Tại Lâm gia, Lâm Ngạn Tử cũng như ngồi trên đống lửa khi gọi mãi cho Lạc Tử Yên vẫn không sao gọi được. Vừa bước chân đến cửa thì liền bị vệ sĩ ngăn lại không cho cô đi. Lâm Ngạn Tử vô cùng bực mình bước vào bên trong nhìn bà mình hỏi.

“Ba, chẳng phải ba nói là cho con tự do để giúp đỡ Tử Yên sao? Sao bây giờ lại cấm cửa con thế này?”

“Vì đó con gây chuyện trước. Ba còn đang đau đầu không biết nên giải thích với Lục gia thế nào vì chuyện đêm qua, sao có thể để con ung dung tự tại ra ngoài được chứ!”

“Có gì mà phải lo nghĩ chứ! Là do anh ta làm khổ Tử Yên trước, con chỉ thay cậu ấy đòi lại công bằng thôi. Như thế là còn nhẹ với anh ta đấy!”

“Con lúc nào tính tình cũng hấp tấp như thế. Con có biết Lục gia là gia tộc thế nào không? Đắc tội với họ thì chúng ta yên ổn được sao? Đến lúc đó sợ là chưa lấy lại được công bằng cho Tử Yên thì đã bị bọn họ chèn ép chết rồi.”

“Thưa lão gia, tiểu thư. Bên ngoài có rất nhiều xe đang dừng ở cửa. Họ bảo là mang sính lễ đến ạ!”

Lâm Ngạn Tổ ngạc nhiên nhìn sang con gái mình rồi lại nhìn sang quản gia. Sính lễ ư? Sính lễ gì nhỉ! Ngạn Tử cũng ngạc nhiên không khác gì ba mình, cô quay sang nhìn ba mình lên tiếng hỏi.

“Sính lễ gì chứ? Ba, ba đã lén lút nhận lời thông gia với ai mà không báo cho con biết đúng không?”

“Ba là người hấp tấp thế sao? Quản gia, họ có nói từ đâu đến không?”

“Thưa, họ nói là sính lễ của Trình gia đưa đến ạ.”

“Trình gia???”

Lâm Ngạn Tử ngạc nhiên đến há hốc mồm đứng bật dậy, trong đầu cô bắt đầu nghĩ đến một người. Chẳng lẽ là Trình Hữu Thanh! Nhưng rõ ràng hôm qua cô đã nói để chuyện này cô tự giải quyết cơ mà, anh ta mang sính lễ đến là thế nào đây! Nhìn sắc mặt hoang mang của con gái mình nhẹ cười nói.

“Thì ra người tùy tiện nhận sính lễ là ai kia chứ không phải là ba. Ra xem sính lễ của cậu ta là gì nào.”

Lâm Ngạn Tổ bước ra với gương mặt hớn hở cùng nụ cười hài lòng nở trên môi. Riêng Lâm Ngạn Tử vẫn một vẻ mặt hoang mang đến khó hiểu.

Vừa bước ra đến phòng khách, nhìn thấy người đến là Trình Quốc Nham khiến Lâm Ngạn Tổ vô cùng kinh ngạc. Chuyện này là sao? Thằng nhóc này là con trai của Trình Quốc Nham nổi tiếng của thành phố này sao? Nói vậy cậu ta là Trình gia được ví gần như ngang hàng với Lục Cảnh Thần thái tử của thành phố này sao? Con gái ông sao có thể nhìn trúng nhân vật tầm cỡ thế này chứ!

“Chào Lâm tổng, tôi là Trình Quốc Nham là ba của Hữu Thanh. Lần đầu đến thăm đường đột không thông báo trước mong ông đừng trách.”

“À không, Trình gia đến nhà thăm tôi mừng còn không hết sao có thể trách chứ. Mời Trình gia ngồi.”

Lâm Ngạn Tử chẳng hiểu Trình Hữu Thanh đang muốn làm gì, cô bước đến gần anh hơi nghiêng người về phía anh cô khẽ hỏi.

“Này, anh đang làm trò gì thế? Chẳng phải tôi nói để tôi giải quyết sao?”

“Chẳng phải hôm qua ba cô bảo tôi đưa gia đình đến sao? Tôi là đang làm theo lời bác ấy.”

“Anh…anh điên rồi sao?”

“Tôi không điên. Là hôm qua cô nhận tôi là bạn trai trước, ba cô thì bảo tôi phải cưới cô. Tôi đã thực hiện nguyện vọng của hai người đấy chứ!”

“Chuyện đó… chẳng lẽ ai bảo gì anh cũng nghe sao?”

“Không hẳn, còn tùy chuyện tôi muốn làm hay không.”

“Anh…”

Mãi lo tranh luận, đến khi Lâm Ngạn Tử chú ý đến thì thấy hai người cha đang nói chuyện rất vui lại còn rất hợp nhau. Nhưng không thể vì hiểu lầm này mà cô phải lấy một người chỉ mới gặp mặt ba lần thế này được. Nghĩ thế cô định bước đến giải thích chuyện này thì Trình Hữu Thanh đã nắm lấy tay cô nhìn hai người cha nói.

“Ba, bác Tống. Con xin phép đưa Ngạn Tử ra ngoài nói chuyện một chút ạ.”

“Được được, hai đứa cứ đi đi!”

Ngạn Tử còn chưa kịp mở miệng nói gì thì Trình Hữu Thanh đã kéo cô ra ngoài. Càng bực mình với việc anh tùy tiện đưa ba mình đến mà không hỏi qua ý cô, vừa bước ra bên ngoài Lâm Ngạn Tử đã giật tay mình lại khó chịu nói.

“Anh kéo tôi ra đây làm gì, tôi phải giải thích rõ cho ba anh và ba tôi chuyện của hai chúng ta chứ.”

“Vậy sao khi giải thích rõ thì cô sẽ thế nào, chấp nhận cuộc hôn nhân của ba cô sắp đặt sao?”

“Tôi…”

“Tôi vẫn là đang muốn giúp cô, nếu như cô muốn kết hôn thật sự với một người mà cô không yêu thì cô cứ bước vào trong và nói rằng giữa hai chúng ta hoàn toàn không có gì cả. Tôi thì chẳng thiệt thòi gì rồi, người thiệt là cô thôi.”

Lâm Ngạn Tử nghe anh nói thế cũng bình tâm suy nghĩ lại. Đúng là ba cô đang muốn cô và con trai của Tống gia kết hôn, Tống Mặc Vũ cũng là một người đàn ông tốt, nhưng để nói đến kết hôn thì quả thật cô không có chút tình cảm gì với anh ấy cả. Nhưng nếu đồng ý với anh ta thì sau này cô nên làm sao tiếp đây!

“Vậy anh định giúp tôi bằng cách nào?”

“Chúng ta tạm thời đính hôn trước, đợi đến khi nào cô tìm được nữa kia của mình thì tôi sẽ trả tự do cho cô. Thế nào, cô có đồng ý không?”

Nghe anh nói thế, Ngạn Tử im lặng quay đi suy nghĩ đắn đo. Một lúc sau cô ngước nhìn anh nói.

“Thôi được, tôi đồng ý. Nhưng anh phải giữ đúng lời hứa không được nuốt lời đâu đấy!”

Trình Hữu Thanh nhẹ công môi cười một cách đầy thích thú nói.

“Đương nhiên rồi, tôi sẽ giữ đúng lời hứa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play