7.

Dạo gần đây Giang Hoài không rảnh tới làm phiền tôi.

Nghe nói ba anh ta kiểm tra ra khối u ác tính.

Lúc Hứa Trí Viễn nói chuyện này với tôi thì tôi đang ngồi trước máy tính ngoài phòng khách, sửa sang lại ghi chép cuộc họp.

“Em có muốn qua thăm không?”

Anh vẫn luôn biết rằng, quên một người không hề dễ như thế, vết thương lòng của tôi khi ấy vẫn chưa lành.

Tôi ngẩn người, gập máy tính lại, bực bội trả lời anh: “Nói sau đi, bao giờ rảnh em qua.”

Hứa Trí Viễn quen tay xoa đầu tôi: “Thả lỏng thôi em, đừng nghĩ nhiều quá.”

Giọng điệu an ủi dịu dàng khiến con người đang xù lông như tôi dịu lại, cảm thấy lòng mình ấm áp, nhẹ nhàng.

Hôm ấy sau khi tan làm, tôi đi qua cửa hàng ngày xưa từng làm thuê, gọi một bát hoành thánh.

Cô bé năm ấy vùi đầu làm việc bây giờ đã có cuộc sống nề nếp trật tự, không còn những oán hận với cuộc đời như thời xưa ấy.

Tôi ngậm nước mắt nuốt miếng hoành thánh, nhớ lại những lời chửi rủa cay nghiệt hận thù mà mẹ Giang nói với mình, cùng những thay đổi trong cuộc sống không lường trước được.

Nhưng tất cả đều đã qua rồi.

Cuối cùng, tôi vẫn bước chân vào tòa bệnh viện ấy, nơi Giang Hoài nằm yên tĩnh trên giường bệnh, còn tôi là trụ cột duy nhất của nhà họ.

Bây giờ người nằm trên giường bệnh là ba Giang, người cha nghiêm khắc nhưng vẫn phần cơm cho tôi, lúc này lại yếu ớt nằm đó, đầu đầy tóc bạc.

Mẹ Giang đứng bên cạnh giúp ông lau người.

Còn có một người đứng đó khiến tôi ngạc nhiên – Mạc Khê.

Hai mắt cô ta thâm quầng, đứng cạnh mẹ Giang.

Hình như nhận ra tôi đã đến, mẹ Giang lao tới chửi bới tôi như điên: “Đều tại mày, mày là cái con sao chổi. Từ ngày mày đến nhà tao, nhà tao toàn gặp chuyện xui. Giờ mày còn đến đây giả vờ giả vịt cái gì? Cút, cút ngay!”

Lửa giận vô cớ lại đổ lên đầu tôi, nhưng tôi không còn là đứa để mặc bọn họ chửi mắng như ngày xưa nữa.

“Bà cũng biết trốn tránh trách nhiệm nhỉ. Tôi nợ Giang Hoài, nhưng tôi chẳng nợ gì nhà bà cả, mấy năm nay tôi chẳng thẹn với lương tâm.”

Chợt nét mặt Mạc Khê thay đổi, quả nhiên, không biết Giang Hoài đứng sau lưng tôi từ lúc nào, nét mặt anh ta âm trầm đầy bực tức.

“Mẹ, mấy năm nay mẹ vẫn mắng Liễu Cấm như thế ư? Đây là lỗi của cô ấy chắc? Chính con muốn cứu cô ấy, con nguyện ý làm vậy mà? Vì sao mẹ lại đổ hết trách nhiệm lên đầu cô ấy?”

Mẹ Giang hoảng loạn đáp: “Đều tại nó, nếu không tại nó sao con phải hôn mê năm năm, nếu không tại nó…”

Ba Giang liếc nhìn bà ta, sau đó im lặng quay đầu đi giống như quá khứ, không nói lời nào.

Sự “trả thù” từng ập lên đầu tôi, giờ báo lại lên họ theo một cách khác.

Thế nhưng trừng phạt chỉ vừa bắt đâu thôi, những việc này chẳng liên quan đến tôi. Con dâu Mạc Khê nhà họ thích làm thì để cô ta đi mà làm.

Buồn bực trong lòng tôi bao năm dần tản hết, và tôi sẽ đón một ngày mai mới.

Hứa Trí Viễn đứng ngoài cổng bệnh viện, quay lại nhìn tôi. Ánh mặt trời ấm áp phủ lên người anh.

“Anh biết là em sẽ đến đây mà, tối muốn ăn sườn xào chua ngọt không?”

Tôi thấy mắt mình hơi cay cay.

8.

Ba tháng sau, Giang Hoài nản lòng lại đến tìm chúng tôi lần nữa.

Anh ta do dự rất lâu mới nói: “Cấm Cấm, em cho anh mượn chút tiền được không. Anh trả lại nhanh thôi, rất nhanh…”

Giọng anh ta càng lúc càng nhỏ. Tiền thuốc men cuối cùng cũng đè bép anh ta, như cái động không đáy cắn nuốt từng người, từng người một.

Trên đời này sợ nhất là bệnh nặng.

Hai ngày trước, tôi thấy mẹ Giang tiều tụy làm thêm ở quán ăn tôi từng làm.

Người rửa mâm ngày ấy giờ đã biến thành bà ta.

Mạc Khê mất tích, lâu lắm rồi không ai thấy cô ta cả.

“Giang Hoài, anh biết mà, tôi vừa đổi việc chưa được bao lâu nên cũng không có nhiều tiền.”

Giang Hoài vội vàng xua tay xin lỗi: “Thôi, anh không cố ý. Xin lỗi em, anh đi đây.”

Lúc đi, anh ta còn quay lại nhìn tôi, tầm mắt rơi xuống cổ tay tôi: “Vết thương trên tay em đỡ chưa?”

Tôi cười giơ tay lên: “Khá hơn nhiều rồi, nhưng sẹo không mất được.”

Giang Hoài chật vật chạy mất.

Nếu biết Giang Hoài lại tới nữa, cún nhỏ nhà tôi chắc lại ghen mất.

Bác sĩ Hứa mạnh mẽ oai phong về nhà cũng chỉ là cún con hay ghen thôi.

Khi chuẩn bị ra ngoài đón anh tan làm, phía bên kia đường trùng hợp cũng có một người đang đứng. Gọng kính vàng trên mặt khiến anh vừa dịu dàng, vừa cấm dục.

Trên tay anh cầm một bó hoa to. À, hóa ra anh Hứa nhà tôi.

Tôi cũng vẫy tay lại với anh, chợt nét mặt anh thay đổi.

Người tôi đau nhói, hình như có chất lỏng gì đó rơi xuống. Tôi quay lại nhìn, đằng sau tôi là Mạc Khê mất tích đã lâu.

Hứa Trí Viễn chạy như bay từ phía bên kia đường sang, định khống chế cô ta lại.

Cô ta như phát điên, thân thủ lại rất tinh vi. Tôi thất thần nghĩ, không hổ là người từng lăn lộn thời mạt thế, vẫn có chút tài cán.

Dao trắng chọc vào, dao đỏ rút ra, trên người Hứa Trí Viễn cũng có rất nhiều vết thương.

Mạc Khê không định tha cho tôi, con dao tiếp tục đâm về phía tôi: “Đều tại mày, tại mày cả. Giang Hoài thích mày, tất cả mọi người đều thích mày. Mày dựa vào đâu mà sống sung sướng thế. Chẳng thà tao không về còn hơn, mày chết mm đi!”

Thấy không thể khống chế nổi cô ta, Trí Viễn lập tức nhào lên người tôi che. Máu trào ra từ miệng anh khiến cơn ác mộng trong lòng tôi lại lặp lại.

Tai nạn xe cộ, Giang Hoài gục xuống cạnh tôi. Anh chết nhưng tôi vẫn sống, từ đó tôi mất đi người mà tôi thương nhất.

Nếu nó lại xảy ra lần nữa, tôi chẳng thà người chết là tôi.

“Hứa Trí Viễn, anh cút đi, em không cần anh cứu, anh đi đi mà! Nếu anh chết, lần này em sẽ chạy mất đấy, không thèm quan tâm anh đâu!”

Tôi khóc nức nở, sợ tình yêu lại mất đi lần nữa.

Tôi chỉ vừa bắt đầu cuộc sống mới thôi mà…

Vì vậy, khi con dao chuẩn bị đâm thêm lần nữa, tôi lao lên bảo vệ Hứa Trí Viễn, sau đó dần mất ý thức trong ánh mắt hoảng sợ của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play