Lục Cảnh Thần trở lại nhà vệ sinh tìm Lạc Tử Yên nhưng cô đã rời khỏi từ lúc nào. Không biết cô đã đi đâu, anh chỉ biết chạy loạn tìm cô trong lo lắng. Lấy điện thoại ra bỏ chặn mà gọi cho cô, những đầu dây bên kia đã khóa máy từ lúc nào, trong lòng càng lo lắng hơn anh chạy đi khắp mọi nơi tìm cô nhưng đều không gặp.

Trong lòng anh đầy những hoang mang lo lắng, anh quyết định đến Lạc gia tìm cô. Vừa đến cổng anh đã bấm chuông in ỏi khiến người làm vội vã chạy đến.

“Xin hỏi cậu tìm ai?”

“Tử Yên, tôi muốn gặp Tử Yên.”

“Xin lỗi cậu, tiểu thư nhà tôi có dặn không tiếp bất kỳ ai. Cậu về cho.”

“Nhưng tôi có chuyện quan trọng cần gặp cô ấy.”

“Xin cậu về cho, tiểu thư tôi đã dặn tuyệt đối không muốn gặp bất kỳ ai lúc này.”

Nói dứt lời người giúp việc già quay lưng trở vào nhà không nói thêm gì nữa. Lục Cảnh Thần thất vọng nhìn lên tầng cao tìm kiếm cô, nhưng tất cả các cửa sổ đều đóng chặt, một ánh đèn cũng không có. Anh không biết cô đang ở đâu, anh khụy gối xuống đường trong tuyệt vọng.

“Tử Yên anh xin lỗi, anh sai rồi. Em gặp anh một lần được không?”

Từ trên tầng cao, Lạc Tử Yên vén nhẹ rèm cửa nhìn xuống đường. Thấy Lục Cảnh Thần đang khụy gối dưới đường làm lòng cô có chút xót, nhưng nhớ lại những lời lúc nãy của anh cô lại không kiềm được nước mắt mà quay lưng. Cô không biết nên làm thế nào trong lúc này, có lẽ cô cần thời gian để bình tâm lại.

…****************…

Nhà lớn Lục gia.

Lục lão gia đang dùng bữa sáng cũng với gia đình, nghe Lý Thiên Kỳ kể lại chuyện đêm qua làm ông ngạc nhiên đến kinh ngạc. Vội đặt đũa xuống ông nhìn cháu gái mình hỏi lại.

“Cháu nói sao? Cảnh Thần làm cho con gái nhà người ta to bụng rồi trốn tránh trách nhiệm không nhận sao? Cháu không nói đùa chứ?”

“Chuyện lớn thế này sao Kỳ Kỳ có thể gạt ông ngoại được chứ! Đêm qua drama rất ghê gớm ông ngoại vẫn chưa xem tin tức sáng nay sao?”

Nghe Thiên Kỳ nói thế ông liền quay sang Lục Thiên Vân nói.

“Con mau lấy báo sáng nay đến đây, ba muốn xem.”

“Ba à, cháu ngoại của bà đang tường thuật trực tiếp cho ba nghe rồi. Ba còn cần xem báo sao?”

Tức mình ông lại quay sang Thiên Kỳ sốt ruột hỏi.

“Thế cháu có biết cô gái đó là thiên kim nhà nào và trông ra sao không? Có hình ảnh không? Thai mấy tháng rồi?”

Nghe Lục lão gia hỏi dồn dập Lý Thiên Kỳ chỉ biết nhìn mẹ mình rồi lại nhìn sang ông cười khổ.

“Chuyện này cháu cũng không biết. Cháu chỉ nghe thiên kim Lâm gia mắng cậu út là bạc tình bạc nghĩa, làm Tử Yên to bụng rồi lại trốn tránh trách nhiệm mà quất ngựa truy phong thôi. Cháu không biết cô ấy là ai cả, nói gì đến mang thai bao nhiêu tháng chứ!”

“Ayza cháu đi cùng nó mà chẳng hóng được rõ chuyện sao?”

“Ông ngoại muốn biết thì gọi cậu út về hỏi cho ra lẽ là biết ngay thôi mà.”

“Đúng thế, hỏi nó là biết ngay thôi mà.”

Nghĩ thế ông liền lấy điện thoại ra gọi cho Lục Cảnh Thần, khá lâu sau đầu dây bên kia mới nhấc máy với giọng điệu mệt mỏi.

“Con nghe đây ba.”

“Chuyện đêm qua là thế nào? Sao con không nói gì về chuyện này cho ba biết hả?”

“Là Kỳ Kỳ mách lẻo với ba sao?”

“Báo đăng đầy ra đó ba cần Kỳ Kỳ nói sao? Con giải thích với ba về chuyện này đây? Từ lúc nào con trở thành người vô trách nhiệm như vậy hả?”

“Không phải như những gì họ nói đâu ạ, con sẽ giải thích rõ đầu đuôi cho ba sau, bây giờ con bận rồi.”

Nói dứt lời Lục Cảnh Thần liền tắt máy. Lục lão gia còn chưa hỏi rõ được chuyện thế nào trong lòng vô cùng khó chịu. Thằng nhóc này coi thế mà cũng ghê gớm thật, mình sắp có cháu nội nói dối rồi. Nhưng mà sao thằng nhóc này lại trốn tránh trách nhiệm như vậy chứ! Không nghĩa khí chút nào cả, đã có cháu đích tôn cho ông sao lại không nhận chứ! Không được, phải tìm cho ra cô gái đó. Không thể để cháu nội đích tôn của mình lưu lạc bên ngoài được.

“Quản gia!”

“Lão gia gọi tôi.”

“Cho người tìm kiếm thông tin của người phụ có thai với Cảnh Thần về đây nhanh cho tôi. Tôi muốn có mọi thông tin trong trưa nay. Cháu nội đích tôn của Lục gia sao có thể để lưu lạc bên ngoài như thế chứ!”

“Vâng thưa lão gia.”

Lục Thiên Vân nhìn thái độ của ba mình chỉ nhẹ cười lên tiếng.

“Ba, hình như còn thầy lần tai tiếng này của Cảnh Thần ba dường như đang vui thì phải?”

“Tuy là thằng nhóc này chối bỏ trách nhiệm, nhưng dù sao bà cũng có được cháu đích tôn sao có thể không vui được chứ! Chỉ là không biết vì sao nó lại làm như vậy.”

“Con nghĩ chúng ta nên nghe câu giải thích từ Cảnh Thần, con tin em ấy không phải là người không có trách nhiệm đâu.”

“Cảnh Thần trước nay đúng là không phải người như thế. Hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp.”

“Ayza mẹ với ông ngoại lo làm gì chứ! Theo con đoán thì sẽ nhanh thôi cậu út sẽ mang mợ út về thôi. Con ăn xong rồi, con đi trước đây!”

Nhìn thấy con gái mình trước khi đi còn mang theo phần thức ăn, Lục Thiên Vân khó hiểu hỏi.

“Sao hôm con lại mang theo cơm vậy?”

“À, con mang cho một người bạn ạ. Con đi đây!”

Lý Thiên Vân nhìn về phía ba mình khó hiểu hỏi.

“Kỳ Kỳ từ lúc nào lại có một người bạn thân đến mức mang cơm cho người ta thế nhỉ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play