Nhân vật mà Trường Tuế thủ vai trong kịch bản này có thời lượng diễn xuất không quá năm phút nhưng cũng được gọi đến tham gia buổi đọc kịch bản.

Trường Tuế đến rất sớm, sau đó được Tần Diệu Văn gọi vào nói chuyện với ông một lát.

Khí sắc của Tần Diệu Văn rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều. Tầng sương mù màu xám vây quanh ông trước kia bây giờ đã hoàn toàn biến mất. Ánh mắt cũng trong trẻo tràn đầy tinh lực, thần thái cũng sáng láng hơn, so với bộ dạng mà Trường Tuế lần đầu tiên nhìn thấy ông quả thực giống như hai con người hoàn toàn khác nhau.

Vì tin rằng trên đời này có luân hồi chuyển kiếp, hơn nữa trong mấy ngày ở chùa Thanh Sơn được nói chuyện và đàm đạo với đại sư trụ trì về cảnh khốn cùng đầy tăm tối đối với cuộc sống nhân sinh, giờ đây tâm trạng cũng khác hẳn, xem ra ông ấy đã thoát ra khỏi sự đau buồn về cái chết của mẹ mình.

Ông ấy kể về những ngày ngắn ngủi ông ở tại chùa Thanh Sơn và cũng hết lời khen ngợi nơi đó.

Việc Tần Diệu Văn và bà Tần đến chùa Thanh Sơn cũng bị phóng viên chụp ảnh, đưa tin tức.

Một đệ tử trong chùa đã gửi tin nhắn qua WeChat nói với Trường Tuế rằng gần đây có rất nhiều khách hành hương đã đến chùa.

Trường Tuế cảm thấy, Tần Diệu Văn và vợ ông ấy lần này đến chùa Thanh Sơn công khai và tuyên truyền như vậy, chùa Thanh Sơn vì thiếu tiền mà trì hoãn việc tu sửa lại phần mái bị hư hỏng, có lẽ trong năm nay sẽ được khởi công xây dựng được rồi.

Chỉ là khách hành hương đến chùa càng ngày càng đông như vậy sẽ rất vất vả cho sư huynh Thanh Minh trong việc chuẩn bị cơm cho khách.

Nhưng trong chùa cũng lo lắng vì hằng năm lượng khách hành hương đến chùa càng ngày càng ít. Sư huynh Thanh Minh cũng thường xuyên chán nản vì tài nghệ nấu ăn cao siêu của mình không được nhiều người tán thưởng và công nhận. Hiện nay lượng khách hành hương đến ngày một đông hơn, tuy có chút vất vả, nhưng trong lòng họ cũng cảm thấy rất cao hứng.

Bọn họ vui vẻ thì trong lòng Trường Tuế cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Trong buổi họp đọc kịch bản với đạo diễn, nhà biên kịch và các diễn viên ngồi chật cứng người trong phòng họp, có một số không thể ngồi được vào bàn phía trước đành ngồi ở hàng ghế phía sau.

Bởi vì công ty đã phát đi thông cáo báo chí cùng tài khoản Weibo của Trường Tuế, dẫn đến việc rất nhiều người hiện nay đều cho rằng Trường Tuế có mối quan hệ đặc biệt với gia đình họ Tần, cho nên cô ấy tuy chỉ đóng một vai nhỏ trong bộ phim nhưng cũng được sắp xếp ngồi ở hàng ghế đầu.

Phần lớn những người khác trong phòng họp đều đến sớm, mặc dù còn chưa đến giờ nhưng trên cơ bản mọi người đều đã có mặt đông đủ.

Hạ Luật từ cửa phòng họp bước vào, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn anh ta, bao gồm cả Trường Tuế trong đó.

Hạ Luật hôm nay mặc một chiếc áo phông màu đen đơn giản, vì tình tiết trong kịch bản yêu cầu nên anh ta để tóc dài che khuất nửa mặt, anh khẽ gật đầu rồi trực tiếp đi thẳng đến chỗ ngồi của mình, vị trí ngồi đối diện với Trường Tuế.

Khi anh ta ngồi xuống và ngước mắt lên, tầm nhìn phần dưới mái tóc của anh ta tự nhiên bắt gặp ánh mắt của Trường Tuế ở phía đối diện đang nhìn chằm chằm vào anh.

Trong nháy mắt khi hai người nhìn nhau, Hạ Luật chỉ nhìn thấy đôi mắt của đối phương bỗng nhiên như biết nói, tròng mắt đen nhánh và sâu thẳm với hàng mi cong, lại ánh lên một nụ cười rạng rỡ.

Trường Tuế bày ra một nụ cười mà cô cho rằng mê người nhất của mình, ai biết được Hạ Luật ở phía đối diện không thèm chớp mắt một cái, ánh mắt vẫn lạnh như băng thản nhiên lướt nhẹ qua khuôn mặt của cô rồi hướng ánh nhìn về phía đạo diễn Tần đang từ cửa bước vào.

Trường Tuế không khỏi sờ lên khuôn mặt nhỏ bé của chính mình, cũng không nghi ngờ gì về vẻ đẹp của bản thân, trái lại cô bắt đầu tự hỏi, liệu có phải mắt của Hạ Luật bị cận thị nặng không.

Cô ấy không phải kiểu người đẹp mà không tự biết, nói đúng ra, cô không tin có cái gì gọi là đẹp mà không biết mình đẹp. Mỗi ngày đều soi gương, bản thân mình đẹp hay không, lẽ nào trong lòng không hay biết sao? Dù sao mỗi ngày cô đều soi gương, cũng cảm thấy dáng vẻ của mình rất xinh đẹp, nụ cười duyên dáng mê hoặc lòng người.

Nhưng Hạ Luật đối với cô không một chút phản ứng, thậm chí còn chẳng thèm dừng lại chỉ một giây để nhìn cô.

Trường Tuế không hề khó chịu hay nản lòng, cô nhìn anh ta một cách trắng trợn.

Hạ Luật để lộ ra làn da đều là màu trắng, với tông màu lạnh băng, tóc đen, mắt đen, áo quần màu đen, không có màu sắc khác pha lẫn, điều này càng khiến cho anh ta trở nên xa cách, lãnh đạm và khó tiếp cận hơn.

Anh ta ngồi ở đó, trên người toát ra một dáng vẻ như thể muốn thông báo với mọi người là “Đừng nói chuyện với tôi”, mọi người xung quanh cũng không ai trò chuyện và tiếp xúc với anh ta.

So với vẻ đẹp trai, dùng hai từ xinh đẹp để miêu tả dung mạo con người anh thì có vẻ thích hợp hơn, xinh đẹp và lạnh lùng, giống như một món đồ bằng sứ tinh mỹ lại mong manh dễ vỡ, như thể nó sẽ vỡ ra bất cứ lúc nào.

Trường Tuế phát hiện ra con người này, vô luận là diện mạo hay khí chất đều hoàn toàn phù hợp với con mắt thẩm mỹ của cô. Đôi mắt của anh là mắt hoa đào, đuôi mắt cong lên một độ cong cực kỳ xinh đẹp nhưng trong ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng, dường như anh ta không hề có ý làm hài lòng với bất kỳ ai, trên mặt anh ta giống như luôn viết lên dòng chữ: Tôi rất cao quý, phụ nữ các người đừng hòng có cơ hội.

Ánh mắt của Trường Tuế nhìn anh một cách trắng trợn và lộ liễu, khiến cho Hạ Luật mặc dù không nhìn cô cũng cảm nhận được điều đó. Anh khẽ cau mày và nhìn sang cô không mấy thiện cảm, trong đôi mắt ấy thể hiện sự bài xích mà không hề che giấu.

Thấy anh nhìn mình, trên khuôn mặt của Trường Tuế nở một nụ cười đầy ngọt ngào và quyến rũ, cô cũng không hề có ý muốn né tránh hay xấu hổ gì.

Hạ Luật: “……”

Có lẽ đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một người con gái có da mặt dày như vậy, ánh mắt anh ta có chút ngượng ngùng, một lần nữa đưa mắt nhìn sang hướng khác.

Triệu Thần An người đang ngồi đầu tiên bên phải ở bàn hội nghị, vô tình đảo mắt từ bên này qua, ánh mắt của anh ta khi lướt qua Trường Tuế đã dừng lại một chút.

Anh ta nghe nói cô ấy là một “cô đồng”.

Người nhà anh ta cũng thuộc vào dạng mê tín, đến nay vẫn kể câu chuyện rằng anh cả của anh ta từ nhỏ đã gặp chuyện sợ đến mất cả hồn phách, sau đó ba anh ta có quen một bà đồng, nhờ người này giúp anh cả anh ta đem hồn phách trở về.

Mẹ của anh ta bây giờ vẫn thường nhắc tới bà đồng có tên là Khương Tô kia, nghe nói bà đồng đó là hậu duệ của một người bạn cũ cực kỳ quan trọng của ông cố, vì vậy họ hết sức chiếu cố cho bà đồng ấy.

Sau đó bà đồng ấy rời khỏi thành phố Bắc đến nơi nào không biết tung tích. Nhà họ Triệu vẫn luôn trông coi ngôi nhà cũ ở thành phố Bắc do bạn của ông cố để lại, nghe nói rằng ông cố trước khi chết đã đích thân giao lại, dù thành phố Bắc có phát triển như thế nào thì khu vực đó cũng không thể động vào.

Bà đồng kia họ Khương, Khương Trường Tuế này cũng mang họ Khương, chẳng lẽ hai người này có liên quan gì với nhau sao?

Triều Thần An đang âm thầm suy nghĩ, bỗng nhiên, Trường Tuế dường như đã nhận ra anh ta đang nhìn cô, cô quay mặt nhìn lại.

Trường Tuế biết anh ta, anh ta là người thuộc dòng họ Triệu ở thành phố Bắc, Khương Tô đã từng dặn dò cô, nếu có khó khăn gì không thể vượt qua được thì có thể đến nhà họ Triệu ở thành phố Bắc tìm một người tên là Triệu Vân Xuyên.

Trường Tuế hỏi đó là họ Triệu nào.

Khương Tô nói, họ Triệu nào giàu nhất ấy.

Mà Triệu Thần An này chính là con trai của Triệu Vân Xuyên.

Anh ta năm nay ba mươi ba tuổi, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh denim lại trông giống như một thanh niên khoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi. Đường nét trên khuôn mặt của anh ta góc cạnh rõ ràng, nhưng lại có khí chất tao nhã và cao quý, nhìn rất thoải mái. Có điều đối với Trường Tuế mà nói, vẻ đẹp của anh ta trông quá chững chạc, với vẻ đẹp đó, chỉ khiến người ta ngưỡng mộ hơn là thèm muốn.

Chỉ là có tầng quan hệ này mà còn yêu cầu đến trên đầu người ta ư.

Trường Tuế vừa nghĩ đến đây, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ngượng ngùng, và cố gắng cư xử cho thật tốt.

Triệu Thần An sửng sốt, khóe môi khẽ giật.

Hạ Luật đã ghi nhận cảnh này trong tầm mắt, đôi mắt anh ta hờ hững.

……

Buổi đọc kịch bản bắt đầu từ một giờ trưa đến tám giờ tối, tất cả các diễn viên đều rất nghiêm túc và tập trung cao độ.

Trường Tuế cũng như vậy.

Tuy trước đây cô chưa từng tiếp xúc qua với sự nghiệp diễn xuất nhưng sau khi tiếp xúc, cô rất nhanh chóng nắm bắt công việc này và nảy sinh nhiều hứng thú, cũng giống như lần đầu tiên khi Khương Tô dạy cho cô viết bùa chú, cô lập tức bị thu hút. Để luyện tập, cô có thể viết hàng trăm ngàn lá bùa, cô gần như hoàn toàn bị cuốn hút bởi những lá bùa thần bí đó, căn bản cũng không cần Khương Tô phải đốc thúc.

Diễn xuất cũng vậy, khi nhập vai, cô không cần phải trốn tránh và kìm nén những cảm xúc và ký ức đó nữa mà cô có thể giải phóng tất cả chúng ra bên ngoài.

Hơn nữa bầu không khí trong buổi đọc kịch bản này rất chăm chú và nghiêm túc, khiến cô càng thích thú hơn.

Trường Tuế cảm thấy Bàn Tử nói quả không sai, cô sinh ra là để ăn bát cơm này.

Sau khi kết thúc buổi đọc kịch bản, Tần Diệu Văn đã tổ chức một bữa tiệc liên hoan.

……

“Cô là Trường Tuế phải không? Lưu Doanh chủ động đến bắt chuyện với Trường Tuế: “Lần trước ở lễ tang của mẹ đạo diễn Tần, chúng ta đã gặp qua.”

Trường Tuế vốn nghĩ muốn đến chào hỏi Triệu Thần An trước, trước đây cô đã hỏi rất rõ ràng, Triệu Thần An ở trong giới giải trí này là một nhân vật có máu mặt, cô cũng hiểu được đạo lý là phải dựa vào gốc cây đại thụ để hưởng bóng mát, đương nhiên cô sẽ không lãng phí mối quan hệ mà Khương Tô đã dành cho cô ấy.

Lại không nghĩ đến việc Lưu Doanh sẽ chủ động đến bắt chuyện với cô.

Trường Tuế quay sang chào cô, với thái độ lễ phép chào hỏi của một đàn em mới vào nghề: “Chị Lưu Doanh, chào chị.”

Cô có thể nhìn thấy rõ ràng vận thế đang lưu động chậm rãi trên thân thể của Lưu Doanh có mang theo tà khí.

Sau khi Lưu Doanh gặp Trường Tuế trong lễ tang lần trước, trong lòng Lưu Doanh luôn canh cánh về ánh mắt của Trường Tuế đối với cô trong lễ tang đó, nhưng giờ đây khi nhìn Trường Tuế, cô lại thấy một dáng vẻ rất bình thường, bất giác cô không không biết nên hỏi cái gì, sau đó chỉ cười rồi nói: “Cái tên này của cô thật đặc biệt, nó có ý nghĩa gì sâu sắc không?”

Trường Tuế mỉm cười nói: “Chính là sống lâu trăm tuổi.”

Lưu Doanh ngẩn người ra, sau đó nở nụ cười: “Đây là một ý nghĩa rất hay. Người đại diện của cô có ở đây không? Nếu không có cô có thể đi cùng xe với tôi.”

Bàn Tử hôm nay có chút việc bận cho nên Trường Tuế đã bắt taxi đến đây. Nghe cô ấy nói như vậy, Trường Tuế liền vui vẻ nhận lời.

Năm ngoái, sau khi Lưu Doanh trở nên nổi tiếng, công ty cũng nâng cấp ưu đãi mà sắp xếp riêng cho cô một chiếc xe.

Trường Tuế lên xe trước, khi Lưu Doanh khom người để lên xe thì một tấm bùa màu đen từ trong cổ áo của cô ta rơi ra xe. Sau khi cô ngồi vào xe, cô ta nhanh chóng nhặt tấm bùa nhét vào lại trong cổ áo, cô ta có vẻ lo lắng, liếc mắt nhìn Trường Tuế như thể muốn thăm dò cô.

Trường Tuế không hề né tránh, nhìn chằm chằm cô ta rồi hỏi: “Cô đang đeo bùa hộ mệnh à?”

Lưu Doanh theo bản năng đưa tay sờ chiếc bùa kia qua lớp áo của mình, sau đó cười nói: “Đúng vậy, mẹ tôi khá là mê tín, bà ấy đã đưa nó cho tôi, tôi cũng chỉ tùy tiện mà mang nó thôi.”

Trường Tuế cũng không muốn vạch trần lời nói của cô ta.

Bùa hộ mệnh đó cũng không phải là một thứ tốt lành gì.

Nhưng Lưu Doanh bây giờ chỉ vừa mới nếm trải được một chút vị ngọt, còn chưa bị cắn trả, cho dù cô có vạch trần ngay tại chỗ thì Lưu Doanh cũng không đành lòng vứt bỏ cái bùa đó đi.

Hơn nữa chiếc bùa hộ mệnh này dường như chỉ là phương tiện, thứ tà khí kia hẳn là thứ gì đó khác ở trên người cô ta.

Dĩ nhiên Lưu Doanh cũng không muốn Trường Tuế chú ý đến cái này, lập tức cô ấy liền chuyển đề tài.

Trường Tuế cũng không phải là người nói nhiều, ngược lại Lưu Doanh là người nói rất nhiều, vừa nói chuyện vừa cười, rất nhanh cũng đã đến nơi.

Do đông người nên buổi tiệc liên hoan được phân ra ngồi hai bàn.

Lúc Trường Tuế tới nhà hàng mới phát hiện Hạ Luật không đến, cô không khỏi có chút thất vọng, vốn dĩ cô muốn tìm cơ hội để bắt chuyện, nói đôi lời làm quen với anh ta.

Bởi vì có mối quan hệ với Tần Diệu Văn, nên cô được chiếu cố mời đến ngồi cùng bàn với Tần Diệu Văn, vừa hay người ngồi phía bên tay phải cô chính là Triệu Thần An.

Trường Tuế ngoan ngoãn: “Thầy Triệu, chào thầy.”

Triệu Thần An đưa mắt nhìn cô, lần này đã là lần thứ ba anh gặp cô rồi nhưng lần nào cô cũng cho anh ta một cảm giác không giống nhau.

“Xin chào.”

Giọng của anh ta nghe rất hay, giống như tiếng chuông của chùa Thanh Sơn, trầm mà du dương.

Đôi mắt Trường Tuế cong lên: “Không biết là ba của thầy có lúc nào nhắc với thầy về sư phụ của tôi không. Sư phụ tôi tên Khương Tô, là bạn cũ lâu năm của nhà họ Triệu.”

Triệu Thần An sửng sốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play