Hạ Luật: “….”

Trường Tuế cũng không quan tâm anh có trả lời hay không, dù sao thì cô biết là anh đang ở đó là được rồi. Cô nằm nghiêng người và nhắm mắt lại, đặt điện thoại lên mặt, giọng nhẹ nhàng nói: “Em lúc nãy đã chuẩn bị ngủ thiếp đi, bỗng nhiên nhớ lại là quên gọi điện cho anh, cứ nghĩ là anh đã ngủ rồi, sợ làm anh thức giấc, nên chỉ gửi tin nhắn cho anh, không ngờ là anh vẫn chưa ngủ.”

Giọng của Trường Tuế có vẻ đã rất buồn ngủ, nhẹ nhàng và chậm rãi, cùng với sự yên tĩnh nhẹ nhàng.

Hạ Luật cũng như bị lây nhiễm, cũng từ từ thả lỏng người, anh không nói một lời nào, chỉ yên lặng lắng nghe người đầu dây bên kia nói.

“Em hôm nay nhiều việc quá. Hôm nay quay phim cũng không thuận lợi nữa, quay đi quay lại rất nhiều lần, đạo diễn phải liên tục giải thích rất nhiều về nội dung phim. Đến lúc trở về khách sạn lại phải tiếp khách do chị Diệp Lộ giới thiệu đến gặp em, sau đó em nghe điện thoại của chị Lưu Doanh, chị ấy bị ốm phải vào bệnh viện cấp cứu, ngay trong đêm em phải bay về thành phố Bắc, vừa mới tắm rửa xong thì lên giường nằm, mới nhớ đến việc gọi điện cho anh.” Trường Tuế từ từ nhắm hai mắt lại, nhưng vẫn liên tục nói, giống như báo cáo với Hạ Luật những việc cô ấy đã làm trong ngày hôm nay.

Mấy chuyện nhàm chán vụn vặt hàng ngày như vậy nhưng ngày nào cô cũng đều nói với anh, cô làm gì, quay cảnh như thế nào, bữa trưa ăn gì, ăn cơm có ngon hay không.

Cách đây vài ngày, anh còn nhận được một hộp dương mai nhỏ.

Là cô ấy nhờ người mang đến cho anh.

Mỗi quả đều to ngang bằng quả bóng bàn và rất ngọt.

Sau đó anh cũng biết rằng, cô ấy và anh đều giống nhau, cùng là trẻ mồ côi, cô ấy lớn lên trong chùa. Cây dương mai là do mấy hòa thượng trong chùa tự mình trồng. Anh còn biết cô ấy có một sư huynh nấu cơm chay rất ngon, một sư huynh rất giỏi pha trà, là một người mê trà…Cô ấy còn có nuôi một con chó và đặt pháp hiệu cho nó nữa, bị sư huynh khiển trách cô là kỳ cục.

Dường như anh bị cô cứng rắn lôi kéo vào thế giới của cô, cho dù là anh có muốn hay không.

Thế mà anh lại bắt đầu quen với việc ấy.

Quen với việc ngày nào cô cũng gọi điện cho anh, ngay cả khi anh không nói một lời nào, cô ấy cũng mải miết nói hơn cả nửa ngày trời, lại còn luôn nói với giọng vui vẻ sống động như thế, ngay cả những việc tưởng chừng như rất nhỏ nhặt nhàm chán, nhưng cô ấy cũng có thể biến nó trở nên mới mẻ và thú vị.

Cô thường gọi điện cho anh mỗi tối trước khi đi ngủ để nói lời chúc ngủ ngon.

Quen đến mức, cả buổi chiều đến tối nếu không nhận được cuộc điện thoại nào của cô là anh cảm thấy trong người lo lắng bất an.

Hạ Luật nằm trên giường, tay phải cầm điện thoại áp sát vào tai, anh nhìn lên trần nhà tối đen như mực ở phía trên bỗng nhiên ngẩn người hồi lâu.

Không biết tiếng di động bên kia đã ngưng từ khi nào, nếu lắng nghe, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của đầu dây bên kia.

Cô ấy đã ngủ thiếp đi.

Căn nhà rất yên tĩnh.

Im lặng đến mức, Hạ Luật có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng trong điện thoại ở đầu bên kia, và còn có nghe được cả tiếng trái tim đang đập loạn nhịp trong lồng ngực mình.

……..

Trường Tuế ngủ đến giữa trưa ngày hôm sau mới thức dậy, xem nhật ký cuộc gọi trên điện thoại mới phát hiện ra cuộc gọi đã kéo dài đến ba tiếng đồng hồ.

Chẳng lẽ cô ấy và Hạ Luật đều cùng ngủ thiếp đi nên mới không tắt máy?

Cô gọi điện lại cho Hạ Luật, Hạ Luật không nghe máy, có thể anh đang bận quay phim.

Trường Tuế ăn trưa xong thì đi đến bệnh viện.

Khi cô ấy vào bệnh viện, Lưu Doanh cũng vừa mới ăn trưa xong, Tiểu Mẫn đang thu dọn bàn ăn.

Ngay khi Lưu Doanh vừa nhìn thấy Trường Tuế, trên mặt cô ấy nở một nụ cười rạng rỡ: “Cô ăn cơm chưa?”

Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng chiếu vào khắp phòng bệnh, nhìn rất sáng sủa.

Tâm trạng và khí sắc của Lưu Doanh có vẻ tốt hơn nhiều.

Trường Tuế nói rằng cô ấy đã ăn rồi, còn hỏi Lưu Doanh tối hôm qua ngủ ngon không.

Lưu Doanh nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Tối hôm qua lúc mọi người vừa rời đi thì tôi liền ngủ thiếp đi, cũng không nằm mơ gì hết, ngủ một giấc sâu đến giữa trưa mười một giờ mới thức dậy. Đã lâu lắm rồi tôi chưa được ngủ một giấc sâu như thế, sau khi tỉnh dậy cảm thấy trong người dễ chịu hơn rất nhiều.”

Trường Tuế cũng mỉm cười: “Vậy là tốt rồi.”

Lưu Doanh hỏi: “Tối hôm qua cô đã đến nhà tôi phải không, không có việc gì chứ?”

Trường Tuế trả lời: “Không có việc gì nghiêm trọng, tôi có xử lý trước một chút rồi.”

Khi nghe Lưu Doanh hỏi như thế, cô liền nhớ lại, tối hôm qua đã gửi tin nhắn WeChat cho Khương Tô. Cô mở WeChat kiểm tra tin nhắn, thấy hơn chín giờ sáng hôm nay, Khương Tô đã gửi tin nhắn WeChat trả lời cô.

Khương Tô hỏi cô ấy:  [ Con lấy cái này ở đâu vậy? ]

Trường Tuế nói tóm tắt lại sự việc trên WeChat cho bà ấy thêm lần nữa.

Khương Tô vẫn chưa nhắn tin lại.

Trường Tuế tiếp tục nói chuyện với Lưu Doanh thêm một lúc nữa, thấy tinh thần cô ấy đã tốt hơn lên, tâm lý cũng đã ổn định liền đi ra ngoài.

Vừa lúc cô được nghỉ hai ngày nên tranh thủ giúp bạn của Diệp Lộ giải quyết việc đó luôn.

Lúc cô ấy gọi điện cho Tiêu Cát, Tiêu Cát vừa mới xuống máy bay và đang chuẩn bị lên xe, cầm lấy điện thoại, trong điện thoại nói rằng cô ấy thuận đường nên sẽ qua đón cô luôn.

Bốn mươi phút sau, Trường Tuế lên xe.

Tiêu Cát không đi cùng với cô bạn họ Lâm đó nữa.

“Người bạn kia của cô đã ổn rồi chứ?” Tiêu Cát quan tâm hỏi.

Trường Tuế cảm thấy cô ấy khác với người họ Lâm kia, cô ấy là người rất hiểu đạo lý, Trường Tuế cũng có chút ấn tượng tốt về cô ấy, liền nói: “Cô ấy không có việc gì.”

Tiêu Cát nói: “Vậy là tốt rồi.”

Sau khi hai người hàn huyên xong.

Trường Tuế đi vào chủ đề chính: “Chị Cát, không biết chị Diệp Lộ đã nói với chị chưa, tôi thu phí rất cao.”

Tiêu Cát nghe vậy liền thoải mái cười nói: “Cô yên tâm, việc này Diệp Lộ đã nói với tôi rồi, chỉ cần giải quyết được việc, bao nhiêu tôi cũng lo được.”

Trường Tuế mỉm cười: “Vậy thì không thành vấn đề.”

Việc chiêu hồn là việc Trường Tuế đã làm rất nhiều lần rồi, nghiệp vụ đã rất thuần thục.

Dù sao bình thường cũng không có nhiều ác quỷ lệ quỷ để cho cô bắt như vậy.

Trước kia cô sống ở một huyện nhỏ, mỗi lần chiêu hồn chỉ lấy được hai mươi ngàn tệ hoặc ba mươi ngàn tệ, nhiều nhất chỉ là một trăm ngàn tệ. Nếu bảo một gia đình bình thường bởi vì người nhà đã chết về báo mộng liền bỏ tiền ra để mời cô đồng chiêu hồn là một việc không thực tế lắm, hai ba mươi ngàn đã là một số tiền lớn rồi, hơn nữa còn là của gia đình tương đối giàu có.

Điều kỳ lạ là trong những gia đình bình thường có người lớn tuổi sau khi chết cũng ít khi trở về báo mộng như vậy, sau này Trường Tuế suy đoán được rằng, có lẽ là bọn họ thông cảm cho người nhà của mình xử lý những chuyện của người sống đã quá mệt mỏi rồi nên cũng không lấy chuyện của người chết gây thêm phiền phức cho người nhà nữa.

Trường Tuế đến nhà Tiêu Cát để chiêu hồn cha chồng của cô ấy về.

Hỏi ra mới biết, trước đó cha chồng cô ấy luôn căn dặn là lá rụng về cội, không muốn hỏa táng mà muốn về quê làm tang lễ và chôn cất trong khuôn viên mồ mã của dòng họ. Lại không ngờ rằng phía bên dưới đầu còn có một ổ chuột đào một cái lỗ trong quan tài của ông ấy, thậm chí còn có cả ổ chuột trong quan tài khiến cho ông ấy ở dưới âm phủ cũng không được yên ổn.

Ông ấy muốn báo mộng cho con trai mình, nhưng dương khí trên người con trai ông ấy quá nặng nên phải báo mộng cho con dâu, hi vọng có thể phá bỏ được ổ chuột đó, nhân tiện thay cho ông một cỗ quan tài khác.

“Thật sự ba không chịu được, con cứ đào quan tài của ba lên rồi đem đến nhà tang lễ hỏa táng đi. Tro cốt kia cũng đừng đem chôn lại ở chỗ cũ, nếu không các con hãy tìm một nghĩa trang nào đó ở gần nhà các con một chút, ba đã hỏi rồi, nếu ba được đầu thai thì phải đợi thêm mấy năm nữa, ba ở quê muốn gặp các con thì phải báo mộng cho các con. Vậy thôi thì chôn gần một chút, sau này ba muốn về thăm các con cũng tiện hơn nhiều.”

“Còn nữa, các con hãy đốt cho ba thêm ít tiền giấy, là loại tiền giấy cũ, loại giấy vàng ấy, còn tiền mới bây giờ mất giá, tiền cũ vẫn có giá trị hơn.”

“Còn thêm xe, di động, máy tính gì đó nữa cũng đốt thêm cho ba vài bộ, trước đó người nhà ông Vương đã đốt cho ông ấy một chiếc xe xịn, ngày nào ông ấy cũng đem ra khoe trước mặt ba.”

Một nén hương đã cháy gần hết mà mà cha chồng Tiêu Cát vẫn thấy chưa hài lòng.

Lúc này mới nhớ tới là con trai và cháu trai của mình đều không có ở đây.

Tiêu Cát nói: “Con nào dám nói với con trai của ba, ba không biết hay sao, anh ấy không bao giờ tin vào những chuyện mê tín dị đoan như thế này. Con chỉ nhân lúc anh ấy không có ở nhà, con mới lén mời người về đây để mời ba về nhà thôi.”

Ông lão trừng mắt: “Chuyện nào sao có thể gọi là mê tín dị đoan chứ? Chẳng phải là ba đang đứng ở đây hay sao? Ba muốn báo mộng cũng không sao báo được, vất vả lắm mới lên được đây một chuyến.”

Tiêu Cát vẻ mặt bất đắc dĩ.

Ông lão lại nói: “Con nói mời người đến đúng không? Người con mời đến đâu rồi? Cho ba gặp!”

Tiêu Cát đành phải đi ra ngoài mời Trường Tuế vào.

Cha chồng của Tiêu Cát là một ông lão tinh thần sáng láng, chắc không ngờ mình lại được một cô gái nhỏ như vậy chiêu hồn, ông nhìn Trường Tuế từ trên xuống dưới đến mấy lần, có hơi ngạc nhiên hỏi: “Cô chính là người chiêu hồn tôi về đây đúng không?”

Trường Tuế gật đầu: “Đúng là cháu ạ.”

Ông lão nói: “Vậy sau này cô thể lại chiêu hồn tôi lên đây thêm một lần nữa không? Tôi muốn nói chuyện với con trai và cháu trai của tôi.”

Trường Tuế nói: “Vẫn có thể lên lại được, nhưng chỉ một năm một lần thôi ạ.”

Tiêu Cát đứng bên nói thêm vào: “Ba ơi, mỗi lần mời ba lên là một triệu đó! Nếu ngày nào ba cũng muốn lên vậy thì thật là khó quá.”

Ông lão trừng mắt: “Toàn bộ gia tài của ba đều đã để lại cho các con, chút tiền ít ỏi này lại không muốn bỏ ra hay sao? Uổng công ba khi còn sống đối xử với con quá tốt, coi con như con gái ruột vậy.”

Tiêu Cát không hề tức giận mà còn cười ha hả: “Nếu không phải là vì ba thương con, nên sau khi ba báo mộng cho con mấy lần con không không yên lòng mới phải đi tìm người giúp đỡ đó sao?”

Lúc này ông lão không tìm ra được lời nào phản bác lại, hừ hừ hai tiếng.

Trường Tuế có thể nhận ra mối quan hệ giữa ba chồng và con dâu rất tốt, dường như khi ba chồng còn sống, cô ấy cũng đã không ít lần cãi nhau với ông kiểu như vậy.

Ông lão lại quay sang nói với Trường Tuế: “Vậy cô có thể chiêu hồn những người khác không?”

“Là ai vậy ạ?”

“Là lão Vương, ông ta nhớ vợ nên muốn chuyện với bà ấy vài câu.”

Trường Tuế nói: “Chỉ cần có tiền, chiêu hồn cho ai cũng được ạ.”

Ông lão liền nói với Tiêu Cát: “Vậy con hãy đến nói chuyện với nhà ông Vương, nói bọn họ bỏ tiền ra để chiêu hồn ông Vương.”

Tiêu Cát cảm thấy việc này rất khó nói: “Con không biết phải nói với họ thế nào? Con mời ba lên đây cũng là giấu con trai của ba mới làm được.”

Ông lão nói: “Ông Vương chết trước ba mấy năm, vào tháng sau là đến lượt ông ta được đầu thai, ông ấy không yên tâm về người vợ của ông, con chịu khó một chút, bỏ công bỏ sức thêm một chút, giúp ông ấy hoàn thành tâm nguyện.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play