Trường Tuế vừa về đến phòng liền nhận được cuộc gọi của đội trưởng Nghiêm, ông ấy nói rằng đã tìm được thi thể của “Tiểu Vũ”.
Thi thể của “Tiểu Vũ” được vớt lên trong một hồ chứa nước cách con đường lớn mà cậu bé bị tông hơn bảy trăm mét.
Thi thể được nhét vào bao tải, bao tải còn được gia cố bởi mấy cục đá có ở ven hồ nước để đảm bảo thi thể không bị nổi lên.
Năm giờ chiều.
Đội trưởng Nghiêm sai người đến đón Trường Tuế qua đó.
Tiểu Vũ tên đầy đủ là Trần Hạo Vũ, ba mẹ cậu đã ly hôn được mấy năm rồi, cậu theo người ba mở tiệm tạp hóa, sau này ba mẹ lần lượt tái hôn, ai cũng có con của riêng mình nên càng ngày càng lơ là với Tiểu Vũ, Tiểu Vũ là được nuôi thả mà lớn lên.
“Ngày cậu bé xảy ra chuyện, bởi vì thi cử không tốt nên bị ba mắng, cậu bé liền bỏ nhà ra ngoài. Ba cậu bé tưởng là con trai lại đi tìm mẹ vì chuyện này đã từng xảy ra mấy lần trước đó, cho nên ông ta không thèm quản. Ai ngờ được, cậu bé lại xảy ra chuyện vào chính ngày hôm đó.”
Đội trưởng Nghiêm lấy ra một điếu thuốc từ trong hộp thuốc, nhìn thoáng qua Trường Tuế rồi nhét lại vào hộp: “Cậu bé bỏ nhà đi vào thứ sáu, cho đến thứ hai cậu bé không đến lớp nên giáo viên gọi điện thoại về nhà tìm, lúc ấy mọi người mới nhận ra là cậu bé đã mất tích.”
Trường Tuế bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại, ở một đầu khác của hành lang, ba mẹ của Tiểu Vũ đang cãi nhau, có lẽ là hai tháng trôi qua đã làm vơi bớt nỗi đau mất con của hai người, trên mặt họ bây giờ không hề có đau khổ, chỉ có oán hận và chỉ trích lẫn nhau.
Cô lại cúi đầu xuống.
“Tiểu Vũ” đang đứng bên cạnh cô cũng nhìn về hướng đó.
Cậu bé đã nhớ lại tất cả mọi chuyện, nhưng khi nhìn thấy một màn này, biểu cảm trên mặt lại không quá đau khổ mà chỉ có chết lặng.
Đội trưởng Nghiêm xuôi theo ánh mắt của cô và nhìn xuống, nhưng không thấy gì cả.
Trường Tuế dắt tay Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ ngẩn người, cậu bé thu hồi ánh mắt và ngẩng đầu nhìn cô.
Trường Tuế nói: “Duyên phận đời này giữa em và bọn họ đã hết rồi, sau này em sẽ gặp được ba mẹ tốt hơn.”
Đội trưởng Nghiêm nhìn Trường Tuế cúi đầu nói chuyện cùng không khí với biểu cảm phức tạp.
Cố gắng tưởng tượng có một đứa nhỏ đang đứng ở nơi đó.
Bây giờ anh ta đã không thể không tin Trường Tuế thật sự có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không nhìn thấy được.
Đội trưởng Nghiêm khẽ ho một tiếng, sau đó nói với Trường Tuế: “Đã tìm được gã tài xế gây chuyện rồi, chính là chủ của chiếc xe mang biển số xe mà cô đã viết, hắn vừa vào đồn thì cái gì cũng khai hết… Chuyện lần này, còn có chuyện của lần trước nữa, cảm ơn cô nhé.”
Trường Tuế gật đầu, sau đó nói: “Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây, tôi còn phải siêu độ cho Tiểu Vũ, tiễn cậu bé lên đường.”
Đội trưởng Nghiêm vẫn chưa quen với việc nghiêm túc bàn luận mấy chuyện như thế này, anh ta có hơi thiếu tự nhiên nói: “Tôi tiễn cô nhé.”
Sau đó anh ta quay về văn phòng lấy chìa khóa xe và tiễn Trường Tuế về nhà cũ.
“Cô ở đây sao?” Đội trưởng Nghiêm dừng xe ở trước con hẻm, nhìn vào căn nhà với vẻ kinh ngạc.
Ngay cả ông cũng biết đến ngôi nhà này, nó là một ngôi nhà ma ám nổi tiếng, vậy mà vẫn có người sống ở trong đó? Tuy nhiên, nó lại rất phù hợp với thân phận “cô đồng” của Trường Tuế.
Trường Tuế gật đầu với anh ta và chuẩn bị bước vào nhà.
Đội trưởng Nghiêm gọi giật cô lại: “Sau này nếu như còn có chuyện thì có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào.” Dừng một chút lại bổ sung: “Không chỉ là chuyện liên quan đến vụ án, nếu như gặp chuyện gì phiền phức cũng có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Trường Tuế hơi ngạc nhiên nhìn về phía anh ta, sau đó cô mỉm cười đồng ý với anh rồi mang theo Tiểu Vũ vào nhà.
Đội trưởng Nghiêm cuối cùng cũng lấy hộp thuốc lá ra, châm một điếu rồi hút một hơi.
Sau khi chuyện lần trước kết thúc, anh liền cho người đi điều tra chi tiết về Trường Tuế, kết quả tra được cô là trẻ mồ côi và lớn lên ở chùa Thanh Sơn.
Có lẽ mấy thứ “năng lực cảm ứng” kì lạ của cô thật sự tồn tại.
…
Ngọn lửa trong lư hương dần tắt.
Tiểu Vũ đã bị quỷ sai đưa đi rồi.
Trường Tuế xòe lòng bàn tay ra và nhìn đường sinh mệnh của chính mình.
Cô là trẻ mồ côi.
Nhưng đến cả bản thân cô cũng không biết ba mẹ của cô đã chết hay là cố ý vứt bỏ cô.
Từ khi cô có ký ức, cô đã ở viện phúc lợi rồi.
Không giống như nhiều đứa trẻ có khiếm khuyết rõ ràng khác trong viện phúc lợi, cô có dáng vẻ đáng yêu và khỏe mạnh, trông không giống một đứa trẻ sẽ bị bỏ rơi chút nào.
Thời gian đầu, có rất nhiều gia đình muốn nhận cô làm con nuôi.
Nhưng mà lần nào cũng vậy, cô lại bị bọn họ trả về với viện phúc lợi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đến cuối cùng, cô bị tất cả mọi người bỏ rơi.
Bởi vì cô có thể nhìn thấy thứ mà người bình thường không thể nhìn thấy.
Cô làm người khác sợ hãi, bị xem là thứ không may mắn.
Đến cả ba mẹ ruột cũng vứt bỏ cô, làm sao có thể trách móc nặng nề những người lạ không cùng chung huyết thống có thể thu nhận cô đây.
May mắn thay.
Cô gặp được Khương Tô.
Cô khép lại bàn tay, cô vừa giúp Tiểu Vũ siêu độ nên tích góp được một ít công đức.
Trường Tuế Trường Tuế, cô phải sống lâu trăm tuổi mới có thể không phụ lòng cái tên mà Khương Tô đã đặt cho mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT