Ngày thứ năm sau khi Trường Tuế tham gia cùng đoàn phim, Tần Nhất Xuyên đến thăm đoàn phim.

Anh ta đến vào buổi chiều, không về khách sạn trước, mà kéo vali đến chào hỏi Tần Diệu Văn trước. Sau đó anh ta đảo mắt nhìn chung quanh, dường như đang tìm kiếm người nào đó.

Tần Diệu Văn biết cậu ấy đang tìm ai: “Tiểu Khương đang ngủ trong khách sạn, vẫn chưa đến.”

Mặt của Tần Nhất Xuyên nóng rang lên, không được tự nhiên nói: “Ai nói con tìm cô ấy?”

Tần Diệu Văn quay đầu liếc mắt nhìn anh ta một cái, cũng không muốn chọc thủng lời nói dối của anh ta.

Tần Nhất Xuyên ngồi bên cạnh ông ta một lúc, thật sự anh ta ngồi cũng không yên: “Vậy con đem hành lý về khách sạn trước.”

Tần Diệu Văn hỏi: “Lần này sẽ ở bao nhiêu ngày?”

Tần Nhất Xuyên đã đứng dậy kéo vali đi, cũng không quay đầu lại nói: “Xem tình hình thế nào đã!”

Anh ấy không trực tiếp về khách sạn, mà trước tiên tìm người để hỏi số phòng của Trường Tuế, sau đó mới quay về khách sạn.

…….

Trường Tuế đang ngủ đã bị tiếng chuông cửa đánh thức, trong lòng đầy bực bội đi đến mở cửa.

Vừa mở cửa, nhìn thấy Tần Nhất Xuyên đang đứng ở cửa, cô sững sờ một lúc. Tần Nhất Xuyên cắt tóc ngắn, cắt một quả đầu đinh, càng làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú của anh ta, tinh thần sảng khoái, tràn đầy năng lượng. Sau bao nhiêu ngày mới gặp lại Trường Tuế, anh ấy có chút mất tự nhiên: “Xin chào, tôi tới thăm trường quay của ba tôi, sau đó liền thuận tiện hỏi anh Bàn xem có cần tôi mang đến cho cô cái gì không, anh ấy liền nhờ tôi mang đến cho cô hai con vịt quay, nghe nói đây là món cô thích ăn nhất…..” Anh ta vừa giải thích, vừa giơ chiếc túi trong tay lên. 

“Ồ. Vậy cảm ơn anh.” Trường Tuế nói, rồi nhận lấy chiếc túi từ trong tay anh ta.

Tần Nhất Xuyên nhìn mái tóc rồi bù của cô hỏi: “Vừa rồi cô đang ngủ sao? Có phải tôi đã đánh thức cô rồi không?” 

Trường Tuế lúc đầu trong người đầy bực bội, nhưng khi nhìn thấy Tần Nhất Xuyên thay đổi kiểu tóc, nhìn khuôn mặt anh ta trông càng đẹp trai hơn trước, trên tay còn cầm theo con vịt quay, thì sự bực bội của cô trong chốc lát đã tan biến.

Đúng lúc Triệu Thần An đang đi ngang qua hành lang.

Trường Tuế cúi đầu chào hỏi anh ấy: “Chào thầy Triệu.” 

Tần Nhất Xuyên cũng quay đầu nhìn lại, gọi một tiếng anh.

Triệu Thần An dừng bước lại, ừ một tiếng rồi hỏi: “Tiểu Xuyên đến thăm trường quay à?” Ánh mắt đảo qua nhìn chiếc túi mà Trường Tuế đang ôm trước ngực.

“Em tới đây để đưa cho cô ấy một ít đồ, người đại diện của cô ấy nhờ em mang đến cho cô ấy.” Tần Nhất Xuyên có chút bối rối giải thích.

Triệu Thần An khẽ gật đầu, sau đó hỏi: “Có đi cùng không?”

Tần Nhất Xuyên vốn còn muốn nói thêm vài câu với Trường Tuế nhưng Triệu Thần An đã nói như vậy, anh ta chỉ có thể nói lời đồng ý, sau đó đưa túi cho Trường Tuế rồi lại hỏi cô: “Cô có muốn đi cùng chúng tôi không?”

Triệu Thần An thản nhiên nói: “Gọi cô ấy theo làm gì, cô ấy còn chưa bắt đầu quay, đi thôi.” 

Tần Nhất Xuyên ồ một tiếng, sau đó nói: “Vậy chúng tôi đi trước, vịt quay còn đang nóng, cô nên ăn trước một ít đi.”

Trường Tuế khẽ gật đầu.

Tần Nhất Xuyên cùng Triệu Thần An rời đi trước.

Khi Trường Tuế chuẩn bị quay trở lại phòng, cửa phòng bên cạnh mở ra, Hạ Luật bước ra.

Trường Tuế hỏi: “Hạ Luật, anh có muốn ăn vịt quay không?”

Hạ Luật đi ngang qua: “Không.”

Trường Tuế không xấu hổ cũng không nhụt chí, ôm con vịt quay trở về phòng.

Theo như quan sát của cô ấy thì Hạ Luật nói chuyện với cô thì đã hơn 99% số người trong đoàn làm phim rồi. 

Bây giờ cô ấy dù muốn ngủ cũng không thể ngủ lại được, vì thế ở trong phòng giải quyết hết một con vịt quay, sau đó liền đi đến trường quay.

………

Mỗi khi Tần Diệu Văn quay phim thì Tần Nhất Xuyên đều đến thăm đoàn làm phim. Các nhà quay phim, đội ngũ âm thanh ánh sáng và các bộ phận kỹ thuật khác của đoàn làm phim, tất cả đều hợp tác làm việc lâu dài với Tần Diệu Văn. Có thể nói họ đã cùng nhau thấy Tần Nhất Xuyên lớn lên từ nhỏ, và có mối quan hệ rất thân thiết.

Tần Nhất Xuyên đẹp trai, ăn nói ngọt ngào. Mọi người trong đoàn làm phim đều rất chào đón cậu ấy.

Hôm nay là một ngày nắng đẹp, Trường Tuế cầm chiếc dù quấn chặt mình trong bộ quần áo màu đen. 

“Cô mặc thế này không nóng sao?” Trương Nhã Đình hỏi. 

Cô mặc một chiếc váy hoa, tóc được tết thành hai bím trên vai, vì có vẻ ngoài thanh tú, nên trông cô có phần trong sáng và đáng yêu.

“Không nóng.” Trường Tuế trả lời.

Khi Trường Tuế dẫn theo Trương Nhã Đình đến trường quay liền thấy Tần Nhất Xuyên cùng đoàn phim tụ tập lại thành một nhóm đang đứng nói chuyện phiếm. 

Còn bên kia, Hạ Luật ngồi cúi đầu một mình nghịch di động di động trên tay để chờ đến lượt cảnh quay của mình, nhìn anh hơi lẻ loi, có vẻ cô độc.

“Người kia là Tần Nhất Xuyên, là con trai của đạo diễn Tần đấy!” Trương Nhã Đình phấn khích nói.

“Cô biết anh ta sao?” Trường Tuế hỏi.

“Ai mà không biết anh ấy chứ, mặc dù không ra mắt nhưng anh ấy còn nổi tiếng hơn rất nhiều diễn viên nam khác.” Ánh mắt của Trương Nhã Đình chăm chú nhìn Tần Nhất Xuyên: “Người thật còn đẹp trai hơn ảnh chụp trên mạng.” 

Trường Tuế cũng đồng ý với nhận định này, Tần Nhất Xuyên quả thật rất đẹp trai.

Anh ta đứng đó và rất nổi bật giữa đám đông, chói lọi và sáng sủa, rất khó để mọi người không chú ý đến vẻ ngoài điển trai của anh ta.

Đôi mắt của Tần Nhất Xuyên sáng lên khi nhìn thấy Trường Tuế đến, khi anh định gọi cô, liền thấy cô đi thẳng về phía Hạ Luật. 

Trường Tuế đột nhiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Hạ Luật. 

Bàn tay Hạ Luật đang trượt trên màn hình điện thoại di động dừng lại một chút, đôi mắt đen dưới ngọn tóc của anh ấy quét qua góc áo của cô, chúng chuyển động nhẹ một cách không thể nhận thấy.

Trường Tuế vừa muốn nói gì đó. 

Có người từ phía bên kia gọi Hạ Luật đi qua để bắt đầu quay phim.

Hạ Luật tắt di động, cũng không thèm nhìn Trường Tuế một cái, liền đứng dậy đi qua phía đó.

Anh ta vừa đi, thì Tần Nhất Xuyên lập tức bước tới.

“Cô quen với môi trường của đoàn làm phim chưa?” Anh ấy thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế của Hạ Luật.

Trường Tuế nói: “Có gì mà quen với không quen chứ.”

Có môi trường hoàn cảnh khắc nghiệt nào mà cô chưa từng sống qua, ở trong đoàn làm phim này ngoại trừ hơi ồn ào náo nhiệt một chút thì mỗi ngày cô đều ăn ngon ngủ ngon, thật sự không có gì phải kén chọn. 

Chỉ là hôm qua, từ Bàn Tử cô mới biết được mình ở đoàn phim này lâu như vậy nhưng thù lao cuối cùng mà cô nhận được chỉ có hai mươi ngàn, cô có chút buồn bực.

Khương Tô có thể bán một lá bùa với giá năm mươi ngàn, chỉ một thương vụ làm ăn nhỏ cũng có thể kiếm được mấy chục triệu, cô ở đây mất bao nhiêu thời gian như vậy, nhưng chỉ kiếm được có hai mươi ngàn, Bàn Tử nói như vậy đã là nhiều rồi, còn nói làm ngành giải trí này rất dễ kiếm tiền? 

Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì đến bao giờ cô mới có thể tích đủ công đức?

Nếu muốn kiếm tiền, chi bằng quay lại nghề cũ.

Trường Tuế suy nghĩ một hồi, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tần Nhất Xuyên.

Hai chiếc ghế rất gần nhau.

Tần Nhất Xuyên đột nhiên bị đôi mắt đen nhánh của cô nhìn chằm chằm với cự ly rất gần, tim anh ta đập thình thịch mà không rõ nguyên nhân. Trong ý thức muốn lùi lại để kéo dài khoảng cách, nhưng thân thể lại không thể cử động được, anh ta khẽ nuốt nước bọt, cảm thấy căng thẳng không thể giải thích được: “Sao, có chuyện gì vậy?”

“Chung quanh anh có người bạn nào giàu có mà bị ma ám không?” Trường Tuế hỏi.

Tần Nhất Xuyên không kịp phản ứng, ngây ngốc một lúc: “Hả?”

Trường Tuế nói: “Trúng tà cũng được.” 

Tần Nhất Xuyên: “…. Hình như không có. Sao vậy?”

Trường Tuế thở một hơi dài, trong lòng có chút buồn phiền: “Tôi đang thiếu tiền, nếu anh có người bạn giàu có nào đang bị ma ám hay trúng tà thì giới thiệu cho tôi với.”

Tần Nhất Xuyên có chút kinh ngạc: “Cô thực sự đang thiếu tiền sao? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi? Cô còn thiếu bao nhiêu? Tôi có thể cho cô mượn trước.”

Vẻ mặt anh ta đầy lo lắng quan tâm cô, Trường Tuế nhìn anh ấy, trong lòng có chút cảm động, chẳng qua cảm động thì cảm động vậy thôi, thực tế vẫn tồn tại vấn đề: “Tiền đi mượn không thể sử dụng được.”

Tần Nhất Xuyên nhíu mày nói: “Cô thiếu bao nhiêu tiền? Cô có thể dùng tiền của tôi trước, không cần vội trả lại đâu, khi nào cô cần tôi có thể đưa cho cô liền.”

Trường Tuế nhìn anh ta, rồi chớp mắt: “Anh không sợ bị tôi lừa tiền anh sao?”

Tần Nhất Xuyên lập tức nói: “Cô không phải loại người như vậy.”

Trường Tuế nghiêng đầu một chút, nhếch miệng lên: “Chúng ta mới quen biết nhau chưa lâu, anh làm sao biết tôi không phải là loại người như vậy?”

Tần Nhất Xuyên nghẹn họng một chút, có chút xấu hổ pha lẫn chút bướng bỉnh: “Tôi biết như vậy mà.” 

Trường Tuế đột nhiên cảm thấy anh ta có chút đáng yêu. Cô khẽ cười, thành tâm thành ý nói: “Cảm ơn anh.”

Tần Nhất Xuyên giật mình, đột nhiên có chút đỏ mặt, cũng có chút không tự nhiên anh ta lầm bầm: “Tôi cũng không giúp được gì cho cô cả mà…. Nếu như bây giờ cô đang thiếu tiền thì tại sao lại không thể vay mượn được?”

Trường Tuế nói: “Cái này giải thích ra nó hơi phức tạp, tóm lại, tiền tôi thiếu chỉ có thể tự bản thân tôi kiếm được mới có tác dụng, cho nên nếu anh có thương vụ làm ăn nào như vậy, hãy nhớ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”

Tần Nhất Xuyên gật đầu, lại nói: “Vậy để tôi nhờ ba tôi giới thiệu cho cô vài mối.” 

Trường Tuế nhìn anh ta một lúc có ý dò hỏi, sau đó đột nhiên xích lại gần, dùng đôi mắt đen và sâu thẳm nhìn chằm chằm vào anh ta: “Tại sao anh lại tốt với tôi như vậy? Anh thích tôi phải không?”

Tim của Tần Nhất Xuyên đập loạn nhịp như muốn nhảy vọt ra ngoài! Anh ta sững sờ, cả người đều cứng đờ, đầu óc anh ta còn chưa kịp phản ứng thì miệng anh ta trong vô thức đã phủ nhận nó: “Cô, cô đừng hiểu lầm, tôi không có! Tôi, tôi chỉ xem cô như một người em gái —— “

Tần Nhất Xuyên một mặt muốn phủ nhận, nhưng mặt khác trái tim anh ta nhảy loạn xạ.

Thích cô ấy, sao có thể như thế được?!

Loại phụ nữ như cô không phải mẫu người anh ta thích! 

Anh ta chỉ có chút hiếu kỳ về cô mà thôi.

Cũng bởi vì trông cô mong manh và bé nhỏ như vậy, giống như một đứa trẻ, cảm thấy rất dễ bị tổn thương, vì vậy không thể không muốn bảo vệ cô.

Hơn nữa lần trước anh ta còn làm tổn thương cô, trong lòng anh ta thật sự còn đang áy náy.

Tim anh ta đập nhanh như vậy, cũng chỉ vì anh ta ở quá gần cô…. Gần đến mức anh ta có thể nhìn thấy sợi lông tơ vàng nhỏ xíu trên khuôn mặt trắng nõn, và mềm mại của cô, làn da của cô sao có thể đẹp như vậy, ngay cả khi không trang điểm, trông cô vừa trắng vừa mềm, một chút tì vết cũng không có, đôi mắt của cô cũng rất đẹp, hàng mi dài lại cong vuốt.

……

Tại sao cô ta lại tiến sát gần mình như vậy, gần đến mức anh ta có thể ngửi thấy mùi hương rất dễ chịu và thoải mái trên người cô…..

Phanh phanh, phanh phanh….

Đôi mắt Trường Tuế cong cong: “Chỉ đùa một chút thôi, đừng căng thẳng quá như vậy.”

Trường Tuế biết rằng trước đây Tần Nhất Xuyên vì suýt bóp cổ cô đến chết, cho nên trong lòng anh ta giờ đây đang cảm thấy áy náy, muốn bù đắp cho cô.

Cô cũng không vạch trần, cô chỉ giơ tay lên vỗ hai cái trên đỉnh đầu Tần Nhất Xuyên rồi cười tủm tỉm nói: “Tiểu thiếu gia, tôi lớn hơn cậu hai tháng tuổi, tính ra thì cậu phải gọi tôi là chị đấy.”

Tần Nhất Xuyên đầu tiên bị động tác thân mật bất thình lình của cô làm cho sửng sốt, sau đó trên khuôn mặt hiện lên một tia ửng đỏ khả nghi rồi lập tức trợn tròng hai mắt như không dám tin: “Sao có thể như vậy được!”

Đã quay xong một phân đoạn.

Chuyên viên trang điểm đi lới lau mồ hôi và trang điểm lại cho Hạ Luật. 

Ở phía bên kia, giọng nói của Tần Nhất Xuyên truyền đến.

Chuyên viên trang điểm cũng bị thu hút bởi giọng nói đó.

Hạ Luật đứng đó, đôi mắt màu mực ở dưới ngọn tóc ướt đẫm mồ hôi dường như lơ đãng nhìn về phía đó, không biết đã nhìn thấy cái gì mà đôi mắt anh ta ngưng đọng trong giây lát rồi lập tức quay đi không một chút cảm xúc nào. Hàng mi đen dày rủ xuống, rậm rạp che đi cảm xúc đang phát ra trong mắt anh. 

Tự mình nhắc nhở chính mình: Hạ Luật! Mau tỉnh lại!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play