Bác sĩ đưa Tuệ Tử rời khỏi phòng mổ, sau đó kê cho cô vài đơn thuốc giữ thai.

Tuệ Tử tinh mắt, nhìn thấy trên bàn có chai Acid folic.

“Cái kia, tôi muốn một chai.”

Bấy giờ Acid folic vẫn chưa được phổ biến rộng rãi, nếu không chủ động xin thì bác sĩ sẽ không kê đơn cho.

Vu Kính Đình cầm cái chai đó lên, vì chỉ đi học có vài năm nên không nhận ra được nhiều chữ, gắng lắm mới đọc hiểu được hướng dẫn, xác định không gây hại đến đứa bé thì mới bỏ xuống.

Khác với vẻ thô ráp của người nông dân, những ngón tay của anh thon dài, không có một vết chai sạn nào.

Cuối năm tổ sản xuất kết toán công điểm, sức lao động của anh là cao nhất, nhưng lại không có liên quan gì đến chuyện cần cù cả.

Anh luôn luôn tìm được đủ các loại lý do lý trấu để trốn không làm việc, cả hai đội trưởng đều từng bị anh đánh, đối với hành động xấu xa đó của anh thì họ chỉ dám tức mà không dám nói, vì nếu cho anh công điểm thấp chắc chắn sẽ bị ăn đòn.

Tuệ Tử nhìn góc mặt nghiêng của anh mà ngơ ngẩn.

Ngoại hình của anh được thừa hưởng từ người mẹ từng là đệ nhất mỹ nhân với đôi mắt hồ ly quyến rũ của trấn Vương Gia thời xưa, do đó đẹp trai phong độ là điều không thể nghi ngờ, mày kiếm mắt sáng, lông mi vừa dài vừa dày, nhưng ở anh lại toát ra một vẻ cục súc quạu cọ, khiến cho người ta không dám đến gần.

Anh cao 186cm, nhìn thì gầy song cơ bắp có đủ, để đầu đinh, cộng thêm một gương mặt dữ tợn, nhìn thế nào cũng thấy giống như vừa từ trong tù ra.

Đi trên phố sẽ bị chặn lại để kiểm tra giấy tờ vì trông giống kẻ khả nghi.

Cô nhớ tới cơ bụng tám múi của anh, cánh tay rắn rỏi, bế cô lên một cách dễ dàng, sau đó abc, rồi xyz...

“Ra quầy nộp tiền đi.” Bác sĩ cắt ngang những dòng hồi ức đầy màu sắc của Tuệ Tử.

Vu Kính Đình sờ túi, bên trong ngoài hai đồng năm xu ra thì chỉ còn mấy điếu thuốc lá.

Nghèo hèn sinh thói gian xảo, câu này để chỉ anh chứ chẳng phải ai khác, con người anh đảo một vòng, rồi anh cất cao giọng.

“Các người làm phẫu thuật cho cô ấy, thế có thư giới thiệu của Đại đội và Công xã không?”

Vu Kính Đình tóm lấy cổ áo của bác sĩ, gào lên như tiếng sấm rền:

“Các người phẫu thuật bất hợp pháp cho vợ tôi, suýt nữa hại chết con trai của tôi, vậy mà còn dám ở đây mở mồm ra nói tiền nong à?”

“Không được đánh người!” Tuệ Tử giữ tay Vu Kính Đình lại.

Bác sĩ thở phào một hơi, may mà vẫn còn một người biết sợ.

“Nói chuyện hẳn hoi với họ... Các người nhận tiền đút lót đúng không? Viện trưởng có ở đây không? Tôi muốn nói chuyện với ông ta, Cục Y tế ở đâu tôi cũng biết đấy.”

Tuệ Tử nhẹ nhàng nói ra những lời khiến bác sĩ run bắn.

Cải con người “sợ sệt” này trông còn chẳng dễ lừa bằng cái tên muốn đánh người kia chút nào, bác sĩ khóc không ra nước mắt.

Vu Kính Đình nhìn cô vợ mũm mĩm của mình với vẻ tán thưởng... Sao hôm nay trông cô lại vừa mắt đến thế cơ chứ?

Cuối cùng hai vợ chồng không tốn một xu nào, không những lấy được thuốc dưỡng thai, mà bác sĩ còn dâng tặng cả phiếu mua thịt, phiếu mua trứng gà, phiếu mua đường, rồi thì tiền hối lộ nhận được như thế nào cũng tuôn ra hết... Thậm chí còn tuôn gấp đôi luôn.

Rời khỏi bệnh viện, Vu Kính Đình kìm nén cảm xúc.

Mặc dù ban nãy công kích bác sĩ có biểu hiện rất tốt, nhưng ai mà biết được liệu có phải cô đang diễn kịch cho anh xem hay không?

Không dọa cô một chút, ngộ nhỡ lại lén sau lưng anh chạy tới đây phá thai thì sao?

“Em đúng thật là...” Ba chữ “không ra gì” đã tới bên miệng rồi, nhưng thấy cô nhìn mình với vẻ đáng thương, anh lại không tài nào hét ra được.

“Anh dữ quá đi.”

Ông đây muốn ăn thịt người! Vu Kính Đình gầm lên, nhưng thanh âm lại dịu đi.

“Lúc nãy nói chuyện với bác sĩ, chẳng phải em to gan lắm sao?”

Tuệ Tử cúi đầu dùng chân đá hòn sỏi trên đất.

“Bọn họ là người ngoài, em không sợ bọn họ. Anh là người nhà của em, đương nhiên không giống bọn họ, anh không quát thì em mới nói chuyện với anh.”

Cô nói anh là người nhà của cô!

Vu Kính Đình thầm vui sướng, đang muốn giơ tay ôm cô thì lại cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.

Giây trước còn định phá thai, giây sau đã lại muốn chung sống với anh? Rất đáng ngờ!

Anh rút trong túi ra một điếu thuốc để hút, là một người đàn ông mạnh mẽ có nguyên tắc, anh không thể chỉ vì cô làm nũng mà buông bỏ nguyên tắc được, anh cần phải bĩnh tĩnh lại... y, thuốc lá đâu nhỉ?

Thuốc lá bị cô cuỗm đi mất rồi.

Vu Kính Đình: ???

“Khói thuốc không tốt cho con.” Cô nhỏ giọng nói.

“Muốn quản anh?” Anh nheo mắt.

Tuệ Tử bị anh nhìn đến mức lưng lạnh toát.

Đôi mắt của người đàn ông sắc bén như một con sói đói, vì con nên cô kiềm chế nỗi sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt anh.

“Phụ nữ mang thai ngửi phải khói thuốc có thể sẽ khiến con bị dị tật, sẩy thai, sinh non, sau này anh đừng hút nữa.”

Hai bên thái dương của Vu Kính Đình căng lên, về nhà anh phải bảo mẹ anh nhảy đồng tế lễ thôi, anh nghi ngờ cô bị ma nhập rồi.

Trước kia liếc anh một cái cũng không dám, bây giờ lại dám đặt quy tắc cho anh?!

“Bây giờ em mới biết nghĩ cho đứa con trong bụng em à, nếu không phải anh chạy đến kịp thời, có phải em định bỏ con không? Anh biết em không muốn gả cho anh, ngày nào cũng nghĩ kế chạy trốn, nhưng dù cho em có muốn đi thì cũng phải sinh con ra cho anh đã rồi đi đâu thì đi!”

Vu Kính Đình ngoài miệng giả vờ rộng lượng, song trong lòng lại ấp ủ cả một bụng xấu xa, muốn chạy? Đừng có mơ! Dám chạy anh sẽ bắt cô về, giày vò cho cô không xuống được giường thì thôi! Xem cô còn dám chạy không!

Nghĩ tới việc người phụ nữ này ngày ngày nghĩ kể chạy trốn, trái tim anh như bị tảng đá đè lên vậy, bực bội lại muốn hút thuốc, nhưng tay anh vừa mới thò vào trong túi còn chưa chạm được vào thuốc lá thì một bàn tay bé nhỏ đã mò vào, nhanh hơn anh một bước túm lấy hết mấy điếu thuốc lá kia đi.

Cô ném mấy điếu thuốc đó xuống dưới đất, trước ánh mắt kinh ngạc của anh, cô dùng chân ra sức giẫm, giẫm nát bét.

“Em tạo phản đấy à...” Đôi mắt anh như chuông đồng, đây vẫn còn là người vợ nhát gan động một tí là khóc của anh sao?

“Anh quát cái gì? Em đã bảo đừng có hút thuốc trước mặt phụ nữ mang thai! Còn nữa, không phải em không cần con! Em bị người ta lừa đến đó!”

Miệng Tuệ Tử méo xệch, nhớ tới những tủi hờn phải chịu của kiếp trước, nước mắt cô lại rơi lã chã.

Cái điệu bộ khóc tu tu thế này mới đúng là dáng vẻ thân thuộc mà anh quen chứ.

Người đàn ông giây trước còn hung dữ đòi ăn thịt người bỗng chốc hốt hoảng, tay chân luống cuống lau nước mắt cho cô.

“Không được khóc!”

“Bọn họ bắt nạt em, anh cũng bắt nạt em, em sợ chết đi được mà anh còn quát em! Anh đổ oan cho em rằng em không cần con! Hu hu hu!”

“Anh bắt nạt em lúc nào? Đừng khóc mà, trời lạnh khóc sẽ bị nẻ mặt đấy... Này! Em đúng là, sao nước mắt nhiều vậy? Em mà còn khóc là anh sẽ... anh sẽ...”

Tuyến lệ của phụ nữ tựa dòng nước tuôn trào không dứt, mỗi một giọt đều nóng bỏng, khiến Vu Kính Đình không thốt ra được lời nào, nín nhịn một hồi cũng chẳng biết phải trừng phạt cô ra sao.

“Anh vẫn còn quát hả!” Tuệ Tử nhào vào lòng anh, cơ thể của người đàn ông cứng đờ, không biết phải đặt tay vào chỗ nào mới hợp lý.

Kết hôn lâu như thế rồi, cô vẫn chưa từng chủ động... Bây giờ lại chủ động ôm ấp yêu thương?

“Anh trời sinh giọng đã to sẵn, chứ không phải anh mắng em, đừng khóc nữa, em nói người ta lừa em đến phá thai, ai lừa em? Nói với anh, anh đi đập cho kẻ đó một trận.”

Người vợ chủ động nhào vào lòng anh hình như còn mềm mại nhẹ nhàng hơn cả lúc anh cưỡng ép ôm cô ấy nhỉ?

Nghe thấy anh muốn đánh người, trái tim Tuệ Tử run lên, cô nhớ tới hình ảnh kiếp trước anh bị cảnh sát lối đi xềnh xệch.

“Anh không ra ngoài đánh nhau thì em mới nói cho anh biết.”

Tuệ Tử cảm thấy phục thì cần phải có một cách thức vẻ vang và an toàn hơn mới được, có thế nào cũng không thể để tên ngốc này chạy tới đó đánh nhau với người ta, không thể để anh bị giam lần nữa được.

Có cô ở đây, anh phải làm một người tốt, không thể giẫm vào vết xe đổ của kiếp trước nữa.

Thanh âm mềm mại khiến người đàn ông sững sờ, suýt nữa tưởng rằng cô đang làm nũng với mình, thậm chí anh còn chẳng nghe lọt tại những lời cô nói, suýt thì nói ra một câu “Chỉ cần em nghe lời, ông đây đều chiều ý em hết“... Đợi đã, không đúng, tí thì trúng chiêu!

Người đàn ông đột nhiên nghĩ ra, hôm nay cô khác thường như vậy, giả vờ cứ như mình ngoan lắm, lẽ nào đang muốn mê hoặc anh, muốn bỏ chạy đúng không?

“Có phải tên khốn Lý Hữu Tài kia vẫn còn vương vấn nhớ nhung em không? Em muốn bỏ con để đi theo thằng đó?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play