Lưu Vũ hớt hải chạy vào nhìn thấy thái độ ngơ ra cửa chủ tịch mình thì với lên tiếng cứu rối.
“Bác sĩ Lạc, chủ tịch của tôi không khỏe cô đừng lớn tiếng với anh ấy như vậy.”
Vừa nói Lưu Vũ vừa nhìn Lục Cảnh Thần nháy mắt liên tục. Nhìn hành động lạ của Lưu Vũ cùng thái độ lo lắng của cô dành cho anh, Lục Cảnh Thần như hiểu ý trợ lý của mình thì liền phối hợp nói.
“Anh vừa khỏe hơn một chút nên…”
“Cũng không thể coi thường như thế? Sức khỏe rất quan trọng, dù có thấy đỡ hơn anh cũng không được lơ là như thế chứ!”
Vừa cào nhào Lạc Tử Yên vừa đưa tay sờ lên ngực anh kiểm tra hỏi.
“Anh đau ở đâu? Đau thế nào nói em kiểm tra.”
Lưu Vũ thấy tình hình đang đúng theo những gì mình muốn thì liền nhìn Lục Cảnh Thần nở nụ cười vui vẻ lặng lẽ rút lui, nhường không gian riêng lại cho hai người đang quan tâm lẫn nhau kia một không gian riêng. Nhìn thấy trợ lý của mình hôm nay quá được việc khiến Lục Cảnh Thần cảm thấy vô cùng hài lòng. Anh đưa ánh mắt cưng chiều nhìn Lạc Tử Yên hưởng thụ cảm giác được cô quan tâm. Thấy anh vẫn im lặng khi nghe mình hỏi Lạc Tử Yên khẽ nhíu mày nhắc lại.
“Sao anh cứ nhìn em làm gì? Anh đau ở đâu hả?”
Khóe môi cong lên một chút anh nắm lấy tay cô đặt lên ngực trái của mình nói.
“Anh đau ở đây.”
Biết Lục Cảnh Thần giở trò, nhưng không hiểu sao trái tim cô cứ đập rộn lên khi bàn tay mình chạm vào nơi lồng ngực có trái tim đang đập rộn ràng ấy. Người đàn ông này lại tung chiêu thành công với mình mất rồi, sao trước đây cô thả thính anh thế nào anh cũng không rung động, vậy mà chỉ một hành động nhỏ của anh thôi cũng đủ làm cô tan chảy thế này. Sao trái tim lại dễ sa ngã thế này chứ!
“Anh lại giở trò lừa em sao?”
“Không có, anh có lừa em đâu. Chỉ cần mỗi lần nhớ em thì nơi đây cảm thấy vô cùng khó chịu, một ngày không gặp lại em tim anh lại đau lên vì nhớ em. Có lẽ anh bị bệnh nan y mất rồi. Nếu em cứ bơ anh thế này chắc anh sẽ chết vì thất tình mất.”
“Anh…anh dẻo miệng quá đấy!”
Lạc Tử Yên rút tay mình lại quay lưng đi, anh chầm chậm đứng lên bước đến ôm lấy cô từ phía sau, hơi thở phả nhẹ vào tai cô làm cô chợt rùng mình. Anh nói.
“Lần đầu tiên anh cảm nhận được trái tim mình biết nhớ thương, biết lo lắng biết quan tâm đến một người phụ nữ. Tử Yên, anh thật sự thích. Anh không thể ngừng nhớ em một giây phút nào, cảm giác này em có hiểu không?”
Lạc Tử Yên xoay người lại nhìn vào mắt anh, ánh mắt ấy vẫn ôn nhu nhìn cô một cách dịu dàng không chút giả dối. Thật ra trong lòng cô cũng đã có tình cảm với anh, nhưng cô luôn lo sợ đó chỉ là rung động nhất thời của anh dành cho cô trong lúc yếu lòng mà thôi. Vì thế cô cứ mãi tránh né mà không dám đối diện. Cô không biết người đàn ông này có nói dối hay không, nhưng nhìn vào mắt anh cô không tìm được sự giả dối. Hay anh là người giỏi che dấu chăng!
“Anh không để tâm chuyện em từng là bạn gái của Dương Lạc Hy sao?”
“Anh không để tâm trước kia em từng quen ai yêu ai. Điều anh quan tâm lúc này là em có yêu anh không?”
“Em…”
Nên nói sao đây! Tim lại đập nhanh quá, mình dường như đã cưỡng lại được sự cảm dỗ trước mặt mà thích anh ấy mất rồi. Lục Cảnh Thần nhẹ đưa tay chạm vào má cô, đôi má nóng bừng cũng giống như màu đỏ ửng trên mặt cô lúc này vậy. Cô đang ngượng sao? Đôi môi ấy mềm mại như đang mê hoặc anh một cách công khai khiến anh không kiềm chế được nữa, nhẹ nâng cằm cô lên đặt nụ hôn lên đôi môi xinh xắn kia. Nụ hôn còn chưa chạm được cánh cửa phòng đột ngột mở ra làm Lạc Tử Yên giật mình đẩy anh ra. Lý Thiên Kỳ vừa đẩy cửa bước vào vừa líu lo nói.
“Cậu út…”
Như nhận thấy sắc mặt cậu út của mình đang hạ nhiệt đến mức âm độ làm Thiên Kỳ không dám nói tiếp nữa. Nhìn thấy cô gái đang đứng quay lưng với mình trong trang phục bác sĩ làm Thiên Kỳ khá tò mò. Cậu út không khỏe sao? Sao lại có bác sĩ trong phòng? Lạc Tử Yên ngượng quá quay sang với lấy túi xách gật đầu chào hỏi với Thiên Kỳ rồi chạy ra khỏi phòng. Thiên Kỳ vẫn chưa nhận thức được sự quấy rối của mình cô ngơ ngác hỏi.
“Cậu út, chị ấy làm sao thế ạ? Cậu không khỏe ở đâu sao?”
Lục Cảnh Thần sắc mặt khó coi đến cực độ nhìn Thiên Kỳ gằn giọng.
“Lý Thiên Kỳ con tốt nhất nên nói lý do bất khả kháng mới tung cửa phòng cậu khi chưa được sự cho phép.”
“Cháu…ông ngoại bảo cháu nói với cậu hôm nay về nhà lớn ăn cơm…”
Không thể nào chịu được với câu trả lời của cô cháu gái. Lục Cảnh Thần lại gắt giọng.
“Lý do này cũng đủ để con tung cửa phòng cậu mà không thể gõ cửa sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT