Nhìn thấy Lạc Tử Yên khoác tay Lục Cảnh Thần một cách đầy hảnh diện làm Dương Lạc Hy và cả Tần Ngọc Nhi vô cùng kinh ngạc. Tất cả những người có mặt tại bữa tiệc cũng không khác gì hai người họ, rất nhiều lời bàn tán xôn xao làm bữa tiệc càng náo nhiệt hơn.
"Cô gái này điên rồi sao? Sao lại dám trêu đùa anh ấy giữa chốn đông người như vậy chứ!"
"Tôi nghĩ cô ta chê mình sống yên bình lâu quá rồi."
"Còn nói là chọn bừa, tôi thấy cô ta cố tình thì có."
"Lạc Tử Yên cô nên biết điểm dừng, cô cho rằng ai cũng sẽ bị vẻ đẹp của cô mê hoặc sao? Nếu còn muốn sống bình yên ở cái thành phố này thì mau bỏ cái tay dơ bẩn đó ra và biến khỏi đây cho tôi. Ở đây không ai hoan nghênh một người xấu xa như cô đâu. Bảo vệ, bảo vệ đâu?"
Tiếng quát của Dương Lạc Hy làm bảo vệ vội vã chạy vào. Ai nấy đều cảm thấy lo lắng thay cho Lạc Tử Yên khi cùng lúc đắc tội với hai ông chủ lớn của Lục gia và Dương gia. Xem ra kết cuộc không tốt đẹp rồi.
"Ai dám động đến cô ấy?"
Giọng nói lạnh lùng của Lục Cảnh Thần làm không gian chợt im bặt, ánh mắt khó tin của họ nhìn nhau đầy những câu hỏi. Bọn họ có nghe nhầm không, vừa rồi là Lục Cảnh Thần vừa lên tiếng bảo vệ Lạc Tử Yên sao? Không thể nào, chủ tịch Lục là người cao quý sao có thể lên tiếng bảo vệ một người đến phá lễ đính hôn của cháu trai mình được chứ! Lục Vỹ Cầm bước vào trước mặt Lục Cảnh Thần nói.
"Cảnh Thần, em cũng thấy rõ ràng là Lạc Tử Yên đến gây sự. Sao còn đứng ra bảo vệ cho cô ta?"
"Cô ấy chỉ đang giúp Dương gia các người nhận ra bộ mặt thật của con dâu tương lai mà thôi, sao có thể gọi là gây sự chứ!"
"Chủ tịch Lục đây chỉ là hiểu lầm thôi, những thứ này đều là do Lạc Tử Yên dựng lên để hãm hại tôi. Những thứ này không phải sự thật đâu ạ."
"Vậy cô giải thích thế nào về đoạn ghi âm vừa rồi? Một người ăn nhờ ở đậu không biết thân biết phận, còn mưu tính hãm hại cướp đoạt những thứ không thuộc về mình. Hình ảnh thì có thể giả, nhưng giọng nói kia có thể giả sao?"
"Tôi..."
"Cậu út, sao cậu lại đứng về phía cô ta mà bênh vực như thế? Cô ta không tốt đẹp như cậu nghĩ đâu. Cô ta chỉ đang muốn lợi dụng cậu mà thôi."
Cậu út??? Hắn ta vừa gọi Lục Cảnh Thần là cậu út? Chuyện này là sao? Chẳng lẽ Lục Cảnh Thần là người cậu họ mà Tần Ngọc Nhi đã thách thức mình cưa đổ sao? Không thể nào, chẳng phải anh ta là trai bao sao?
Nhìn ánh mắt bất ngờ của Lạc Tử Yên đang nhìn về mình, bàn tay cô cũng buông lơi rồi rời khỏi tay anh. Lục Cảnh Thần nhìn biểu cảm trên mặt cô có chút buồn cười nhưng vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc hỏi.
"Sao vậy? Ngạc nhiên như vậy sao?"
"Anh...anh là cậu họ của anh ta? Sao anh không nói với tôi?"
"Em đâu có hỏi tôi!"
"Lục Cảnh Thần anh..., anh đợi đó xong việc ở đây rồi tôi lại tính sổ với anh sau."
"Tôi chờ em."
Nghe câu nói thách thức cùng khóe môi nhẹ công lên một nụ cười đùa của anh làm Tử Yên càng thêm tức giận. Nhìn hai người cứ hết liếc mắt đưa tình lại dành nụ cười ngọt ngào cho nhau, Tần Ngọc Nhi không cam tâm liền bước lên nói.
"Chủ tịch Lục, chị ấy không đơn thuần như vẻ ngoài của chị ấy đâu. Chị ấy từng tuyên bố với tôi sẽ cưa đổ anh để trả thù việc Lạc Hy bỏ rơi chị ta, chị ta chỉ dùng anh làm công cụ để trả thù mà thôi."
Câu nói bất ngờ của Tần Ngọc Nhi làm Tử Yên có chút hoang mang lo lắng. Quả thật cô đã từng nhận lời thách thức của cô ta sẽ cưa đổ cậu họ của Lạc Hy, nhưng không hề biết người đó là Lục Cảnh Thần. Nhưng bây giờ giải thích thế nào cũng vô dụng, liệu anh ấy có tin lời của Tần Ngọc Nhi mà quay sang trở mặt với mình không.
Trái lại với vẻ mặt lo lắng của Tử Yên, Lục Cảnh Thần lại bày ra vẻ mặt thích thú đến gần cô, kề sát vào tai cô anh nói.
"Ý hay đấy, nhưng có cưa đổ được tôi hay không còn xem em có khả năng bao nhiêu đã."
"Tôi..."
"Cô ấy không cần phải cưa đổ tôi, vì vốn dĩ tôi đã phải lòng cô ấy từ cái nhìn đầu tiên rồi. Nếu trùng hợp cô ấy cũng có ý định với tôi, có nghĩa là tôi và cô ấy tâm đầu ý hợp rồi còn gì."
Lạc Tử Yên còn chưa kịp nói hết câu, Lục Cảnh Thần đang quay sang đáp trả Tần Ngọc Nhi khiến cô vô cùng ngạc nhiên. Ánh mắt anh đang nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt ấy ôn nhu quá! Anh ấy là đang giúp cô giải vây sao? Anh ấy không tin chuyện Tần Ngọc Nhi vừa nói, hay vốn dĩ là không để tâm? Rốt cuộc anh ấy đang nghĩ gì chứ! tim mình đập nhanh quá đi mất, sắp không kiểm soát được nữa rồi.
Tần Ngọc Nhi nghe Lục Cảnh Thần nói mình đang muốn theo đuổi Lạc Tử Yên thì vô cùng tức giận.Cô ta không tin vào những gì mình vừa nghe thấy, sao một người ưu tú như anh lại dễ dàng thích một người tầm thường như Lạc Tử Yên được chứ!
"Chị họ, em nghĩ chị nên xem xét lại cô con dâu chưa qua cửa này đi, vẫn còn kịp đấy!"
Nói dứt lời Lục Cảnh Thần nắm lấy tay Lạc Tử Yên kéo cô rời khỏi sảnh tiệc. Dương Chí Hào vô cùng tức giận trước những việc vừa xảy ra, ông quát lớn.
"Đúng là quá mất mặt mà, hôn lễ này hủy bỏ ngay cho tôi. Không cưới xin gì hết!"
"Dương tổng sao có thể thế được, đây chỉ là hiểu lầm. Ngọc Nhi nhà tôi là bị oan."
"Chứng cứ rành rành như thế còn oan được sao? Tôi nói hủy là hủy. Lạc Hy, đi về!"
Dương Chí Hào tức giận rời khỏi bữa tiệc, Lục Vỹ Cầm và Dương Lạc Hy cũng chầm chậm bước theo sau ông. Tần Ngọc Nhi thấy thế vội đuổi theo kéo tay Dương Lạc Hy nói.
"Lạc Hy anh đừng đi, em bị oan mà. Anh phải tin em."
"Cô không còn tư cách để giải thích nữa rồi. Giữa tôi và cô từ nay chấm hết."