Một lần nữa chuông điện thoại không ai nhấc máy. Trong lòng Lục Cảnh Thần dâng lên một cảm giác lo lắng chẳng lành, bước xuống xe anh nhanh chóng tiến vào bên trong. Những bước chân gấp gáp anh vừa đi vừa gọi cho cô, vẫn không một ai nhấc máy. Anh vội mở kiểm tra định vị của cô, rõ ràng là ở đây sao lại không nghe máy chứ! Hay đã xảy ra chuyện gì rồi.

Lòng như lửa đốt anh gọi quản lý ra. Nhìn thấy anh ông ta liền nhận ra nhanh chóng cúi đầu chào.

“Lục thiếu gia có chuyện gì căn dặn?”

“Tra cho tôi tên khách đặt bàn hôm nay có tên Lạc Tử Yên không? Đưa thông tin cho tôi.”

“Thưa không có ai tên đó cả.”

“Ông giỡn mặt với tôi sao? Cô ấy đang ở đây, mau tra lại cho tôi!”

Lục Cảnh Thần túm lấy cổ áo ông ta rồi đẩy mạnh ra trong cơn tức giận, ông ta bò dậy lập tức tra lại nhưng vẫn không thấy tên. Nhìn thấy cùng họ Lạc ông ta mừng rỡ vội nói.

“Thưa chỉ có Lạc Quân Minh thuê phòng và bàn tiệc, không có Lạc Tử Yên ạ.”

Lạc Quân Minh??? Lạc Quân Minh thuê khách sạn làm gì? Chẳng lẽ…Lục Cảnh Thần khẽ nhíu mày quay nhìn sang ông ta túm lấy cổ áo quát.

“Phòng số mấy trả lời mau!”

“Dạ… phòng ba lẽ ba ạ.”

“Thẻ phòng?”

“Dạ…dạ đây ạ.”

Lục Cảnh Thần bà chân bốn cẳng chạy thật nhanh đến nơi, cánh cửa phòng được mở ra, nhìn thấy Lạc Tử Yên đang bị Mã Thiếu Thiên chế ngự dưới thân, quần áo sọc sệt làm anh không kiềm chế được mà bước đến tung cước đá hắn ta ngã xuống sàn.

Chưa dừng lại ở đó, cơn giận trong người anh càng làm anh điên tiết hơn. Khi hắn ta còn chưa kịp phản ứng anh lại tiếp tục bước đến túm lấy cổ áo đấm vào mặt hắn ta đến bật máu.

“Thằng khốn, ai cho mày dám động đến người phụ nữ của tao? Mày chán sống rồi.”

Liên tiếp những cú đấm như trời giáng cứ thế liên tục giáng vào mặt hắn. Cho đến khi anh nghe tiếng Tử Yên trên giường thì thào.

“Thần, em khó chịu quá!”

Nhìn thấy cô gái của mình trên giường với gương mặt đỏ bừng. Lục Cảnh Thần như hiểu ra hắn ta đã giở trò gì với cô, anh đứng bật dậy co chân đá vào bụng hắn thật mạnh rồi bước đến đỡ Lạc Tử Yên dậy nói.

“Anh đây, không sao rồi.”

Cởi chiếc áo khoác ngoài khoác lên người cô bế cô đi, không quên căn dặn Lưu Vũ.

“Đưa hắn vào đồn cảnh sát cho tôi.”

Nhận ra mình đã chọc giận thái tử của thành phố này, hắn ta cố sức bò dậy đuổi theo anh, nhưng Lưu Vũ đã đứng chắn ngang không cho hắn cơ hội.

“Xin anh nói với chủ tịch Lục một tiếng giúp tôi. Tôi không biết cô ấy là người của chủ tịch. Tôi chưa làm được gì cô ta cả, xin tha cho tôi.”

“Muộn rồi.”

Lục Cảnh Thần đưa Lạc Tử Yên ra xe về thẳng nhà mình. Bế cô lên phòng đặt xuống giường, cả người cô như phát sốt nóng rang cứ liên tục kêu khó chịu. Anh vội gọi cho Trình Hữu Thanh, đầu dây bên kia vừa bắt máy anh đã gấp gáp nói.

“Hữu Thanh mau đến nhà tôi nhanh lên!”

“Có chuyện gì mà cậu có vẻ gấp gáp vậy?”

“Tôi đang cần bác sĩ cứu người, cậu tới nhanh lên đừng hỏi nữa.”

“Được tôi đến ngay.”

Tắt điện thoại, anh luống cuống không biết nên làm sao với cô, vội xuống nhà lấy khăn ấm lau mặt giúp cô để chờ Hữu Thanh để tôi. Cả người cô vô cùng ngứa ngáy khó chịu, khi bàn tay anh chạm vào tạo nên một cảm giác dễ chịu khiến cô túm chặt lấy tay anh rồi áp vào má mình.

“Mát quá! Cảnh Thần…em khó chịu lắm!”

“Em cố chịu một chút, bác sĩ sắp đến rồi.”

Ánh mắt mờ mịt cô nhướng lên nhìn người đàn ông trước mặt, bàn tay cô đưa lên nhẹ chạm vào má anh. Mát thật đấy, cảm giác này thật tuyệt.

Đôi bàn tay cô vuốt ve lần xuống yết hầu làm anh nhẹ nuốt nước bọt, cô ấy không biết mình đang làm một việc hết sức nguy hiểm sao? Không được, cô ấy đang không tỉnh táo. Mình không được làm thế. Kéo tay cô đặt ngay ngắn lên giường anh nói.

“Tử Yên không được quấy. Bác sĩ sắp đến rồi.”

“Không, em không muốn bác sĩ đâu. Em muốn anh thôi.”

“Không được, em không tỉnh táo không được làm thế!”

Vừa đúng lúc Trình Hữu Thanh đến nơi, bước vào phòng nhìn tình trạng cô không cần hỏi anh cũng biết. Quay sang nhìn Lục Cảnh Thần bằng ánh mắt khốn khổ hỏi.

“Cô ấy bị hạ thuốc, cậu gọi tôi đến làm gì? Vận động giải thuốc cho cô ấy à?”

“Cậu muốn chết sao? Tôi bảo cậu để đưa thuốc cho cô ấy, cậu nghĩ đi đâu vậy.”

“Tôi làm gì có sẵn thứ thuốc này mà đưa cô ấy uống chứ! Vã lại lúc nãy cậu cũng đâu có nói rõ ràng.”

“Vậy bây giờ làm sao?”

Nghe câu hỏi của Lục Cảnh Thần, Trình Hữu Thanh tròn mắt nhìn anh một cách kinh ngạc. Tên này không biết thật hay đùa vậy? Chẳng lẽ không biết khi uống phải thứ đó thì đều phải…

“Này tôi hỏi thật cậu nhé! Cậu… không được sao?”

“Cậu muốn chết sao?”

Nhận thấy ánh mắt muốn giết người của Lục Cảnh Thần, Trình Hữu Thanh nhanh chóng giải thích.

“Cậu nên biết chuyện bị hạ thuốc thế này đương nhiên là phải giải quyết bằng vấn đề sinh lý rồi, còn hỏi tôi làm gì. Trừ khi cậu không được thì mới gọi tôi đến đấy!”

“Cô ấy không tỉnh táo, tôi không muốn cô ấy hiểu lầm…”

“Lần đầu tiên tôi thấy cậu để tâm đến suy nghĩ một cô gái đấy! Nhưng suy nghĩ của cậu bây giờ không được gì đâu, cậu cứ chần chừ không quyết người chịu đựng vẫn là cô ấy. Đừng suy nghĩ nữa tôi về đây! Chúc cậu có một đêm xuân mặn nồng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play