Tống Mặc Vũ ngồi trong phòng làm việc, kiểm tra lại công việc trước khi ra về. Ánh mắt anh lại liếc nhìn chiếc điện thoại đang yên ắng trên bàn. Đã mấy ngày trôi qua rồi cô gái kia sao chẳng thấy đâu, đến một tin nhắn cũng không có. Chẳng lẽ đã bỏ cuộc rồi? Đúng là trẻ con, mau đến cũng mau đi. Có lẽ đã tìm được mục tiêu khác rồi cũng nên.
Tiếng chuông báo hết giờ làm Tống Mặc Vũ cũng thôi suy nghĩ lung tung, rời khỏi bệnh viện anh lái xe đến siêu thị mua ít đồ. Nhưng khi vừa bước vào ánh đã nhìn thấy Thiên Kỳ đi cùng người đàn ông khác, thái độ rất vui vẻ và thân mật làm anh vô cùng khó chịu.
“Biết ngay mà, đã có mục tiêu mới rồi. Đẹp trai như vậy thảo nào không tìm mình.”
Tống Mặc Vũ cố tình đi theo phía sau hai người để xem hai người họ đang nói gì. Trong thái độ rất vui vẻ chắc hẳn là đang nói chuyện yêu đương nhỉ!
Lý Thiên Kỳ cùng Trình Hữu Thanh đang mua đồ chuẩn bị nấu bữa tối. Được sự tư vấn nhiệt tình và giúp đỡ của Lý Thiên Kỳ, Trình Hữu Thanh mạnh dạng chuẩn bị bữa tối lãng mạn tại nhà để bày tỏ lòng mình với Ngạn Tử. Tuy là có sự giúp sức của Thiên Kỳ nhưng anh vẫn không mấy tự tin nhìn cô hỏi lại.
“Em thật sự nghĩ đây là cách hiệu quả sao? Anh nấu ăn không giỏi lắm.”
“Em biết nếu nấu ăn ngon như cậu út của em thì anh chưa thể so, nhưng anh yên tâm chỉ cần ăn được là được rồi. Quan trọng là tấm lòng.”
“Em chắc chứ?”
“Đương nhiên là chắc rồi. Muốn theo đuổi được một cô gái cá tính như chị ấy thì anh đừng tỏ ra quá quan tâm, hãy tạo những cuộc gặp gỡ tình cờ. Tỏ tình thì nên chọn nơi yên tĩnh một chút và phải lãng mạn. Anh hiểu không?”
“Em đã yêu bao giờ chưa mà nói nghe như một chuyên gia vậy?”
“Em … aiza anh hỏi nhiều như vậy làm gì chứ! Nhanh lên về nhà chuẩn bị đi, trễ rồi.”
Tống Mặc Vũ đứng cách đó hơi xa nên không nghe được hai người nói gì, nhưng nhìn thái độ thân mật và cách nói chuyện thân thiết của hai người lại làm Tống Mặc Vũ cảm thấy không vui. Miệng thì nói sẽ theo đuổi đến khi nào mình động lòng, vậy mà bây giờ lại thân thiết cùng người đàn ông khác. Phụ nữ đúng là không đáng tin mà.
Không những thế, anh còn lái xe theo sau xe Trình Hữu Thanh đến tận nhà. Nhìn thấy hai người cùng nhau bước vào bên trong, bàn tay anh siết chặt vô lăng, trong lòng anh càng tò mò. Họ sẽ làm gì bên trong ấy? Có khi nào…
Càng nghĩ, trong lòng Tống Mặc Vũ lại dâng lên một cảm giác khó chịu đến không thể tả được. Cô gái này từ khi nào lại có sức ảnh hưởng với mình như vậy chứ! Trong lòng không vui anh lái xe vụt đi đến quán rượu uống cho khuây khỏa nổi bực tức trong lòng. Nhưng càng uống anh lại cảm thấy tâm trạng càng tệ hơn.
“Phụ nữ đúng là đồ dối trá. Cô tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi. Nếu không, tôi sẽ không để yên cho cô đâu.”
Tống Mặc Vũ vừa lái xe đi thì Lâm Ngạn Tử cũng đến. Lý Thiên Kỳ viện lý do rồi nhanh chóng rời đi để lại không gian riêng cho hai người. Lâm Ngạn Tử nhìn Trình Hữu Thanh nói.
“Hai người có vẻ thân thiết nhỉ?”
“Đang nghĩ gì vậy? Anh xem cô ấy như em gái thôi.”
“Tôi có nghĩ gì đâu, chỉ thuận miệng hỏi thế thôi.”
“Theo anh, anh có thứ này cho em xem.”
Trình Hữu Thanh đưa cô ra bên ngoài, nơi anh bày trí một bàn tiệc nhỏ dành riêng cho hai người. Ngạn Tử khá bất ngờ trước khung cảnh lãng mạn này, cô thầm thắc mắc trong lòng. Khung cảnh lãng mạn, có hoa hồng đỏ, có cả rượu, anh ấy đang muốn gì đây? Đừng nói là anh ta đã tìm được người trong lòng nên muốn tỏ tình tại đây nhé! Nhưng nếu như vậy thì mình làm sao đây? Nghĩ đến đây tâm trạng Ngạn Tử có chút không vui hỏi.
