Uống vài ly rượu trong người lại có chút sai. Trở về văn phòng của mình ngã người lên ghế với gương mặt mệt mỏi, trong đầu anh lại miên man nhớ đến Lạc Tử Yên. Anh ngồi bật dậy với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn lên xem. Không có một cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào, cô gái này hôm nay sao lại không đoái hoài tới anh nữa thế nhỉ! Hay là chán rồi. Mới có thế mà đã từ bỏ rồi sao? Chẳng kiên nhẫn gì cả.
Suy nghĩ trong đầu làm tâm trạng anh không vui. Định gọi điện cho cô nhưng liêm sỉ và sĩ diện của anh không cho phép. Nếu như bây giờ gọi cho cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ cho là mình đang nhớ cô ấy. Không được, tuyệt đối không thể hạ mình với cô ấy. Mình không thể thua trong vụ cá cược này.
Lại tiếp tục ngã người lên ghế nhằm mắt dưỡng thần. Lý trí anh lại đang đấu tranh tâm lý khiến anh không sao thư giãn được. Cố tìm một lý do thuyết phục để gặp cô anh chợt nhớ ra.
“Đúng rồi, lúc này bận quá nên không tụ tập cùng Trình Hữu Thanh, hay là bây giờ mình đến tìm cậu ấy nhỉ!”
Tìm được lý do thích hợp để đến bệnh viện quốc tế, Lục Cảnh Thần với tay lấy chiếc áo khoác rời khỏi văn phòng.
Xe dừng trước cổng bệnh viện, Lục Cảnh Thần chỉnh trang lại quần áo rồi bước xuống xe. Nhưng anh không đi thẳng vào khu hành chính mà lại đi một vòng bệnh viện như đang tìm kiếm ai đó. Ánh mắt nhìn ngó khắp nơi dường như không tìm được người mình cần tìm khiến anh có chút thất vọng. Vừa lướt qua khu vực căn tin, Lục Cảnh Thần chợt khựng lại khi nhìn thấy Lạc Tử Yên cùng Tống Mặc Vũ đang vui vẻ nói chuyện với nhau. Sắc mặt anh đanh lại một cách vô cùng khó coi, hóa ra bận hẹn hò với người đàn ông khác mà không liên lạc với mình. Cũng đúng thôi, đối với mình cô ấy chỉ đang cá cược chứ nào có thật lòng thích chứ!
Tâm trạng tuột dốc không phanh, Lục Cảnh Thần rời khỏi bệnh viện mà không bước chân vào khu hành chính tìm Trình Hữu Thanh nữa. Lạc Tử Yên đang nói chuyện bỗng có cảm giác lạnh cả sống lưng, cô đưa mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm gì đó. Tống Mặc Vũ thấy cô đưa mắt nhìn bên ngoài tìm kiếm thì liền hỏi.
“Bác sĩ Lạc tìm gì vậy? Nhìn thấy người quen sao?”
“À không có, chỉ là nhìn bâng quơ thôi. Cũng sắp đến giờ làm việc rồi, tôi trở về phòng làm việc tiếp đây. Cảm ơn trưởng khoa Tống vì bữa cơm hôm nay.”
“Không có gì, nếu gặp khó khăn gì thì cứ nói với anh nhé!”
Lạc Tử Yên nở nụ cười thân thiện rồi bước vào phòng làm việc. Không hiểu sao cô cứ có cảm giác không ổn nhỉ! Bỏ qua cảm giác vu vơ cô lại chuyên tâm vào công việc.
Lục Cảnh Thần sau khi rời khỏi bệnh viện tâm trạng không vui thế là tìm đến quán rượu uống một mình. Chiếc điện thoại trên bàn không ngừng run lên, Lưu Vũ gọi anh hết lần này đến lần khác. Cảm thấy bị làm phiền anh nhất máy cất giọng khó chịu hỏi.
“Có chuyện gì?”
“Dạ chủ tịch, tôi gọi nhắc anh ba giờ chiều nay anh còn có cuộc họp.”
“Hủy đi, tôi bận. Còn nữa, hôm nay không được gọi điện làm phiền tôi. Công việc ngày mai tôi sẽ xử lý.”
“Vâng chủ tịch.”
Lục Cảnh Thần tắt máy trong sự khó chịu ném điện thoại sang một bên. Cô gái đáng ghét, miệng thì nói lời ngọt ngào với mình, sau lưng lại vui vẻ với người đàn ông khác. Đúng là phụ nữ không đáng tin mà.
Anh lại cầm ly rượu lên một hơi uống cạn, chiếc điện thoại trên bàn lại rung lên. Lục Cảnh Thần cứ tưởng là Lưu Vũ lại gọi điện làm phiền mình, anh nhấc máy lên lớn giọng quát.
“Đã bảo đừng làm phiền tôi cậu không nghe thấy sao?”
“Đại ca là tôi đây! Cậu ăn phải thuốc súng à, sau lớn tiếng thế?”
Nhìn lại điện thoại thấy người gọi là Trình Hữu Thanh thì anh khẽ thở ra một tiếng nói.
“Không có gì, cậu gọi tôi làm gì?”
“Nghe nói lúc nãy có người nhìn thấy cậu đến bệnh viện của tôi, sao không thấy cậu tìm tôi thế?”
“Chỉ tiện đường ghé ngang qua nhưng bận việc nên trở về rồi.”
“Vậy sao? Không có gì thật chứ!”
“Không có. À mà… thôi đi không có gì. Cúp máy đây!”
“Này Cảnh Thần!”
Đầu dây bên kia đã ngắt máy, Trình Hữu Thanh đưa mắt nhìn vào điện thoại rồi lại cảm thấy khó hiểu.
“Cậu ấy hôm nay làm sao thế nhỉ?”
Lạc Tử Yên rời khỏi bệnh viện sau một ngày làm việc mệt mỏi. Cầm chiếc điện thoại trên tay cô đắn đo ấn số của Lục Cảnh Thần. Từ sau nụ hôn bất ngờ hôm qua cô vẫn chưa đủ tự tin đứng trước mặt anh nói những lời trêu ghẹo nữa, cô cũng không biết mình làm sao, chỉ thấy rất xấu hổ mỗi khi nhớ đến nụ hôn đó.
Số đã ấn rồi cô lại tắt đi vì không đủ can đảm gọi, cất điện thoại vào túi sách cô bước ra bên ngoài bắt xe trở về nhà. Vừa ra đến cổng đã thấy xe của Lục Cảnh Thần dừng ở đó từ lúc nào. Nhớ đến nụ hôn hôm qua cô liền quay đi như không nhìn thấy gì. Chợt giọng nói trầm ấm của anh vang lên làm cô giật mình.
“Chẳng phải hôm qua còn mạnh dạn theo đuổi sao? Hôm nay lại muốn tránh mặt rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT