Tần Tuyết được đưa đi, căn phòng lại trở nên yên ắng. Trần Nhật Nam chầm chậm bước về phía Lạc Tử Yên, giọng có chút trầm lại ông nhìn cô nói.

“Chú… có thể mượn sợi dây chuyền trên cổ của con một chút không?”

Lạc Tử Yên không hiểu ông đang muốn gì nhưng vẫn sẵn lòng đưa cho ông. Bởi cô cũng rất muốn biết bí mật phía sau sợi dây chuyền mà mẹ cô để lại cho cô là gì.

Trần Nhật Nam cầm lấy nửa mảnh ngọc bội của Tử Yên, rồi lại lấy từ trong túi ra nữa mảnh ngọc bội còn lại của mình ghép lại. Nước mắt ông không cầm được mà rơi xuống khi hai mảnh ngọc bội trùng khớp với nhau. Ông nhìn cô bằng ánh mắt ngấn nước trầm giọng nói.

“Tử Yên, con đúng là con gái của ba rồi. Hai mươi mấy năm qua ba đã tìm con rất khó khăn con biết không?”

“Chú…ba… Chú là ba của con sao? Nhưng sao mẹ chưa từng…”

“Đây là mảnh ngọc bội gia truyền của Trần gia mà bà nội con để lại cho ba, nửa mảnh ngọc bội ba giữ, còn một nửa ba đã trao cho mẹ con. Năm đó vì bị Tần Tuyết tính kế nên mẹ con đã hiểu lầm ba mà bỏ ra đi khi mang thai con được ba tháng. Bao nhiêu năm qua ba vẫn không ngừng tìm kiếm hai mẹ con nhưng không chút tin tức gì. Ba chờ mẹ con từng ấy năm, nhưng đổi lại chỉ là tin tức mẹ con không còn nữa. Tử Yên, con thật sự là con của ba. Con…”

Trần Nhật Nam nghẹn giọng không nói được nữa, nổi đau lẩn niềm vui lẫn lộn khiến ông không sao nói nên lời. Lạc Tử Yên nhìn ông như thế cũng nghẹn ngào, cô nhoài người về phía ông ôm lấy. Nơi cổ họng cô nghẹn lại không gọi được một tiếng ba, nhưng trong lòng cô đã chấp nhận ông. Trần Nhật Nam ôm cô thật chặt trong lòng, cảm nhận được hơi thở cùng hơi ấm của đứa con thất lạc hai mươi mấy năm khiến trong lòng ông ấm áp đến khó tả. Ông nghẹn giọng.

“Tử Yên, con gọi ba một tiếng ba được không?”

“Đúng đấy Tử Yên, ba con và cả cậu nữa đã tìm con rất lâu rồi. Mau gọi ba đi con.” Đông Phương Nhạc sụt sùi nước mắt nói.

“Hic …hic… Ba…ba…”

Một tiếng ba ấm áp ngập tràn trong lòng khiến Trần Nhật Nam hạnh phúc đến vỡ òa. Cảnh tượng trước mắt khiến ai cũng không thể cầm được nước mắt. Đông Phương Nhạc chầm chậm bước đến gần dang vòng tay nghẹn ngào gọi.

“Tử Yên, còn cậu nữa. Cậu là cậu của con đây.”

“Cậu… cậu ơi…”

“Ngoan, có cậu đây rồi…”

…****************…

Đông Phương gia.

Tần Ngọc Nhi ngồi ở ban công cửa căn phòng lớn nhấm nháp ly rượu đắt tiền, tận hưởng sự xa hoa lộng lẫy và giàu sang của nơi đây. Cô ta thầm nghĩ rằng bản thân mình thật quá may mắn lẫn thông minh, chỉ vài câu nói đơn giản đã thành công dắt mũi cả Đông Phương gia đều tin sái cổ.

Bây giờ thân phận của cô ta là cháu ngoại của Đông Phương gia tộc, một cương vị thật tuyệt vời làm sao. Lạc Tử Yên nếu biết được chắc sẽ ức lắm nhỉ! Nhắc đến mới nhớ, giờ này đúng ra mẹ đã đến rồi chứ! Sao chẳng nghe chút tin tức nào báo về như vậy chứ! Đặt ly rượu trong tay xuống cô ta lấy điện thoại gọi cho Tần Tuyết, nhưng máy của bà đã bị khóa không sao gọi được. Đôi hàng lông mày của Tần Ngọc Nhi nhíu lại tự hỏi.

“Sao lại khóa máy? Chẳng lẽ chuyến bay có vấn đề gì nên hoảng giờ bay sao? Nhưng nếu như vậy thì cũng nên gọi điện báo chứ!”

Cô ta lại gọi cho Lạc Quân Minh, đầu dây bên kia vừa bắt máy cô ta liền nói.

“Người chúng ta phái đi đón mẹ thế nào rồi? Sao đến giờ này vẫn chưa nghe tin tức báo về vậy?”

“Con yên tâm đi bọn họ làm việc rất đáng tin cậy, để ba gọi cho bọn họ thử xem.”

“Nói với bọn họ đưa cô ta đến địa điểm cẩn thận, đợi con đến thì mới ra tay. Con muốn chính mắt nhìn thấy cô ta đau đớn đến chết thì còn mới hả dạ.”

“Được, ba biết rồi.”

Tắt máy, Tần Ngọc Nhi cầm ly rượu lên lắc lư ly rượu trong tay nở nụ cười kiêu ngạo nói.

“Lạc Tử Yên, ván cờ này tôi thắng chắc rồi. Muốn đấu với tôi cô không có cửa đâu.”

Nâng ly rượu lên uống cạn tự chút mừng chiến thắng của bản thân. Nhưng cô ta không hề biết rằng nguy hiểm đang rình rập mình. Cô ta mơ ngày người cậu gì đó trở về công bố thân phận cháu gái của cô ta với toàn thế giới. Lúc đó sẽ có biết bao người ganh tị lẫn mơ ước có được cô ta, Lục Cảnh Thần lúc đó chắc chắn sẽ hối hận mà tìm đến quỳ dưới chân cô ta xin chút tình yêu. Cái cảm giác đó chỉ mới nghĩ thôi đã cảm thấy hả hê trong dạ rồi. Tiếng gõ cửa phòng vang lên làm cô ta ngừng mơ mộng, liếc mắt nhìn về phía cửa cô ta lên tiếng.

“Ai vậy?”

“Thưa Tần tiểu thư, bà chủ cho mời cô xuống sảnh ạ.”

“Có chuyện gì sao?”

“Thưa ông chủ vừa về muốn gặp cô ạ.”

“Tôi biết rồi, tôi sẽ xuống ngay.”

Người hầu gật đầu trở xuống nhà, Tần Ngọc Nhi nở nụ cười kiêu ngạo nói.

“Đông Phương Nhạc trở về tức là ngày huy hoàng của mình đã đến rồi. Xem ra ngày mình được công bố thân phận chỉ trong nay mai thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play