Khi Trường Tuế rời khỏi biệt thự nhà họ Lư, sau lưng truyền đến tiếng khóc tan nát cõi lòng của Lư Văn Hạo.
Trên môi cô lộ ra nụ cười châm chọc.
Thật buồn cười.
Trên thực tế, Vương Văn Đình chưa từng thích cậu ta, cùng lắm là đã từng ngộ nhận cậu ta là người tốt mà thôi.
Đây chẳng qua chỉ là câu chuyện mà cô tùy tiện bịa ra khi thấy cậu ta khóc lóc nức nở nói mình thích Vương Văn Đình.
Chỉ cần cậu ta còn một chút lương tâm thì lời nói dối này sẽ khiến cậu ta sống không bằng chết. Mỗi một ngày trong cuộc sống sau này, mỗi khi nhớ đến chuyện này đều sẽ đau khổ không chịu nổi.
Mà không phải là đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Ngụy Chí Mẫn, giả vờ vô tội.
Lúc cậu ta khóc lóc kể lể nói mình thích Vương Văn Đình.
Trường Tuế chỉ cảm thấy buồn nôn.
Nhưng chỉ đau khổ ở mức độ này thì còn xa mới đủ.
“Sao rồi?” Đội trưởng Lâm và Nghiêm Phạm không ở trên xe, hai người đều nghe được tiếng khóc truyền ra từ trong biệt thự nhà họ Lư, tiếng khóc nghe có vẻ vô cùng đau khổ.
Trường Tuế không trả lời câu hỏi này mà nói: “Đội trưởng Lâm. Ngụy Chí Mẫn đã quay video cảnh Vương Văn Đình bị tấn công tình dục. Căn cứ vào tính cách cực đoan và tồi tệ của Ngụy Chí Mẫn, hẳn là cậu ta vẫn chưa xóa nó đi, video có lẽ vẫn còn trong điện thoại di động hoặc là máy tính của cậu ta, nhờ anh nghĩ biện pháp tìm ra nó.”
Cô đứng trước mặt đội trưởng Lâm, trịnh trọng nhờ vả: “Làm ơn.”
Đội trưởng Lâm sửng sốt một lúc, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm nghị: “Được. Cô yên tâm, chỉ cần đoạn video đó vẫn còn thì tôi nhất định tìm ra nó.” Anh ta dừng một lát rồi nói: “Tôi điều tra được là Lư Văn Hạo bắt đầu đi học khá muộn, lúc gây án cậu ta đã mười tám tuổi. Nếu như có thể tìm được video… tôi đảm bảo với cô, tôi nhất định sẽ làm hết trong khả năng của mình để cho cậu ta phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.”
Trường Tuế gật đầu, sau đó nói: “Chúng ta đi thôi, về khách sạn trước, tôi còn muốn chuẩn bị một ít đồ vật.”
Đội trưởng Lâm vừa lái xe vừa cảm thấy hai ngày nay mình không làm được việc gì ngoài việc lái xe, trong lòng không khỏi có chút thất bại.
“Tôi cảm thấy hai ngày nay mình không giúp được việc gì hết, chỉ là chuyên môn lái xe.” Đội trưởng Lâm cười khổ trêu chọc.
Cùng lúc đó, Nghiêm Phạm ngồi ở vị trí phó lái ngay cả lái xe cũng không làm: “…”
Trường Tuế cười tủm tỉm nói: “Sao có thể chứ, đội trưởng Nghiêm là người đã đưa tôi đến thành phố Tây, còn đội trưởng Lâm là giấy thông hành ở thành phố Tây của tôi.”
Đội trưởng Lâm cười ha hả.
Nhưng mà Nghiêm Phạm vẫn không cảm thấy bản thân mình phát huy được tác dụng gì, đến cả làm bảo vệ cũng không xứng chức.
Đội trưởng Lâm đưa bọn họ đến khách sạn rồi đi trước, anh ta chuẩn bị đến nhà của Ngụy Chí Mẫn tìm video.
Trường Tuế và Nghiêm Phạm tách ra mỗi người một hướng, một mình cô về phòng và bắt đầu chuẩn bị cho tối nay.
…
Trường Tuế ở trong phòng bận rộn đến bảy giờ tối mới xong việc.
Nghiêm Phạm cuối cùng cũng đợi được cô ra ngoài: “Nếu cô còn không ra thì tôi phải đến gọi cô đấy, xuống tầng ăn gì đó trước nhé?”
Trường Tuế nghĩ đến tối nay phải hao phí tinh thần và sức lực nên gật đầu đồng ý.
Hai người vừa bước vào thang máy.
Điện thoại di động của Nghiêm Phạm đổ chuông.
Ông ấy bắt máy, nghe người ở đầu dây bên kia nói chuyện, sắc mặt trở nên nặng nề, nói mấy câu rồi ngắt máy, ông quay sang nhìn Trường Tuế và nói: “Tìm được đoạn video mà cô nói rồi.”
Đội trưởng Lâm nhanh chóng lái xe đến đây, đuổi kịp trước khi bọn họ ăn tối.
“Bữa này phải do anh mời đấy.” Nghiêm Phạm nói.
“Không thành vấn đề.” Đội trưởng Lâm sảng khoái đồng ý, tinh thần của ông ấy lúc này rất phấn khởi vì đã nắm được bằng chứng.
“Đã xác nhận rồi, chính là đoạn video đó. Tôi kiếm cớ lấy điện thoại di động của Ngụy Chí Mẫn ra. Điện thoại di động của cậu ta có mật khẩu, ba mẹ cậu ta không mở khóa được nên không xem được đoạn video đó. Tôi cầm nó về đồn và đưa cho đồng nghiệp mở khóa, video ở trong điện thoại di động của cậu ta.” Nói đến đây, biểu cảm của đội trưởng Lâm có chút nặng nề: “Cô yên tâm, có được đoạn video này, Lư Văn Hạo chạy không thoát. Trường học cũng không thể thoái thác trách nhiệm.”
Trong lòng Trường Tuế thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt dịu đi: “Đội trưởng Lâm, cảm ơn anh.”
Đội trưởng Lâm trịnh trọng nói: “Tiểu Khương, là tôi phải thay Vương Văn Đình cảm ơn cô, bản thân tôi cũng muốn cảm ơn cô.”
Nghiêm Phạm đột nhiên nói: “Vậy không có ai muốn cảm ơn tôi sao?”
Trường Tuế và đội trưởng Lâm quay đầu lại thấy vậy thì đều cười.
Đội trưởng Lâm ấn lên bả vai anh ấy và nói: “Nghiêm Phạm, người mà anh nên cảm ơn nhất chính là cậu, là cậu giúp anh đưa Tiểu Khương đến đây. Chờ mọi chuyện giải quyết xong xuôi, anh lại mời hai người một bữa.”
Nghiêm Phạm uống một ngụm nước: “Vậy đến lúc đó em phải làm thịt anh một bữa lớn.”
Đội trưởng Lâm cười ha hả: “Anh chắc chắn đem đủ tiền!”
Trường Tuế nhìn bọn họ và mỉm cười.
Sau khi cô ra khỏi chùa, dường như cô quen được rất nhiều người tốt…
…
Cơm nước xong xuôi, đội trưởng Lâm lái xe đưa Trường Tuế đến cổng trường học như thường lệ.
Đội trưởng Lâm và Nghiêm Phạm xuống xe và dặn dò cô: “Vẫn là câu nói đó, cho dù xảy ra chuyện gì, an toàn của bản thân là quan trọng nhất, có chuyện gì phải lập tức gọi cho chúng tôi.”
Trường Tuế cầm chiếc bộ đàm đã sạc đầy và gật đầu với bọn họ.
“Tôi đi đây.”
Sau khi nói xong, cô bước vào ngôi trường tối thui mà không hề ngoảnh đầu nhìn lại.
Đội trưởng Lâm và Nghiêm Phạm liếc mắt nhìn nhau, ăn ý nói: “Chờ thôi.”
…
Khi Trường Tuế đứng dưới tòa lầu dạy học lần nữa, tâm tình đã khác với tối hôm qua.
Cô nhìn bức tường đã được tô trát để che đậy những thứ ẩn bên dưới.
Cô ấy tự rạch tay mình, dùng máu viết lên bức tường trắng như tuyết mấy cái tên đó.
Trên thế giới này, không ai có thể hiểu được nỗi đau và sự tuyệt vọng của Vương Văn Đình hơn cô.
Bởi vì trong một khoảnh khắc nào đó, cảm xúc của Vương Văn Đình và cô là một. Cô cảm nhận được những tuyệt vọng, đau đớn và căm hận đó.
Trường Tuế ngẩng đầu, ngay đêm nay, hãy để cô đến kết thúc tất cả.
…
Gió đêm nay lớn hơn đêm qua, ánh trăng bị mây đen che đậy, như ẩn như hiện.
Những lá bùa bằng giấy bị tróc ra từ trên tường vây đêm qua bị gió cuốn bay khắp nơi.
Đuôi tóc của Trường Tuế cũng bị gió cuốn tung lên.
Cô bố trí hiện trường xong xuôi liền lấy điện thoại di động ra xem thời gian, sắp đến giờ rồi.
Tối hôm qua, lệ quỷ đã đến một lần và biết được sự lợi hại của cô, chắc chắn nó không dám đến nữa, hôm nay chỉ có thể cưỡng chế triệu hoán.
Trường Tuế lấy một chiếc túi đã thắt nút từ trong ba lô ra, bên trong là một mảnh vải màu đỏ, là mảnh vải mà cô đã năn nỉ đội trưởng Lâm cắt ra từ chiếc váy màu đỏ mà Văn Đình đã mặc hôm tự sát, trên vải có dính máu của Vương Văn Đình, nay đã biến thành màu đỏ sẫm.
Lá bùa màu vàng viết ngày sinh tháng đẻ của Vương Văn Đình đang bốc cháy trong chiếc lư hương màu đen, Trường Tuế ném mảnh vải vào trong ngọn lửa, hai mắt nhắm nghiền, hai bàn tay bấm pháp quyết, trong miệng niệm chú.
Mảnh vải nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt chửng, và sau đó, một luồng khói dày đặc bốc ra từ chiếc lư hương màu đen.
Trường Tuế mở mắt, sát khí mãnh liệt ập thẳng vào mặt!
Âm khí đều hóa thành gió lạnh thấu xương.
Trường Tuế lui lại nửa bước, hai tay kết ấn, trong miệng quát khẽ: “Trói!”
Sương khói trên đỉnh đầu trực tiếp hóa thành gió lốc cỡ nhỏ quét xuống, tầng tầng lớp lớp quấn quanh bóng đen đang lao về phía cô!
“Lần này sẽ không cho cô cơ hội chạy trốn nữa.” Ánh mắt Trường Tuế nghiêm nghị, mười ngón tay nhanh chóng biến hóa: “Vây!”
Mấy chục lá bùa bố trí xung quanh chiếc đỉnh màu đen lập tức bay lên không trung! Hình thành một vòng bao vây, chỉ nghe thấy âm thanh phành phạch giòn vang, mấy chục lá bùa giấy nháy mắt bao vây bóng đen tầng tầng lớp lớp!
Lệ quỷ bên trong oán khí liều mạng giãy giụa, nhưng luồng oán khí đang điên cuồng lăn lộn đó lại không cách nào thoát ra ngoài, ngược lại bị tầng tầng bùa chú bao quanh không ngừng hấp thụ.
“Hôm nay, vì chuẩn bị mấy lá bùa này mà tôi đã dùng không ít máu.” Trường Tuế nói xong liền không hề do dự cắn rách ngón tay phải của mình, máu trào ra, cô tập trung vẽ lên lòng bàn tay trái một bức phù chú, mỗi lần cô vẽ xuống một nét, phong ấn do Khương Tô vẽ sau lưng lại nhạt đi một phần, cô giống như đang tự mình lẩm bẩm, cũng giống như đang nói với oán khí bao quanh Vương Văn Đình: “Máu của tôi rất quý, đừng lãng phí.”
Vừa nói vừa hoàn thành một nét vẽ cuối cùng, bàn tay trái mang theo bùa chú duỗi vào vòng vây từ kẻ hỡ những lá bùa và phủ lên phần bụng của lệ quỷ, khoảnh khắc bùa chú phủ lên, cánh tay của Trường Tuế cũng mất tri giác.
Oán khí quanh thân lệ quỷ lấy bàn tay phủ lên bụng nó làm trung tâm và hình thành một vòng lốc xoáy, oán khí không ngừng bị hấp thu vào lòng bàn tay của Trường Tuế, sau đó dọc theo cánh tay tiến vào cơ thể của cô.
Khuôn mặt của Trường Tuế không có cảm xúc, điên cuồng hấp thu oán khí trên người Vương Văn Đình.
Có thể tự mình hấp thu oán khí của lệ quỷ vào người là kỹ năng mà ngay cả Khương Tô cũng không có.
Chẳng qua thủ đoạn của Khương Tô từ trước đến nay đều đơn giản và thô bạo, bà không bao giờ ngược dòng tìm hiểu quá khứ của lệ quỷ, nếu bắt gặp thì sẽ trực tiếp đánh nó hồn bay phách lạc.
Vì vậy Khương Tô mới nói ông trời không thưởng cơm cho Trường Tuế ăn mà là nhét cơm vào miệng cô.
Mà lúc này, Khương Tô ở cách xa ngàn dặm cảm ứng được phong ấn nới lỏng, bà khẽ nhíu mày.
Rất rõ ràng, đứa đồ đệ của bà lại làm loạn rồi.
Thậm chí bà từng nghi ngờ rằng Trường Tuế có được thể chất đặc biệt này là vì có thể đi khắp thế gian siêu độ ác linh.
Mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ của oán khí vờn quanh cơ thể Vương Văn Đình đã chậm lại.
Dần dần lộ ra chân thân của lệ quỷ.
Trên người Vương Văn Đình là chiếc váy đỏ đã mặc lúc tự sát, máu me đầy mặt, hai mắt không có ánh sáng.
“Vương Văn Đình, tôi đã nắm được chứng cứ cho thấy bọn họ tổn thương cô, Lư Văn Hạo mà cô chưa giết sẽ phải ngồi tù, và những kẻ đã từng làm hại cô, cho dù lúc còn sống bọn họ không bị trừng phạt, thì sau khi chết đi và xuống âm phủ cũng sẽ nhận lấy hình phạt xứng đáng.”
“Vương Văn Đình, nếu như cô cứ u mê không tỉnh ngộ, sát khí càng lúc càng nhiều, sớm muộn cũng có ngày mất hết tâm trí và biến thành lệ quỷ làm ác khắp nơi. Đến lúc đó, cô không thể khống chế được bản thân mình muốn giết hay không muốn giết ai, có thể ngay cả người cô yêu, người mà cô muốn bảo vệ cũng bị cô giết chết. Tôi biết cô bây giờ vẫn còn một tia thần trí và có thể nghe được lời tôi nói.” Trường Tuế nhìn cô ấy chăm chú, trầm giọng nói: “Cô nói trên thế giới này không có ai có thể giúp cô, vậy thì tôi sẽ đến giúp cô, tuy rằng hơi muộn. Biển khổ vô biên, tôi đến độ cô.”
Oán khí trên người Vương Văn Đình nhanh chóng biến mất, nhưng không phải bị Trường Tuế hấp thu mà là cứ như vậy tiêu tan, đôi mắt không hề có ánh sáng và thần thái của cô ấy khẽ chớp động, đôi môi dính máu khẽ nhúc nhích như muốn nói gì đó.
Nhưng ngay vào lúc này! Đột nhiên xảy ra dị biến!
Chỉ nghe thấy âm thanh xé gió vang lên!
Kiếm gỗ đào lướt nhanh qua tai Trường Tuế!
Tròng mắt của Trường Tuế bỗng nhiên co rút!
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết! Kiếm gỗ đào hung hăng cắm vào ngực Vương Văn Đình! Hất bay và đóng đinh cô ấy giữa không trung!
Những lá bùa bằng giấy trên người cô ấy ào ào rơi xuống đất, sương khói quanh thân cũng dần dần tiêu tan.
Trường Tuế đột ngột quay đầu lại.
Chỉ thấy người thanh niên đã gặp trong căn tin ngày hôm đó bước ra từ trong cầu thang với nụ cười trên khóe miệng: “Thật may là vẫn chưa muộn.”
Anh ta thấy Trường Tuế thì độ cong trên khóe miệng càng sâu hơn: “Quả nhiên là cô. Thật ngại quá, tôi đã nhận cọc làm ăn này rồi, con lệ quỷ này là của tôi.” Anh ta nói xong liền nhìn về phía Vương Văn Đình bị mình đóng đinh giữa không trung: “Nhưng vì cô đã thực hiện mấy bước đầu nên thù lao sẽ chia ba bảy nhé, cô thấy thế nào?”
Trả lời anh ta là mấy lá bùa bằng giấy thẳng tắp lao tới!
Tròng mắt của Ngọc Phần đột ngột co rút! Hắn vừa lùi về sau vừa rút ra một xấp bùa, hai bàn tay kết ấn, hét lớn: “Thái thượng lão quân lập tức nghe lệnh! Lên!”
Bùa giấy trong tay hắn lập tức tạo thành một bức tường bùa chú ngăn cản ở trước mặt hắn.
Ánh mắt Trường Tuế lạnh lẽo, khóe miệng nở nụ cười lạnh, bàn tay kết ấn biến đổi: “Đốt!”
Nụ cười trên khóe miệng của Ngọc Phần cứng lại, khiếp sợ nhìn mấy lá bùa bay về phía mình không cần lửa mà tự bốc cháy, nhào lên bức tường bùa chú của anh ta và đốt cháy chúng trong nháy mắt!
Khi có gió thổi qua, ngọn lửa lao về phía anh ta!
Anh ta vội vàng lùi lại mấy bước! Khi lùi đến bên cửa, bùa giấy của anh ta đã bị đốt thành tro, anh ta đột nhiên nôn ra một ngụm máu, sắc mặt trở nên trắng bệch, anh ta vịn vào khung cửa, khiếp sợ nhìn về phía Trường Tuế đang lạnh mặt đứng ở bên đó: “Cô là ai?!”
Trường Tuế căn bản không muốn nói chuyện với anh ta, bùa chú nhiễm máu của cô rơi ra từ trên người Vương Văn Đình vì bị anh ta phá đám lúc nãy đột nhiên bay lên, chỉ thấy từng lá bùa nối đuôi nhau bay lên và bện chặt vào nhau tạo thành một sợi dây.
“Tôi là tổ tông của anh.” Trường Tuế lạnh lùng nói, nói xong, tay phải vung lên, sợi dây được kết thành từ bùa giấy nhanh chóng bay về phía anh ta!
Thủ đoạn của Trường Tuế, Ngọc Phần quả thực chưa từng nghe thấy chưa từng nhìn thấy! Trong tay anh ta vừa xuất ra một xấp lá bùa, sợi dây bùa đó liền trói lấy tay anh ta, không chờ anh ta kịp phản ứng liền trói chặt anh ta từ trên xuống dưới.
Ngọc Phần giãy giụa mấy lần đều không giãy ra được, anh ta hét lớn: “Rốt cuộc cô là ai?!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT