Lục Kiều xuyên sách, cô trở thành bạch nguyệt quang mà nam chính trong truyện thập niên vẫn luôn ngày nhớ đêm mong, sức khỏe yếu ớt hơn nữa còn đoản mệnh, đã định trước sống không quá mười tám tuổi.
Mẹ kiếp, thế thì còn chơi thế đếch nào được?
Lục Kiều tới được một thời gian mới phát hiện sức khỏe mình tốt lên, hơn nữa còn càng ngày càng đẹp.
Lục Kiều hoang mang, không phải là sắp lên trời đấy chứ?
Sau đó Lục Kiều phát hiện thỉnh thoảng lại có rất nhiều người nhìn mình chằm chằm, nam nữ đều có, ánh mắt kia... càng ngày càng không bình thường!
...
Một ông lớn nào đó tức giận đến đau cả ngực, cô gái mình thích bị nhiều người thầm thương trộm nhớ như thế, phải làm sao bây giờ?
Đương nhiên là phải vác về nhà, ôm trong lòng mà cưng chiều rồi!