“Anh là đang định tỏ tình sao?”
“Đúng vậy, anh đã tìm thấy người mình thích rồi. Em thấy sao? Tỏ tình thế này em thấy có ổn không?”
Hóa ra là thật, anh ấy thật sự đã tìm được người trong lòng rồi sao?
“Tôi làm sao biết được người anh thích có thích không mà trả lời anh chứ!”
“Vậy còn em thì sao?”
Nghe câu này Lâm Ngạn Tử nghĩ rằng Trình Hữu Thanh đang muốn trêu đùa mình, cô tức giận quay mặt lại định chấp vấn anh. Nhưng vừa quay mặt lại thì bất ngờ Trình Hữu Thanh quỳ thụp xuống trước mặt cô, lấy trong túi áo ra chiếc nhẫn kim cương lấp lánh đưa lên trước mặt cô nói.
“Ngạn Tử, anh thích em. Chúng ta kết hôn thật nhé!”
Lời cầu hôn đến quá bất ngờ khiến Ngạn Tử như đứng hình, cô không biết nên làm gì, cũng không biết trả lời ra sao. Rốt cuộc anh lại đang bày trò gì vậy chứ!
“Anh… đùa thế này không vui đâu nhé! Tôi không phải là vật thí nghiệm của anh đâu.”
“Ngạn Tử, anh thật lòng thích em. Anh yêu em. Yêu bằng cả trái tim mình, anh đang rất nghiêm túc với mối quan hệ này. Em đồng ý gả cho anh nhé!”
Là… là thật sao? Anh ấy đang cầu hôn mình thật sao? Nói vậy tất cả những thứ này đều là chuẩn bị cho mình! Nhưng chẳng phải anh ấy đã nói từ đầu là vì muốn giúp mình nên mới chấp nhận đính hôn sao? Lễ đính hôn còn chưa có mà đã cầu hôn mình rồi, cái này có nhanh quá rồi không?
“Anh …anh đang nghiêm túc sao? Nhưng chẳng phải anh đã thỏa thuận là…”
“Không nói như thế thì làm sao em đồng ý đính hôn với anh chứ! Anh thích em từ lần đầu chúng ta tình cờ gặp nhau khi em đang chạy trốn. Anh chưa từng để một cô gái lạ ở lại nhà mình ngoại trừ em. Anh thấy ba em cũng đã đồng ý anh rồi, nếu anh không tận dụng cơ hội lần này thì đến bao giờ mới có cơ hội chứ Nhưng anh nghĩ đính hôn thôi chưa đủ, lỡ như trong thời gian này em thích người khác thì anh phải làm sao? Cho nên là Ngạn Tử, em có thể nghĩ tình hôm nay anh thật lòng thú nhận hết tất cả mà cho anh cơ hội bên cạnh em nữa quãng đời còn lại không?”
Lời này quá chân thành rồi. Làm sao đây? Anh ấy đang học thuộc từng kịch bản của phim ngôn tình để thực hành cầu hôn mình đấy à? Nhưng sự ngọt ngào chân thật này còn hơn cả phim ngôn tình cơ, mình làm sao thế này, tim đập nhanh quá! Chẳng lẽ mình cũng rung động với anh ấy rồi sao?
“Anh …anh đứng lên trước đã.”
“Không được, em không đồng ý anh không đứng lên đâu.”
“Anh như thế là đang uy hiếp bắt người ta đồng ý sao?”
“Anh …”
Nhìn thấy sắc mặt Trình Hữu Thanh có chút trầm xuống khi nghe câu hỏi của mình, Lâm Ngạn Tử biết anh đang thất vọng liền chắc lưỡi nói.
“Anh cứ quỳ mãi như thế thì đeo nhẫn cho em kiểu gì? Bữa tối này là để tượng trưng thôi không ăn sao?”
Nghe câu nói của Ngạn Tử, Trình Hữu Thanh mừng rỡ vội đứng bật dậy ôm trầm lấy cô nhấc bổng cô lên. Lâm Ngạn Tử giật mình vội đánh vào vai anh cười nói.
“Anh làm gì vậy? Bỏ em xuống đi.”
Đặt cô xuống đeo chiếc nhẫn vào tay cô, Trình Hữu Thanh lại nhìn cô cong môi cười e dè hỏi.
“Anh có thể hôn em không?”
“Ai…ai lại hỏi thế bao giờ, anh…”
Còn chưa nói hết câu, Trình Hữu Thanh đã đặt nụ hôn lên môi cô làm Ngạn Tử vô cùng bất ngờ. Người đàn ông này sao cứ thích tạo cho cô hết bất ngờ này đến bất ngờ khác như vậy chứ! Nhưng mà bất ngờ này thật ngọt ngào, cô thích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT