Nhìn thấy anh ta đi vòng ra ghế phía sau xe, mở cửa xe, và Trường Tuế mặc chiếc áo hoodie màu đen từ trên xe bước xuống.
Dự cảm không tốt trở thành sự thực, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo của Trương Nhã Đình bỗng nhiên trầm xuống, ánh mắt vẫn dán chặt vào hình ảnh đó.
Nhìn thấy hai người đứng bên cạnh xe và nói với nhau vài câu gì đó, sau đó Trường Tuế mới bắt đầu rời đi.
Lúc này Trương Nhã Đình mới bắt đầu thôi nhìn chăm chú vào họ, đi vào khách sạn và giả vờ như không nhìn thấy cô ấy.
Trong lòng cô ta tràn đầy sự ganh tị.
Cô ta thật sự không hiểu Khương Trường Tuế này có sức hấp dẫn gì, chỉ có khuôn mặt cũng hơi xinh đẹp mà thôi, nhưng vóc dáng thì cũng chẳng có gì gọi là quyến rũ, ăn mặc lại quê mùa, vậy mà lúc ở đoàn làm phim Tần Nhất Xuyên cứ suốt ngày vây quanh cô. Vừa mới quay đầu đi thì cô ta lại bám được vào Hà Văn Hiểu của tập đoàn Thụy Kim, đây là lần thứ hai anh ta đưa cô về khách sạn, nếu nói giữa hai người đó thực sự không có chuyện gì thì ai mà tin được chứ?”
……..
Ngày thứ hai Trường Tuế gia nhập vào đoàn quay phim.
Sáu giờ sáng đã phải bắt đầu hóa trang.
Khi Trường Tuế thức dậy thì tiểu Trương đã chuẩn bị bữa sáng sẵn sàng cho cô rồi.
Trước đây Trương Nhã Đình chưa bao giờ quan tâm đến việc chuẩn bị bữa sáng cho cô ấy.
Phong cách trang điểm cũng đã được xem xét trước, tạo hình hóa trang trong phim truyền hình hiện đại cũng tương đối đơn giản, chỉ mất khoảng ba mươi phút để hoàn thành toàn bộ tạo hình.
Nhân vật của Trường Tuế trong bộ phim là một cô y tá nhỏ, cô mặc đồng phục y tá màu trắng, đội chiếc mũ y tá màu trắng và cô trở thành một cô y tá nhỏ xinh đẹp.
Đoàn làm phim đã mượn bối cảnh của một bệnh viện tư nhân để tiến hành quay phim.
Nhìn thấy cô, Từ Nghiêu vui vẻ vẫy tay gọi cô đến: “Bộ đồng phục y tá này rất hợp với cô đấy.” Ông ấy vừa cười vừa nói: “Đạo diễn Tần đã trực tiếp gọi điện thoại cho tôi rồi, nói rằng cô là một hạt giống tốt, bảo tôi phải cố gắng bồi dưỡng cho cô nhiều hơn, vì thế em đừng phụ lòng mong mỏi của đạo diễn Tần nhé.”
Trường Tuế khẽ nở nụ cười nhu thuận: “Vâng, cảm ơn đạo diễn Từ.”
Từ Nghiêu và cô ấy cùng nhau thảo luận một số nội dung trong kịch bản một lúc, sau đó thì để cô ấy chuẩn bị cho cảnh quay.
Tiểu Trương cũng bước vội theo sau cô ấy.
Lưu Doanh gửi tin nhắn WeChat cho Trường Tuế và hỏi cô ấy đã tham gia vào đoàn làm phim chưa, đã quen với công việc chưa, vân vân và vân vân.
Trường Tuế cúi đầu nhắn tin trả lời cho Lưu Doanh, nhưng đột nhiên có người đi ngang qua trước mặt cô và đụng mạnh vào chiếc điện thoại cô đang cầm trên tay.
Chiếc điện thoại này cô mua trong nước và đã sử dụng được hơn ba năm rồi, nó bị rơi xuống đất và trượt dài ra xa trên nền gạch.
“Xin lỗi nhé!” Người thanh niên trẻ tuổi đã làm rơi chiếc điện thoại của cô hời hợt nói lời xin lỗi, nhưng nghe chẳng có chút nào là thể hiện sự áy náy của mình, hơn nữa anh ta nói xong liền bỏ đi ngay lúc đó.
Tiểu Trương theo bản năng nắm chặt lấy cánh tay anh ta.
Người thanh niên trẻ cau mày và quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ thiếu kiên nhẫn không hề che dấu một chút nào.
Tiểu Trương co người lại nhưng vẫn cố gắng nói với giọng đầy dũng khí: “Anh vui lòng nhặt chiếc điện thoại lên.”
Trưởng Tuế liếc mắt nhìn cô ấy và có chút kinh ngạc.
Cô ấy vốn tưởng rằng trợ lý của mình là một người nhát gan sợ chuyện.
“Tôi xin lỗi, thật ngại quá!” Một người thanh niên trẻ khác đứng bên cạnh anh ta hình như là trợ lý liền nhặt chiếc điện thoại lên và đưa trả lại.
Người thanh niên trẻ thô lỗ hất mạnh tay tiểu Trương ra, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trường Tuế, kết quả anh ta phát hiện ánh mắt Trường Tuế nhìn anh ta còn lạnh lùng hơn, anh ta liền sững người một lúc.
Trợ lý của người thanh niên trẻ đó lại có thái độ rất tốt: “Thật lòng xin lỗi, Hứa Diệu hôm nay trong người không được khỏe, tâm trạng không được tốt lắm. Các cô kiểm tra xem thử điện thoại có bị hỏng gì không, nếu bị hỏng, chúng tôi nhất định sẽ bồi thường theo giá trị của nó.”
Hứa Diệu liếc nhìn chiếc điện thoại trong tay Trường Tuế, lạnh lùng lên tiếng: “Bồi thường mười cái như vậy cũng được.”
Lúc này người trợ lý mới phát hiện ra chiếc điện thoại này là loại rẻ tiền của một thương hiệu trong nước, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
“Ồ, vậy thì bồi thường đi.” Trường Tuệ nói xong, bấm điện thoại liên tục hai lần trước mặt bọn họ, màn hình điện thoại đen kịt: “Mười cái. Tôi mua nó với giá hơn tám trăm tệ, tôi sẽ giảm giá cho anh còn tám nghìn tệ. WeChat, Alipay hay tiền mặt đây?”
Sắc mặt của Hứa Diệu đột nhiên đen mất một nửa.
Người trợ lý cũng kinh ngạc nhìn Trường Tuế với vẻ không thể tin nổi, thế mà lại có một diễn viên không hề có tên tuổi như Trường Tuế mà lại dám đối đầu với Hứa Diệu.
Tiểu Trương cũng ngơ ngác nhìn cô.
Hứa Diệu nhìn chằm chằm Trường Tuế rồi cười lạnh: “Cô cũng rất dũng cảm đấy, cô tên gì?”
Trường Tuế lạnh lùng đáp trả: “Tôi không muốn nói cho anh biết, tôi chỉ muốn anh trả tiền bồi thường chiếc điện thoại di động lại cho tôi. Lúc nãy anh cũng đã tự mình nói rồi, bồi thường mười cái đi.”
Động tĩnh ở bên này đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh, có rất nhiều người đang nhìn vào họ, đoán già đoán non chuyện gì đang xảy ra.
Hứa Diệu mặt mũi âm trầm nhìn Trường Tuế, Trường Tuế vẫn lạnh lùng nhìn anh ta như vậy, không hề có chút sợ hãi.
“Đưa tiền cho cô ta!” Hứa Diệu bỏ lại những lời này rồi tức giận rời đi.
Trường Tuế nhìn Tiểu Trương hất cằm: “Đưa cho anh ta mã nhận tiền.”
Tiểu Trương lúc này mới phản ứng lại, luống cuống tay chân vội vàng mở mã nhận tiền trên điện thoại di động của mình.
Người trợ lý lúng túng dùng điện thoại di động quét mã nhận tiền và chuyển sang đó tám nghìn nhân dân tệ.
“Cám ơn.” Trường Tuế mỉm cười, rất có lễ phép.
Trợ lý cũng lúng túng trả lại một nụ cười.
Trường Tuế đưa chiếc điện thoại di động cũ cho Tiểu Trương: “Đi mua cho tôi một chiếc điện thoại di động mới, không cần phải quá đắt tiền, chỉ khoảng một nghìn tệ là được.”
Trợ lý của Hứa Diệu có chút ngạc nhiên nhìn Trường Tuế.
Dù sao thì cô ấy cũng là một diễn viên …
Tiểu Trương sửng sốt một lúc, sau đó cầm lấy điện thoại di động cũ: “Vậy cô muốn mua điện thoại hiệu gì?”
Trường Tuế rất thản nhiên nói: “Tùy cô, loại nào dùng được là được.”
Tiểu Trương gật đầu.
Trợ lý của Hứa Diệu nói: “Vậy thôi, tôi có việc phải đi trước.” Sau đó anh ta liền đi tìm Hứa Diệu.
Tiểu Trương trước khi rời đi vẫn còn hơi do dự, nói: “Tôi nghe nói Hứa Diệu này rất nổi tiếng, vừa rồi chúng ta có phải đã đắc tội anh ta rồi không?”
Trường Tuế nói với giọng thoải mái: “Vừa rồi cô đã làm rất tốt. Hơn nữa, anh ta cũng sẽ không nổi tiếng được lâu nữa đâu.”
Vừa nãy cô ấy có thể thấy rất rõ, vận thế của anh ta đã lên đến đỉnh điểm, và tiếp theo là tụt dốc một cách nhanh chóng.
Anh ta sắp bị rơi xuống vực sâu nhưng lại không hề cảm thấy gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT