Vẻ mặt rõ ràng là đang tức giận, nhưng ngay cả khi tức giận lời nói ra cũng không quá mức khó nghe.
Vì đơn giản là ghen tỵ nên Trường Tuế luôn không có cảm tình với mấy người có cha mẹ song toàn, gia đình hoà thuận, tiền bạc rủng rỉnh, giống như một công tử lớn lên trong bình mật nên cô cũng lười nói nhảm với anh ta, trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại video.
Ở phía bên kia nhanh chóng nhận điện thoại, trên màn hình hiện ra một cái đầu trọc lóc cùng với một khuôn mặt thanh tú sạch sẽ, vừa nhìn thấy Trường Tuế người đó lập tức vui mừng hét lên: “Tiểu sư thúc!” Đồng thời hét lớn với mấy chú tiểu khác ở gần đó: “Sư huynh, sư đệ, mau đến đây đi! Là điện thoại video của tiểu sư thúc gọi về!”
Trường Tuế còn chưa kịa nói chuyện, màn hình điện thoại đã bị mấy cái đầu trọc lóc chiếm lấy, mồm năm miệng mười nói chuyện:
“Tiểu sư thúc, lúc nào thì sư thúc trở về?”
“Tiểu sư thúc, thành phố Bắc có gì vui không?”
“Tiểu sư thúc, trụ trì nhớ sư thúc lắm, bảo con hỏi sư thúc lúc nào thì trở về?”
“Tiểu sư thúc vì sao không trả lời tin nhắn của con vậy?”
Trường Tuế bị mấy người bên kia nhao nhao làm cho nhức cả đầu liền đem điện thoại video đưa đến trước mặt Tần Nhất Xuyên: “Đây đều là mấy hoà thượng của chùa Thanh Sơn. Anh đã nghe bọn họ gọi tôi là gì chưa? Thiếu gia Tần à, vạn vật trên thế gian này không phải chỉ một câu thường tình là có thể bao quát hết tất cả đâu.”
Tần Nhất Xuyên nhìn thấy rất nhiều hoà thượng ở trong cuộc gọi video, anh ta cũng chưa từng thấy cảnh tượng như thế này bao giờ liền sững sờ một chút. Chưa kịp đợi cho anh ta kịp phản ứng, Trường Tuế đã lấy điện thoại lại sau đó nói với nhóm hòa thượng đang nhao nhao hỏi Tần Nhất Xuyên là ai ở đầu bên kia: “Tiểu sư thúc đang bận việc một chút, cúp máy trước đây.” Sau đó, liền gọn gàng dứt khoát cúp điện thoại.
Sau đó, cô không để ý đến Tần Nhất Xuyên nữa mà quay sang nói chuyện với đạo diễn Tần: “Bây giờ chúng ta tiếp tục được chưa, đạo diễn Tần?”
Tần Nhất Xuyên bị Trường Tuế làm cho nghẹn họng, lại bị một tiếng “thiếu gia Tần” của cô rõ ràng là có ý mỉa mai làm cho tức giận. Anh ta đang định cùng cô tranh luận thì thấy cô đã không thèm để ý đến mình nữa, lập tức cảm thấy hơi hụt hẫng.
Đạo diễn Tần cố ý đẩy Tần Nhất Xuyên đi ra: “Tiểu Xuyên, con ra ngoài trước đi.”
Tần Nhất Xuyên hai mắt đỏ hoe nhìn Trường Tuế: “Con không đi, con muốn nghe xem thử cô ta nói cái gì.”
Trường Tuế cũng không thèm nhìn anh ta mà trực tiếp nói chuyện với đạo diễn Tần: “Có phải trước khi dọn vào đây mọi người có sửa chữa lại ngôi nhà phải không? Có thay đổi lại cách bài trí trong ngôi nhà này nữa, phải không?”
Đạo diễn Tần gật đầu nói: “Đây là một ngôi nhà cổ đã được xây dựng từ rất lâu rồi. Nếu chúng tôi muốn dọn vào ở, đương nhiên phải cần trang hoàng lại một chút.”
Trường Tuế nói: “Ngôi nhà này vốn do một cao nhân sắp đặt. Nơi này vốn dĩ không phải là để ở mà là để trấn áp tà ma quỷ vật ở dưới lòng đất…”
Tần Nhất Xuyên lập tức cười nhạo và ngắt lời cô: “Ba à, ba có tin chuyện này không thế?”
Đạo diễn Tần phớt lờ anh ta và nói với Trường Tuế: “Cô cứ nói tiếp đi.”
Tần Nhất Xuyên lộ ra biểu cảm “Chuyện thật là hoang đường” rồi lại quay sang nhìn bà Tần, thấy bà ấy cau mày, mặt mũi tràn đầy sầu lo, dường như cũng tin mấy lời cô nhóc này là thật.
Trường Tuế nói tiếp: “Khi mọi người trang hoàng lại ngôi nhà tức là đã thay đổi bố cục, phá huỷ một phần trận pháp ở bên trong, cho nên tà ma bị trấn áp phía dưới lòng đất bị thoát ra ngoài.”
Tần Nhất Xuyên ngay lập tức bắt lấy sơ hở và nói: “Thật buồn cười, chúng tôi trang hoàng sửa chữa nơi này cả mấy tháng trời, nếu quả thật có tà ma mà cô nói, vậy thì tại sao mấy người thợ thi công đó không có việc gì? Chẳng lẽ tà ma đó chỉ nhắm vào gia đình tôi thôi sao?”
Trường Tuế liếc mắt nhìn anh ta nói: “Thiếu gia Tần hỏi một câu rất hay.”
Khóe miệng Tần Nhất Xuyên giật giật.
Chợt nghe thấy Trường Tuế nói tiếp: “Mặc dù một bộ phận của trận pháp trấn hồn này bị phá huỷ, nhưng một bộ phận khác của nó vẫn còn hoạt động. Tôi nghĩ rằng cao nhân sắp đặt hồi đó cũng đã có sắp đặt ở một chỗ khác nữa, tà ma bị áp chế, e ngại ánh sáng mặt trời nên giữa ban ngày ban mặt chúng chỉ dám ẩn núp, không thể ra quấy phá, chỉ đến khi trời tối mới chạy ra ngoài lang thang…”
Tần Nhất Xuyên lại đặt câu hỏi: “Nếu đã như vậy, tại sao cũng ở trong nhà giống nhau, mà mẹ tôi lại không có việc gì?”
Trường Tuế nhìn bà Tần: “Bởi vì bà Tần quanh năm tin Phật, lại thành tâm cung phụng nên trên thân bà ấy có Phật quang hộ thể.”
Bà Tần nghe nói thế liền chắp tay trước ngực, nhắm mắt nói: “A di đà phật, Bồ Tát phù hộ.”
Tần Nhất Xuyên vừa định nói tiếp, thì đôi mắt của Trường Tuế đã nhìn chằm chằm vào anh ta. Đôi mắt của cô đen kịt, lông mi dày, ánh mắt sâu thẳm như thể có thể hút hết hồn phách người ta vào đó: “Về phần anh Tần, tôi nghĩ rằng anh rất ít khi ngủ lại ở đây buổi tối. Anh Tần chẳng lẽ không cảm thấy ngôi nhà này có vẻ lạnh hơn bình thường sao?”
Tần Nhất Xuyên bị hai mắt cô nhìn chằm chằm không nói nên lời, cảm giác ớn lạnh từ sau gáy xông lên.
Bà Tần nói: “Tháng trước lúc tôi chuyển vào đây ở đã cảm thấy như vậy rồi, tôi còn nghĩ nhà này mát đến mức mùa hè không cần sử dụng điều hoà nữa.”
Trường Tuế nói: “Đó là hơi lạnh của âm khí, người bình thường nếu ở một nơi đầy âm khí lâu ngày thì thân thể sẽ dần trở nên yếu hơn.”
Trường Tuế lại quay sang đạo diễn Tần: “Tôi nghĩ rằng đạo diễn Tần chắc là cảm giác được, gần đây cho dù ông ngủ nhiều đến thế nào thì lúc tỉnh dậy vẫn sẽ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, thậm chí còn liên tục gặp áp mộng nữa.”
Đạo diễn Tần nghiêm túc gật đầu.
Trường Tuế nói: “Nếu đạo diễn Tần sống ở đây lâu, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.”
Đạo diễn Tần nhớ tới câu nói cô nói rằng ông không còn sống được lâu nữa, sống lưng bỗng nhiên lạnh ngắt, ông ta hỏi cô: “Vậy thì phải làm sao bây giờ?”
Bà Tần nói: “Có cần phải mời mấy vị cao tăng trong chùa đến làm lễ không?”
Tần Nhất Xuyên nhướng mày lập tức nhìn về phía Trường Tuế. Rốt cuộc thì bây giờ anh ta đã hiểu, cô nhóc này chính là kẻ lừa gạt chuyên phối hợp với mấy người giả làm hoà thượng đến để bày ra mấy trò gạt người. Hai tay anh ta vòng trước ngực lạnh lùng nhìn Trường Tuế, đợi xem thử cô sẽ nói như thế nào.
Trường Tuế nói: “Nếu thực sự làm lễ mà có thể siêu độ được tà ma kia thì chủ nhân ban đầu của ngôi nhà này cũng không cần phải phí công phí sức để thiết lập nên một trận pháp trấn hồn như thế.”
Tần Nhất Xuyên nhíu mày, tại sao mấy lời cô nói ra lại không giống như trong suy nghĩ của anh vậy? Chẳng lẽ anh ta đã đoán sai sao?
Bà Tần vội vàng hỏi: “Vậy thì phải làm sao mới được chứ?”
“Bà Tần, tôi đã nói với bà rồi, tôi đến đây chính là để giải quyết rắc rối cho mọi người.” Trường Tuế nói xong liền mím môi cười, hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ xinh xinh hiện ra ở hai bên khoé miệng: “À phải rồi, tôi quên tự giới thiệu, tôi tên là Trường Tuế, là một đại sư bắt quỷ chuyên nghiệp.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT