Cả đêm trằn trọc suy nghĩ, Lạc Tử Yên quyết định sáng hôm sau đến công ty tìm anh. Không thông báo trước, cô đứng ở cổng chờ anh đến. Xe vừa chầm chậm dừng lại, Lục Cảnh Thần sắc mặt lạnh băng bước xuống chỉnh trang lại cà vạt rồi nhanh chân bước vào. Lạc Tử Yên thấy thế vội bước đến trước mặt anh cười hỏi.
“Cảnh Thần.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân2.
Anh Thích Em Như Vậy3.
Đừng Hòng Cướp Hoàng Hậu Của Trẫm4.
Đại Lão Vai Ác Luôn Muốn Cưới Ta Sủng Ta=====================================
Nhìn thấy Tử Yên hai hàng lông mày anh nhíu lại. Nhớ đến câu nói hôm qua của cô sắc mặt anh lại càng khó coi hơn nói.
“Lạc tiểu thư tìm tôi có việc gì không?”
“Sao anh lại dùng thái độ xa lạ đó nói chuyện với em vậy? Anh giận em chuyện gì sao?”
“Vậy tôi phải vui vẻ tươi cười khi cô dùng tôi làm vật thế thân để trả thù sao? Cô Lạc, cô đánh giá tôi thấp quá rồi.”
Lục Cảnh Thần nói dứt lời liền lướt qua Lạc Tử Yên đi thẳng vào bên trong. Lạc Tử Yên nghe anh nói hiểu ngay hôm qua anh đã nghe được cô và Ngạn Tử nói chuyện với nhau, nhưng tại sao anh chỉ nghe đoạn đầu mà không nghe đoạn cuối chứ! Cô quay lại định đuổi theo anh giải thích nhưng bảo vệ đã giữ cô lại.
“Thưa cô, chủ tịch không cho phép cô vào. Mời cô về cho.”
Bị chặn lại không được vào, Lạc Tử Yên cảm thấy ấm ức trong lòng khi đến một câu giải thích anh cũng không cho cô cơ hội. Kiềm nén nổi uất ức vào lòng cô đứng đó nói vọng vào bên trong.
“Lục Cảnh Thần tên cố chấp nhà anh. Đến một câu giải thích anh cũng chẳng cho người ta cơ hội, còn thích chơi trò giận dỗi. Anh thích chặn lắm đúng không? Được, em mặc kệ anh.”
Nói rồi Lạc Tử Yên tức giận quay lưng ra về. Vị tổng tài lạnh lùng nào đó chẳng những không được dỗ còn bị giận ngược lại đang tức điên lên trước cửa thang máy.
“Đến một câu ngọt ngào dỗ dành anh em cũng không muốn, Lạc Tử Yên chẳng lẽ em chỉ coi anh là công cụ trả thù thật sao? Em vô tình quá đấy!”
Một người tức giận bỏ về, một người lại nổi cơn thịnh nộ với toàn bộ nhân viên trong công ty. Lưu Vũ không biết rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì mà khiến chủ tịch của anh lại phát hỏa như thế, trong lòng anh thầm suy nghĩ.
“Giận nhau như thế vậy mình có cần đến Lạc thị nữa không nhỉ?”
Đắn đo suy nghĩ mãi cuối cùng Lưu Vũ vẫn phải bạo gan đến trước mặt Lục Cảnh Thần hỏi.
“Chủ tịch, hôm nay có cần đến Lạc thị nữa không?”
Ánh mắt như muốn giết người của Lục Cảnh Thần làm Lưu Vũ cúi đầu. Anh lạnh giọng quát.
“Cậu là nhân viên của tôi hay của cô ấy? Ai trả lương cho cậu hả?”
“Đương nhiên là chủ tịch rồi ạ.”
“Ra ngoài cho tôi, còn nhắc đến cô ấy trước mặt tôi cẩn thận tôi đuổi việc cậu.”
Lạc Tử Yên tâm trạng cũng không khá gì hơn so với Lục Cảnh Thần, vừa về đến Lạc thị tâm trạng cô tuột dốc thảm hại. Dsngs vẻ lúc nãy chỉ là diễn cho anh xem để anh biết là cô không dễ bị ức hiếp, nhưng thực tế trong lòng cô đang rối như tơ vò vì không biết nên giải thích với anh thế nào cho anh hiểu. Lâm Ngạn Tử đang giúp cô xem sổ sách thì cũng ngạc nhiên khi thấy cô bạn thân mình như thế, cô hỏi.
“Sáng sớm cậu đã đi đâu thế? Sao lại khóc thế kia?”
"Mình không sao, không có gì đâu.’
“Cậu trước giờ không giỏi nói dối, nói thật đi đã xảy ra chuyện gì? Hay là ai đó lại khủng bố cậu bằng bưu phẩm?”
Lạc Tử Yên không kiềm được vừa sụt sùi khóc vừa ôm lấy Ngạn Tử nói.
“Ngạn Tử, Cảnh Thần anh ấy hiểu lầm mình. Anh ấy giận dỗi chẳng thèm nhìn mặt mình nữa. Đến một câu giải thích anh ấy cũng không cho mình cơ hội, cậu nói xem anh ấy có đáng là đàn ông không chứ!”
Lạc Tử Yên vừa nói nước mắt cứ trào ra. Lâm Ngạn Tử thấy thế vội đưa tay vỗ vỗ vào vai cô dỗ dành.
“Đừng khóc, ít nhất cậu cũng phải bình tĩnh nói cho mình biết cậu và anh ta cãi nhau vì chuyện gì chứ?”
“Hôm qua lúc mình đang nói chuyện với cậu, anh ấy đến đúng lúc nghe được nên hiểu lầm mình coi anh ấy là vật thế thân để trả thù. Thế là anh ấy chặn số mình còn chẳng chịu gặp mình. Cậu nói xem anh ấy có bất công với mình không chứ!”
Lâm Ngạn Tử nhớ lại chuyện hôm qua hai người nói với nhau, từng câu từng chữ rất rõ ràng có gì đáng để hiểu lầm đâu mà anh ta hiểu lầm nhỉ! Trừ khi anh ta chỉ nghe đoạn đầu bỏ đoạn sau nên mới hiểu lầm thôi. Nhưng nếu như thế thì lỗi đâu phải do Tử Yên, lỗi thứ nhất là do anh ta không đủ kiên nhẫn nghe hết câu chuyện, và lỗi thứ hai nữa là do anh ta nghe lén người khác mà còn nghe không rõ ràng. Người không đủ kiên nhẫn như thế thì không nên chọn để gửi gấm người bạn thân này cả đời được. Nghĩ thế, Lâm Ngạn Tử kéo Tử Yên nhìn thẳng mình kiên quyết nói.
“Mặc kệ anh ta, lỗi đâu phải do cậu sợ gì chứ! Cậu bơ đẹp anh ta cho mình, xem như không quen càng tốt. Nếu anh ta thật lòng thích cậu tự khắc đến tìm cậu để nghe cậu giải thích thôi.”
“Nhưng… mình không chịu được khi thấy anh ấy xa lạ với mình như vậy. Mình đau lòng lắm!”
“Có đau cũng phải cố nhịn, phụ nữ chúng ta không thể mềm yêu để bọn đàn ông xem thường. Không phải lỗi của chúng ta không tội tình gì giải thích phân bua. Nếu họ thật lòng thì tự tìm hiểu sự thật thôi.”
Lạc Tử Yên nghe cô bạn thân mình giải thích cũng có lý. Gạt nước mắt ánh mắt nghi ngờ nhìn Lâm Ngạn Tử hỏi.
“Có chắc là cách của cậu có tác dụng không?”
“Tin mình đi, tác giả chuyên gia ngôn tình như mình sao có thể sai được chứ!”