Lâm Ngạn Tử hết đi đi lại lại trong phòng rồi lại ngã dài trên giường chán nản. Đã mấy ngày trôi qua rồi cô bị giam lỏng trong nhà, cảm giác vô cùng khó chịu khiến cô không sao chịu đựng thêm được nữa. Phải nghĩ cách trốn khỏi nhà thôi.
Ý nghĩ trong đầu lóe lên, cô bước vội đến cửa mở ra đã nhìn thấy hai vệ sĩ đứng hai bên làm sắc mặt cô trầm xuống. Bọn họ đứng hết ngày này qua ngày khác ở đây không thấy mệt sao?
“Đại tiểu thư định đi đâu vậy?”
“Tôi, tôi muốn xuống nhà xem tivi chút thôi.”
“Vậy để chúng tôi đi cùng cô.”
“Tùy các người.”
Lâm Ngạn Tử bước xuống nhà bật tivi lên xem, chưa xem được bao lâu cô nhìn hai bên có hai tên vệ sĩ đứng làm cô mất cả hứng. Đang định tắt tivi trở về phòng thì tin tức Lạc Tử Yên tiếp nhận chức chủ tịch Lạc thị hiện lên làm cô giật mình.
“Mình mới bị giam lỏng mấy ngày mà xảy ra nhiều chuyện thế này sao? Sao cậu ấy lại bỏ công việc yêu thích mà về làm chủ tịch thế này.”
Không kiềm chế được sự lo lắng cô đứng bật dậy định đi tìm Lạc Tử Yên thì đã bị vệ sĩ giữ lại.
“Đại tiểu thư, lão gia căn dặn không được để cô rời khỏi nhà nữa bước.”
“Tôi có việc quan trọng không đi không được, các anh có thể nào mắt nhắm mắt mở xem như không thấy để tôi đi được không?”
“Không được. Xin đại tiểu thư thông cảm, chúng tôi chỉ làm theo lệnh lão gia thôi.”
Bực tức trong người Lâm Ngạn Tử quay lưng trở về phòng chốt cửa lại. Đi đi lại lại mãi mà chẳng nghĩ ra được cách gì để rời khỏi đây, lòng cô lại càng lo lắng hơn.
“Chắc Tử Yên đang cô đơn lắm, xảy ra chuyện như thế mà người bạn thân là mình đây lại biệt tăm thế này thì cậu ấy biết tâm sự cùng ai đây! Không được, nhất định phải trốn khỏi đây.”
Đêm xuống, đợi đến khi người làm trong nhà ngủ hết, Lâm Ngạn Tử bạo gan mở cửa sổ phòng mình trèo qua nhánh cây lớn để trốn ra ngoài. Lúc suy tính cho kế hoạch thì thấy rất đơn giản, sao bây giờ thực hiện lại khó như vậy chứ!
Cố với mãi tay vẫn chưa chạm được đến nhánh cây cao lớn kia, Lâm Ngạn Tử thầm mắng.
“Đáng ghét thật, sao mẹ lại sinh mình chân tay ngắn ngủn thế này, dài thêm chút nữa thì chẳng phải có lợi hơn nhiều rồi không?”
Trời không phụ lòng người, dùng bao nhiêu sức cuối cùng cũng trèo được qua cành cây cao lớn kia. Cô cứ thế men theo cành cây trèo ra khỏi cổng rồi cứ thế nhảy xuống. Do độ cao của cành cây cách mặt đất khá xa, nên khi Lâm Ngạn Tử nhảy xuống bị trật chân khiến cô nhăn mặt kêu lên.
Tiếng kêu của cô đã thành công gây sự chú ý với vệ sĩ đang đứng ở cổng, sợ bị phát hiện nên cô cố nén cơn đau bỏ chạy. Như phát hiện được sự mất tích của Lâm Ngạn Tử, cả đám vệ sĩ nhanh chóng đến chỗ phát ra âm thanh lực nãy nhưng không thấy ai nữa.
Biết vệ sĩ đang đuổi theo mình phía sau, sợ sẽ bị bắt lại lần nữa Ngạn Tử lấy hết can đảm bước ra đường lớn chặn một chiếc xe để được đi nhờ.
Bất ngờ có người chặn đầu xe, Trình Hữu Thanh giật mình thắng gấp. Nhìn thấy cô gái cùng đôi chân tập tễnh đang tiến về phía mình, không kiềm chế được sự tức giận anh quát.
“Cô bị điên à, muốn chết cũng đừng làm liên lụy người khác chứ!”
Nhưng sao khi nhìn rõ nét mặt sợ hãi kia quá đỗi xinh đẹp, Trình Hữu Thanh cũng trở nên ngẩn ngơ nhìn cô mà không nói được gì nữa. Lâm Ngạn Tử cũng nhận ra anh, cô thầm nói.
“Là anh ta!”
Nhận ra chủ nhân chiếc xe cô chặn lại là Trình Hữu Thanh, Lâm Ngạn Tử định quay lưng đi. Nhưng nếu bây giờ cô đi chắc chắn sẽ bị vệ sĩ của ba cô bắt lại. Nhưng nếu người đàn ông máu lạnh này lại không giúp mình như lần trước nữa thì sao? Phải mạo hiểm thêm lần nữa xem anh ta có thật sự máu lạnh như thế không. Nghĩ thế, Lâm Ngạn Tử đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn về phía Trình Hữu Thanh cất giọng ủy khuất nói.
“Anh gì ơi làm ơn cứu tôi với, tôi bị người ta truy sát. Anh làm ơn cho tôi đi nhờ một đoạn có được không, chân tôi đau quá không chạy nổi nữa.”
Đưa mắt nhìn xuống đôi bàn chân trần của cô đang rớm máu và cổ chân xưng phù anh biết cô không nói dối. Nhưng làm chuyện bao đồng thế này anh chưa làm bao giờ. Có nên giúp không?
Nhìn thấy vẻ mặt chần chừ không quyết của Trình Hữu Thanh, Lâm Ngạn Tử lại tiếp tục dùng lời nỉ non.
“Anh gì ơi tôi không làm phiền anh lâu đâu. Anh cho tôi đi một đoạn để tránh họ đã bắt được tôi thôi. Làm ơn đi được không?”
“Lên xe đi!”
Nhận được sự đồng ý của Trình Hữu Thanh, Lâm Ngạn Tử mừng rỡ vội vã lê đôi chân xưng vù của mình bước lên xe. Lướt ngang qua đám vệ sĩ đang loay hoay tìm kiếm, Lâm Ngạn Tử vội cúi đầu xuống để tránh bọn họ nhìn thấy mình. Trình Hữu Thanh thấy thế liền lên tiếng.
“Không cần trốn đâu, kính xe của tôi người bên ngoài không nhìn thấy gì được. Mà cho dù là nhìn thấy thì cũng chẳng ai dám cướp người đang ở trên xe của tôi đâu.”
Câu nói này có chút kiêu ngạo bá đạo nhỉ! Nhớ lần trước cũng nhờ anh mà tôi bị giam lỏng những mấy ngày quay lần này anh mà không giúp tôi xem tôi xử lý anh thế nào.
“Cô định đi đâu?”
“Tôi…anh cứ dừng xe ở ngã tư phía trước là được. Tôi sẽ tự đi tìm bạn tôi.”
“Cô muốn tự đi với đôi chân xưng vù rớm máu kia à?”
Nghe Trình Hữu Thanh nói Lâm Ngạn Tử mới nhìn xuống chân mình. Có lẽ lúc nãy nhảy xuống từ độ cao kia nên chân cô không những bị trật mà còn trầy xước khác nhiều, cộng thêm chạy một đoạn dài bằng chân trần nên chúng lại càng thê thảm hơn.
“Nhà cô ở đâu tôi đưa cô về?”
“Không cần đâu, tôi không muốn về nhà.”
Lâm Ngạn Tử vội xua tay từ chối làm Trình Hữu Thanh có chút khó hiểu. Thân là con gái ở bên ngoài đang gặp nguy hiểm nhưng lại không chịu về nhà, rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra với cô gái này vậy?
“Cô có thể nói rõ hơn không? Sao lại không muốn về nhà?”
“Vì…ba mẹ tôi đang muốn ép gả tôi cho một người tôi không thích nên…”
“Nên cô bỏ trốn và bọn người lúc nãy là đuổi theo bắt cô lại sao?”
“Đúng thế, tôi thật sự không thể về nhà lúc này đâu. Anh giúp tôi được không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT