Đang hí hửng trêu đùa thì bỗng anh nhắc đến chuyện đêm đó làm Lạc Tử Yên sượng trân. Cũng bởi cái tính rượu vào thì bao nhiêu là tật xấu đều phanh phui, thêm cả đang bực tức vì bị cấm sừng thế là hào phóng gọi trai bao cho thỏa chí. Tuy là cũng bị ăn sạch nhưng cũng may người đó là anh, nếu không thì không biết cô bây giờ sẽ ra sao rồi.
Quay mặt đi tránh ánh nhìn trêu chọc của anh cô mới phát hiện xe đã dừng trước cổng từ bao giờ. May quá có cơ hội trốn rồi.
“Đến nhà rồi, em vào trước đây. Khi khác gặp nhé!”
Chạy một mạch vào nhà với gương mặt đỏ bừng vì ngượng. Lạc Tử Yên thở phào một tiếng điều chỉnh tâm trạng bước vào nhà. Có chút bất ngờ khi thấy gia đình ba người họ hôm nay lại tụ họp đầy đủ, lại có chuyện gì nữa đây. Mặc kệ, cô cứ xem họ như không khí mà đi. Lạc Quân Minh hằn giọng lên tiếng.
“Đứng lại, ba có chuyện muốn nói với con.”
“Có gì bà nói nhanh đi, con rất mệt.”
Lạc Tử Yên không quay lại nhìn ông lấy một lần, chỉ cất giọng nhàn nhạt nói làm Lạc Quân Minh vô cùng bực mình. Nhưng cũng không thể nổi nóng với cô trong lúc này, ông nói.
“Con còn nhớ Mã Thiếu Thiên của Mã thị không? Trước đây mẹ con và Mã phu nhân giao tình rất tốt từng hứa hẹn sẽ kết thông gia. Nay mẹ con không còn, con cũng đã trưởng thành rồi. Ba đã nhận lời hẹn xem mắt của họ, ngày mai con đi gặp cậu ấy đi.”
Lạc Tử Yên khá kinh ngạc trước thông tin này, cô quay phắt lại nhìn Lạc Quân Minh hỏi.
"Mẹ có hẹn ước hôn nhân cho con và Mã gia từ khi nào mà còn không biết vậy? Con chưa từng nghe mẹ con nói qua bao giờ, vã lại mẹ con đâu phải là người tùy tiện đặt hôn ước cho con như vậy?
“Đúng thế, mẹ con không phải là người tùy tiện đặt hôn ước cho con. Có lẽ Mã gia quá tốt nên mẹ con đã đồng ý, chẳng lẽ còn muốn làm trái lại với di nguyện của mẹ con sao?”
“Đúng thế chị, Mã thiếu gia là một người rất ưu tú lại giỏi việc kinh doanh. Chị máy mắn lắm mới gặp được Mã thiếu gia đấy.”
Nghe lời xua nịnh của Tần Ngọc Nhi, Lạc Tử Yên không khỏi ghét bỏ đưa mắt nhìn cô ta hỏi.
“Tốt như vậy sao cô không lấy đi! Nếu anh ta thật sự tốt như vậy chắc chắn cô đã không để đến lượt tôi rồi, điển hình như là Dương Lạc Hy vậy. Sao, bị anh ta đá rồi à? Anh ta có thể bỏ tôi đến với cô được, thì anh ta cũng có thể đá cô để đến bên những người phụ nữ khác được. Nghiệt quật không chừa một ai đâu.”
“Chị…em có lòng tốt khuyên chị, sao chị lại dùng những lời lẽ cay nghiệt đó cho em chứ! Em cũng chỉ là nạn nhân của anh ta giống như chị, sao chị…”
“Nạn nhân? Cô đừng dùng từ này kẻo những người từng bị hại sẽ cảm thấy xúc phạm khi dùng chung từ này với cô đấy!”
“Lạc Tử Yên đủ rồi, Ngọc Nhi chỉ có lòng tốt khuyên con thôi. Không nghe thì thôi cớ sao còn quay sang nhục mạ Ngọc Nhi như vậy chứ! Quân Minh anh không thấy nó quá đáng sao?”
“Tử Yên, Ngọc Nhi chỉ là muốn tốt cho con thôi. Đây là di nguyện mẹ con đã căn dặn lại, chẳng lẽ còn muốn trái lời mẹ con để bà ấy không được yên lòng nơi chín suối sao?”
Lạc Tử Yên siết chặt bàn tay một cách vô cùng tức giận. Ông ấy lúc nào cũng mang mẹ ra làm lá chắn để ép cô làm hết chuyện này đến chuyện kia, từ ngày Tần Ngọc Nhi bước chân vào nhà này cô cảm giác cô không còn là con của ông nữa, bao nhiêu tình yêu thương ông đều dành cho cô ta. Rốt cuộc ai mới là con của ông ấy chứ!
“Ngày mai tôi sẽ đến.”
Nói rồi Lạc Tử Yên nhanh chóng bỏ về phòng. Ba người họ nhìn nhau nở nụ cười nham hiểm, Tần Tuyết nhìn Thẩm Quân Minh giục.
“Còn không mau gọi điện thoại cho Mã gia, ông còn chờ gì nữa chứ!”
“Yên tâm, Mã thiếu gia đã gửi địa chỉ cho tôi rồi. Chỉ cần chúng ta thuyết phục được Tử Yên đến đó thôi. Nhưng tôi chỉ lo Tử Yên sẽ không đồng ý hôn sự này thôi.”
“Không đồng ý cũng phải đồng ý, chẳng lẽ nói lại muốn chống đối với lời di nguyện của mẹ nó sao? Một đứa hiếu thuận với mẹ như nó cứ việc đem bà ta ra thì nhất định sẽ êm xuôi cả thôi. Còn nếu không thì chúng ta dùng cách khác. Dù nó có không gã vào Mã gia, thì cũng không thể đến bên Lục Cảnh Thần được. Ông phải biết dọn đường cho Ngọc Nhi chứ!”
“Mong là như bà nói.”
…****************…
Lạc Tử Yên trở về phòng chán nản ngã người lên chiếc giường lớn. Cứ ngỡ ngày mai được một ngày nghỉ thoải mái thư giãn, nào ngờ lại gặp phải chuyện chẳng ra sao. Rốt cuộc mẹ nghĩ gì mà lại hứa hẹn hôn ước với Mã gia chứ! Tuy Mã gia cũng là một gia tộc trong giới thượng lưu, nhưng Mã Thiếu Thiên là một tay chỉ biết ăn không biết làm, suốt ngày chỉ biết ăn chơi trác táng. Sao lại hứa hẹn hôn ước với một người không ra gì như vậy chứ!
Chiếc điện thoại trong túi sách rung lên, Lạc Tử Yên xoay người với lấy chiếc điện ra, nhìn thấy người gọi cô vui vẻ ngồi bật dậy bắt máy.
“Ngạn Tử! Khiếp cậu, tận bây giờ mới liên với mình. Thời gian qua cậu biến đi đâu vậy hả?”
“Yên Yên yêu dấu của mình nhớ mình đến thế sao? Thời gian mất tích quả là không vô nghĩa mà. Mình chuẩn bị về nước, ngày mai cậu đón mình nhé! Chúng ta nhất định không gặp không về đâu đấy!”
“Được không gặp không về.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT