bệ rửa mặt, đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ trong trẻo dễ nghe, đồng thời cũng mang theo một chút duyên dáng mềm mại của vùng sông nước Giang Nam.
Một giọng nói rất dễ nhận biết.
“Được rồi, được rồi, tớ không quấy rầy cậu nữa, cậu cứ ở bên cạnh bạn trai của mình đi, tớ cúp máy đây.”
Trì Tiêu cảm thấy nghe lén người khác nói chuyện là một chuyện cực kỳ bất lịch sự nên khi Mạnh Du vừa vứt lời, cô đã tạo ra một chút động tĩnh để nhắc nhở, nhưng vẫn không cẩn thận nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia.
Lúc ra ngoài, cô vừa rửa tay vừa hào phóng nói với Mạnh Du: “Xin lỗi.”
Mạnh Du chỉ hơi sửng sốt, nhưng cũng không để trong lòng, ngược lại còn cảm thấy rất thoải mái với thái độ bình thản của Trì Tiêu, đồng thời cũng cảm nhận được sự tôn trọng trong đó, không giống với những thiên kim nhà giàu mình quen biết trước đó.
“Không sao, là Trì tiểu thư vào trước mà.” Mạnh Du mỉm cười trả lời, không hiểu tại sao sự bối rối mơ hồ khi đối mặt với Trì Tiêu trước đó đã tan biến đi rất nhiều.
Chủ đề câu chuyện dường như đã dừng lại ở đó.
Lúc Trì Tiêu rút khăn giấy ra lau tay, cô đột nhiên hỏi: “Lúc nãy cô vừa gọi điện cho Bùi Tư Lan sao?”
Mạnh Du ngẩn ra, sau đó mỉm cười trả lời: “Đúng vậy, tôi và Tư Lan quen biết với nhau nhiều năm rồi.”
Bùi Tư Lan là một minh tinh điện ảnh và truyền hình, hai năm trở lại đây, cô ấy được khán giả biết đến với vai nữ phụ Bạch Liên trong một bộ phim cung đấu đình đám, sau đó lại tiếp tục đảm nhận những nhân vật tương tự, cộng thêm việc bị đối thủ mua bài bôi đen, dần dần hình tượng của cô ấy bị gắn liền với mấy chữ “Trà xanh bạch liên” mấy năm nay bị bôi đen không ít, cũng có thể coi là nổi tiếng nhờ scandal.
Mạnh Du cũng không thắc mắc tại sao Trì Tiêu có thể quen biết Bùi Tư Lan, dù sao bộ phim cung đấu kia thực sự rất nổi tiếng, đồng thời còn được cắt ra thành nhiều clip ngắn đăng tải trên internet, ngay cả bản thân cô ấy cũng bớt thời gian rảnh rỗi xem hết bộ phim kia.
“Trì tiểu thư đã coi phim của Tư Lan rồi sao?” Sau một lúc do dự, Mạnh Du vẫn quyết định tiếp tục chủ đề.
Con đường hiện tại của Bùi Tư Lan không mấy suôn sẻ, nếu có thể để lại ấn tượng tốt trong mắt vị thiên kim nhà họ Trì này, cho dù chỉ tình cờ nhắc đến trước mặt người anh trai làm tổng giám đốc tập đoàn Hải Châu một câu thì cũng đã là sợ trợ giúp lớn lao rồi.
“Tôi đã xem rồi.” Trì Tiêu trầm ngâm gật đầu: “Tôi đã xem nhân vật nữ tướng quân của cô ấy rồi, khá tốt.”
Mạnh Du bỗng nhiên không nói nên lời, cô ấy không biết nên nói tiếp như thế nào.
Cô ấy biết nhân vật nữ tướng quân này, là tác phẩm đầu tiên của Tư Lan, một bộ web drama Mary Sue với kinh phí nhỏ, không hề để tâm đến đạo cụ và quần áo hoá trang, kịch bản lại càng nát bét hơn nữa. Nhân vật nữ tướng do Tư Lan đảm nhận chỉ xuất hiện đến tập thứ ba đã phải nhận cơm hộp, đúng là một lịch sử đen tối không dám nhìn lại.
Mạnh Du không dám nói thêm gì nữa, sợ nói nhiều sai nhiều, một khi không cẩn thận sẽ huỷ hoại hình tượng của chị em tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT