Hà Na Na vẫy tay tạm biệt cô, sau đó lái xe rời đi.
Trường Tuế quay người lên lầu.
…
Trường Tuế xách ba lô đi theo Nghiêm Phạm đến hội họp với đội trưởng Lâm.
Địa điểm gặp mặt không phải trường học mà là một câu lạc bộ tư nhân.
Sau khi ba người Trường Tuế đến, họ được đưa đến một phòng bao, mở cửa bước vào, bên trong là một phòng trà, có hai người đã ngồi sẵn ở đó.
Hai người đó vốn đang trò chuyện, sau khi ba người Trường Tuế vào phòng, cả hai liền dừng nói chuyện lại và cùng nhìn qua.
Thông qua lời giới thiệu của đội trưởng Lâm, Trường Tuế biết được thân phận của hai người bọn hắn, người họ Dương là chủ tịch của trường học, người họ Chu là hiệu trưởng của trường học.
Lần này bọn hắn đều đến, cho thấy cả hai đều rất coi trọng sự việc lần này.
Đội trưởng Lâm đã gặp mặt hai người bọn họ trước đó.
“Đây là Nghiêm Phạm – đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Bắc.” Đội trưởng Lâm giới thiệu Nghiêm Phạm xong liền giới thiệu Trường Tuế: “Còn đây là “đại sư bắt quỷ” mà tôi đã nói với hiệu trưởng Chu.”
Lúc đội trưởng Lâm nói ra mấy chữ “đại sư bắt quỷ”, anh ta cứ cảm thấy tình cảnh này hoang đường vượt ra ngoài sức tưởng tượng của mình.
Chủ tịch Dương và hiệu trưởng Chu lập tức nhìn về phía Trường Tuế.
Chỉ nhìn dáng vẻ bên ngoài thì Trường Tuế vẫn có thể giữ được bình tĩnh trong hoàn cảnh này.
Tuy rằng tuổi đời còn trẻ, nhưng khí chất điềm tĩnh tự tin cùng với đôi mắt đen sâu lạnh nhạt của cô khiến người khác vừa nhìn liền cảm thấy cô không phải là người thường.
Sau khi hàn huyên mấy câu thì mọi người đều ngồi xuống.
“Tối hôm qua, tôi đã đến xem xét hiện trường.” Trường Tuế mở miệng nói, ngay cả giọng nói cũng lạnh lùng: “Trước khi Vương Văn Đình chết đã mang theo oán hận mãnh liệt, sau khi chết liền biến thành lệ quỷ, Trương Diệu Hoa nhảy lầu tự sát hay Ngụy Chí Mẫn tự tay cắt đứt bộ phận sinh dục của mình trong phòng tắm tại nhà và chết vì mất máu quá nhiều đều do lệ quỷ ám vào người hại chết. Lệ quỷ chưa giết hết những người mà nó muốn giết thì sẽ không dừng lại.”
Chủ tịch Dương và hiệu trưởng Chu nghe vậy thì tái hết mặt mày.
Đặc biệt là khi Trường Tuế nhắc đến chuyện Ngụy Chí Mẫn tự tay cắt đứt bộ phận sinh dục của mình trong phòng tắm tại nhà với khuôn mặt không hề biến sắc.
Hiệu trưởng Chu nói: “Trường học của chúng tôi cũng đã mời pháp sư đến làm pháp sự nhưng vẫn không giải quyết được vấn đề.”
Trường Tuế nói: “Pháp sự chỉ có thể siêu độ vong hồn, lệ quỷ mang theo oán hận ngập trời tất nhiên sẽ không bị siêu độ.”
Hiệu trưởng Chu hỏi: “Vậy bây giờ phải làm thế nào?”
Trường Tuế nói: “Rất đơn giản, trường học trả tiền, tôi sẽ bắt quỷ. Đội trưởng Lâm tìm tôi đến đây cũng là vì chuyện này.”
Chủ tịch Dương và hiệu trưởng Chu nhìn nhau, sau đó nói: “Con lệ quỷ này lợi hại như vậy, cô có nắm chắc không?”
Trường Tuế lạnh lùng cười: “Nếu như không nắm chắc thì có khác gì tự tìm đường chết đâu, tôi sẽ không lấy tính mạng của bản thân ra làm trò đùa.”
Hiệu trưởng Chu hỏi: “Vậy giá cả…”
Trường Tuế nói: “Năm triệu nhân dân tệ, trả trước hai triệu nhân dân tệ tiền đặt cọc, sau khi làm xong chuyện thì thanh toán nốt khoản còn lại.”
Cái giá mà Trường Tuế vừa đưa ra.
Không riêng gì chủ tịch Dương và hiệu trưởng Chu, ngay cả đội trưởng Lâm và Nghiêm Phạm cũng đều ngạc nhiên nhìn cô.
Hiệu trưởng Chu cười gằn nói: “Năm triệu nhân dân tệ? Cô gái à, cô đang dùng công phu sư tử ngoạm đấy à.”
Chủ tịch Dương không nói chuyện.
Trường Tuế khẽ nhếch môi, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy lạnh lẽo: “Ngại năm triệu nhân dân tệ là nhiều à? Vậy thì bảy triệu nhân dân tệ.”
Hiệu trưởng Chu lập tức thay đổi sắc mặt: “Cô!”
Trường Tuế lạnh lùng ngắt lời ông ta: “Nếu như vẫn ngại bảy triệu nhân dân tệ là nhiều, vậy thì mười triệu nhân dân tệ.”
Hiệu trưởng Chu đang muốn đập bàn đứng dậy thì chủ tịch Dương ở bên cạnh đã ngăn ông ta lại và ra hiệu cho ông ta hãy tỉnh táo. Sau đó, chủ tịch Dương nhìn chằm chằm Trường Tuế và lạnh nhạt nói: “Cô gái à, cô dựa vào đâu mà cho rằng chúng tôi sẽ bỏ ra năm triệu nhân dân tệ để mời cô?”
Trường Tuế lạnh lùng nói: “Không phải năm triệu nhân dân tệ, là bảy triệu nhân dân tệ. Năm triệu nhân dân tệ là cái giá phải trả cho tôi, hai triệu nhân dân tệ là tiền bồi thường cho gia đình của Vương Văn Đình.”
Chủ tịch Dương nhíu mày.
Đội trưởng Lâm và Nghiêm Phạm đều nhìn nhau không nói gì.
Trường Tuế nở nụ cười đầy tự tin, giọng nói lạnh nhạt nhưng đủ sức nặng: “Về phần tôi dựa vào đâu à, dựa vào chuyện chỉ có tôi mới có thể bắt được con lệ quỷ này, dựa vào tương lai của trường trung học Khải Quang, còn có… tính mạng của hai người các ông.”
Chủ tịch Dương và hiệu trưởng Chu đồng thời thay đổi sắc mặt.
Trường Tuế lạnh lùng nhìn bọn hắn: “Tôi tin rằng các ông biết Vương Văn Đình đã gặp phải chuyện gì ở trường học, và khi đó các ông đã đưa ra quyết sách gì. Các ông hẳn cũng biết, Trương Diệu Hoa, Ngụy Chí Mẫn, còn có chủ nhiệm lớp của Vương Văn Đình… hai người các ông cũng nằm trong phạm vi trả thù của cô ấy đấy.”
Trường Tuế nhìn chằm chằm chủ tịch Dương và nói tiếp: “Ông Dương, chắc là cô ấy đã tìm đến ông rồi nhỉ.”
Sắc mặt của chủ tịch Dương lập tức thay đổi, bàn tay vốn để trên bàn cuộn chặt lại.
Hiệu trưởng Chu ở bên cạnh cũng khiếp sợ nhìn ông ta: “Chủ tịch Dương…”
“Các ông có thể thử tìm đến người khác, nếu như các ông chắc chắn rằng người mà mình tìm được có thể đối phó với lệ quỷ, càng chắc chắn rằng bản thân có thể sống sót đến ngày đó.” Trường Tuế chậm rãi nói: “Việc này càng kéo dài thì đối với các ông càng nguy hiểm, tương lai của ngôi trường này nữa, chắc là các ông hiểu rõ quan hệ lợi hại ở trong đó hơn tôi.”
Lúc này, ngay cả hiệu trưởng Chu cũng im lặng.
Khi Vương Văn Đình chết, ông ta không có mặt ở trường học nên không nhìn thấy hiện trường.
Nhưng ông ta vẫn nhớ rõ tử trạng của Trương Diệu Hoa vào sáng ngày hôm đó.
Tủy não chảy đầy đất…
Càng không cần phải nói đến Ngụy Chí Mẫn.
Bây giờ, ngay cả chủ nhiệm lớp của Vương Văn Đình cũng trở nên điên điên khùng khùng và phải nằm trong bệnh viện.
Học sinh và phụ huynh đều lo lắng bàng hoàng, mấy ngày nay ông ta liên tục nhận được cuộc gọi từ phụ huynh học sinh.
Những gì mà cô gái trẻ này đang nói không phải là chuyện giật gân, mà là nguy cơ bọn họ đang phải đối mặt.
Bảy triệu nhân dân tệ.
Đây đúng là một con số không hề nhỏ.
Nhưng với trường trung học Khải Quang mà nói, nó không phải là số tiền không thể bỏ ra được.
Huống chi, bây giờ không chỉ là vấn đề tương lai của trường học, càng quan trọng hơn là tính mạng của bọn họ đều bị gác ở trên lưỡi đao.
Dù sao tiền này cũng không chui ra từ tài khoản của ông ta.
Hiệu trưởng Chu nghĩ đến đây liền quay sang nhìn chủ tịch Dương: “Chủ tịch Dương…”
Chủ tịch Dương sầm mặt nói: “Được. Bảy triệu nhân dân tệ, cô hãy giải quyết triệt để chuyện này cho tôi.”
Trường Tuế nói: “Bây giờ ông hãy gửi hai triệu tiền đặt cọc vào tài khoản của tôi, sau khi giải quyết xong chuyện này thì gửi nốt số còn lại.”
Chủ tịch Dương sa sầm mặt mày và nói: “Tiền không phải là vấn đề, nhưng nếu như chuyện này không giải quyết tốt. Cô gái à, không phải tôi hù dọa cô, tôi đã có năng lực xây dựng nên một ngôi trường lớn như vậy, thì cũng có năng lực để làm bất cứ chuyện gì.”
Đây là uy hiếp trắng trợn.
Đội trưởng Lâm và Nghiêm Phạm đều nhíu mày.
Trường Tuế cong môi cười: “Tôi cũng vậy, ông Dương, nếu như sau khi chuyện này giải quyết xong mà ông không chịu trả số tiền còn lại hoặc là ác ý khất nợ. Vậy thì nếu tôi đã có bản lĩnh giải quyết con lệ quỷ này thì cũng có thể thần không biết quỷ không hay mà giải quyết bất cứ người nào.”
Đội trưởng Lâm: “…”
Nghiêm Phạm: “…”
Sắc mặt của chủ tịch Dương hơi thay đổi, tiếp đó từ từ bình tĩnh trở lại.
Sau đó, ông ta ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, khi quay lại thì nói với Trường Tuế: “Trong vòng hai giờ sẽ chuyển tiền cọc đến tài khoản của cô.”
Trường Tuế lấy hai tấm bùa đã chuẩn bị sẵn từ trước đưa cho bọn hắn.
Nó được bọc trong một chiếc túi vải nhỏ, nhưng lần này không có dây buộc.
“Trước khi tôi bắt được con lệ quỷ này thì hãy đeo tấm bùa này lên người, cẩn thận đừng để dính nước, buổi tối lúc đi ngủ có thể đặt dưới gối, hạn chế không để nó rời khỏi người, nó có thể tạm thời đảm bảo an toàn cho các ông.” Trường Tuế nói: “Mặt khác, tôi đề nghị mấy ngày nay các ông tạm thời ở khách sạn, chọn căn phòng nhiều ánh nắng nhất và nơi đông người dương khí đầy đủ để đề phòng bất trắc.”
Lúc này, chủ tịch Dương và hiệu trưởng Chu đều chăm chú lắng nghe, chờ Trường Tuế nói xong mới người nào người nấy cẩn thận nhận lấy tấm bùa với khuôn mặt nặng nề.
Trường Tuế bây giờ cũng không làm mặt lạnh nữa, cô cười tủm tỉm nói: “Hai vị cứ giao việc này cho tôi, có thể kê cao gối mà ngủ rồi đấy.”
Chủ tịch Dương bị gõ một khoản tiền lớn như vậy thì sắc mặt không thể nào tốt lên được, nghe Trường Tuế nói câu này cũng chỉ lạnh lùng đáp lại một câu: “Chỉ mong vậy.”
Hiệu trưởng Chu lại nhẹ nhàng thở ra.
Chủ tịch Dương và hiệu trưởng Chu rời đi trước.
Trong phòng bao chỉ còn lại Trường Tuế, đội trưởng Lâm và Nghiêm Phạm.
Trà trên bàn vẫn chưa ai uống.
Lúc này, Trường Tuế mới bưng trà lên uống một cách từ tốn, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
Tấm bùa mà cô đưa có thể bảo vệ sự an toàn của bọn họ.
Nhưng cô đã thêm vào bên trong một chút đồ vật.
Khi bọn họ để bùa dưới gối và chuẩn bị đi ngủ, bột phấn mà cô cho thêm vào túi vải sẽ lặng yên không tiếng động tản mát ra mùi hương khiến cho bọn họ bị ác mộng đeo bám.
Kê cao gối mà ngủ? Sao có thể chứ.
Chỉ đưa tiền thôi thì quá lợi cho bọn họ rồi.
Vừa nãy, đội trưởng Lâm và Nghiêm Phạm xem như đã nhìn ra được nên lúc này bọn họ không nói gì.
…
Khi bọn họ từ câu lạc bộ trở lại khách sạn đã là bốn giờ chiều, Trường Tuế bắt đầu sắp xếp lại đồ đạc trong ba lô, tối hôm nay sẽ có một trận ác chiến, cô phải chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.
Trường Tuế đã mua một chiếc ba lô mới, kích thước bình thường, sức chứa đáng kể và dễ dàng mang theo bên người. Cô nhét vào ba lô tất cả những đồ vật cần phải dùng trong tối hôm nay.”
Sau đó lấy giấy vàng, chu sa và bút ra, bắt đầu vẽ bùa.
Nghiêm Phạm không giúp được cô chuyện này nên đứng ở một bên nhìn Trường Tuế bận rộn.
Khi anh ấy nhìn thấy Trường Tuế cầm bút lông lên nhúng mực chu sa rồi vẽ bùa lên giấy vàng, anh ấy gần như thán phục.
Bàn tay của Trường Tuế vững vàng và điêu luyện đến nỗi anh phải hoài nghi rằng dù cô có nhắm mắt lại thì cũng không tạo ra bất kì ảnh hưởng nào đến việc vẽ bùa.
Trường Tuế một hơi vẽ xong một trăm tấm bùa, cảm thấy đủ dùng rồi mới dừng bút lại.
“Một hơi vẽ nhiều như vậy, cổ tay không đau sao?” Nghiêm Phạm không nhịn được hỏi.
Trường Tuế ngơ ngác: “Không đau.”
Trước đây khi cô luyện tập vẽ bùa, một ngày có thể vẽ được ngàn tấm.
Khương Tô nói cô là máy in bùa chú.
Sau khi cô biết vẽ bùa, Khương Tô liền lười biếng không vẽ bùa nữa.
Nghiêm Phạm nghĩ đến sức lực kỳ lạ giúp cô có thể nhẹ nhàng như không nhấc bổng chiếc ba lô to tướng nặng nề đó liền cảm thấy mình lo lắng vô ích.
Trường Tuế chuẩn bị đồ đạc xong xuôi liền nói: “Đúng rồi, tối hôm nay anh cứ ở lại khách sạn đi, tôi đi một mình là được.”
Nghiêm Phạm sửng sốt: “Cô đi một mình ư?”
Trường Tuế hỏi ngược lại: “Hai người các anh cũng không biết bắt quỷ, đi theo làm gì?”
Nghiêm Phạm cau mày nói: “Không được, cô đi một mình quá nguy hiểm. Dù chúng tôi không thể giúp đỡ, nhưng lỡ như cô xảy ra chuyện gì, chúng tôi vẫn có thể phát huy một chút tác dụng.”
“Nếu như tôi thật sự xảy ra chuyện gì đó, ba người chúng ta đều chạy không thoát.” Trường Tuế nhướn mày cười, khóe mắt đuôi mày lộ ra sắc bén: “Đương nhiên tôi sẽ không xảy ra chuyện.”
Chuyện lần trước của Bàn Tử và Tần Nhất Xuyên đã cho cô một bài học.
Đừng nói là giúp đỡ, không kéo chân sau đã tốt lắm rồi.
Đương nhiên, các phương diện tố chất của Nghiêm Phạm và đội trưởng Lâm đều tốt hơn Bàn Tử và Tần Nhất Xuyên rất nhiều.
Nhưng mà không cần thiết.
Trường Tuế khăng khăng không cho bọn họ đi theo.
Nghiêm Phạm không có cách nào khác, anh cũng lo lắng bản thân mình cố chấp đi theo sẽ phá hỏng chuyện của cô, đây là chuyện mà anh ấy không muốn nhìn thấy.
Lần đầu tiên trở thành người có thể kéo chân sau của người khác, tâm tình của Nghiêm Phạm hơi phức tạp.
Sau khi ông ấy nói với đội trưởng Lâm về chuyện Trường Tuế muốn đi một mình, đội trưởng Lâm vừa ngạc nhiên vừa thất vọng.
Nói thật lòng, anh ta cũng muốn đi theo để mở mang tầm mắt một phen.
…
Buổi tối, Trường Tuế ăn tối với Nghiêm Phạm ở căn tin khách sạn.
Lúc trưa cô đã ăn no nên chỉ ăn một ít vào buổi tối, nhưng lượng cơm cũng bằng với sức ăn của hai người đàn ông trưởng thành.
Ăn uống no nê rồi.
Trời cũng đã tối rồi.
Trường Tuế tính toán thời gian, đã đến lúc cô phải xuất phát.
Cô xách chiếc ba lô nhỏ lên.
Nhờ đội trưởng Lâm lái xe đưa cô đến cổng trường học.
Màn đêm đã bao trùm vạn vật.
Ngôi trường rộng lớn và vắng vẻ bị bao phủ bởi bóng đêm càng lộ ra u ám khác thường.
Bảo vệ đưa chìa khóa cho Trường Tuế xong liền rời khỏi đó.
Không ai dám ở lại nơi này.
“Chúng tôi ở chỗ này đợi cô, nếu như có chuyện gì thì có thể dùng bộ đàm liên lạc với chúng tôi bất cứ lúc nào.” Đội trưởng Lâm đặc biệt lấy ra ba cái bộ đàm từ trong đội, sau khi điều chỉnh kênh xong liền đưa cho Trường Tuế.
Trường Tuế không từ chối ý tốt của ông ấy, tuy rằng cô biết mình sẽ không dùng đến cái này nhưng vẫn mang theo người.
“An toàn là trên hết.” Nghiêm Phạm trịnh trọng nói: “Nhớ kỹ, tôi đã hứa là sẽ đưa cô về nhà an toàn.”
Trường Tuế mỉm cười với bọn họ: “Yên tâm đi, sư phụ của tôi đã tính cho tôi rồi, trước hai mươi tuổi, tôi có muốn chết cũng không chết được. Hai người cứ yên tâm chờ tôi trên xe.”
Sau khi nói xong, cô xách theo ba lô đi vào cánh cổng tối om không chút do dự.
Nghiêm Phạm và đội trưởng Lâm đứng ở cổng nhìn theo bóng dáng cô rời đi, tấm lưng gầy gò và mảnh mai dưới ánh đèn mờ ảo như ẩn chứa sức mạnh lay chuyển mọi thứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT