Hai tay Trường Tuế lập tức buông ra và né sang một bên.
Lưỡi đao dài lóe lên ánh sáng sắc lạnh nguy hiểm lướt qua vai cô, cô chật vật lùi lại, ánh mắt khiếp sợ nhìn Mục Ngạn đột nhiên xuất hiện tại vị trí cô vừa mới đứng lúc nãy.
Trong tay anh ta cầm một thanh đao dài, khuôn mặt trẻ trung anh tuấn lúc này lại lạnh lùng vô cảm.
Một đao không trúng
Nhưng Trường Tuế đã bị phát hiện.
Hơi thở hổn hển cùng bước chân hỗn loạn của cô ấy đã lộ ra trước mặt Mục Ngạn.
Trường Tuế nhìn thấy Mục Ngạn thu đao lại, sau đó ánh mắt sắc bén của anh ta thẳng đến chỗ cô, nhìn chằm chằm vào cô.
Sống lưng cô lạnh lẽo, cô biết rằng Mục Ngạn không thể nhìn thấy cô bằng mắt thường, nhưng anh ta đã chú ý đến hơi thở của cô.
Rõ ràng, sau khi anh ta được tiêm yêu lực vào cơ thể, năng lực cảm ứng của anh ta cũng được tăng cường, thậm chí anh ta có thể phát hiện ra hơi thở của cô ấy một cách chính xác.
“Khương Trường Tuế.” Anh ta lạnh lùng gọi tên cô.
Trường Tuế không dám hành động hấp tấp mà tập trung sự chú ý vào Mục Ngạn, đề phòng anh ta lại tấn công cô một lần nữa, khóe mắt lại quan sát tìm đường chạy trốn, tay phải giữ chặt lá bùa trong túi, vô cùng cẩn trọng, nhưng giọng điệu lại có vẻ rất thoải mái: “Mới không gặp có mấy ngày mà thực lực của anh Mục Ngạn thật sự đã mạnh lên gấp ngàn lần.”
Mục Ngạn lạnh lùng nói: “Nếu bây giờ cô rời khỏi nơi này, tôi có thể giả vờ như không nhìn thấy cô.”
Trên hành lang trống rỗng bỗng vang lên giọng nói quen thuộc, lạnh lùng nhưng thoải mái đến lạ thường, còn mang theo một chút ý cười.
“Ý tốt của anh thì tôi xin nhận, vì báo đáp, tôi cũng cho anh ba phút để rời khỏi nơi này.”
Mục Ngạn khẽ nhíu mày, sắc mặt hoàn toàn lạnh xuống, cổ tay khẽ chuyển, thanh đao dài trong tay xoay chuyển, một tia sáng sắc lạnh từ lưỡi đao hiện ra.
Tay phải Trường Tuế cầm lấy lá bùa đưa lên rồi há miệng ngậm lấy, ngay lúc lá bùa bị nước bọt ngấm vào làm ướt, cô ấy liền thở ra một hơi thật dài.
Dị biến lập tức xảy ra!
Sương mù dày đặc đột nhiên xuất hiện!
Sương từ dày đặc không biết xuất hiện từ đâu chỉ trong nháy mắt đã tràn ngập phủ kín hành lang.
Sắc mặt Mục Ngạn khẽ thay đổi, anh ta lùi về phía sau mấy bước nhưng vẫn nhanh chóng bị sương mù nuốt chửng. Thần kinh anh ta trở nên căng thẳng, theo bản năng đưa thanh đao lên trước ngực để phòng ngừa bị đánh lén.
Nhưng mà rất nhanh anh ta liền phát hiện ra rằng mục đích của những làn sương mù dày đặc cũng chỉ là để mê hoặc và làm cho anh ta không thể xác định được phương hướng. Anh ta nhíu mày, phát hiện cỗ khí tức thuộc về Khương Trường Tuế kia đang nhanh chóng chạy trốn.
Anh ta nhanh chóng lao qua làn sương mù dày đặc đó và đụng phải nhóm người của Dư Thanh.
“Đội trưởng!” Dư Thanh nhìn thấy anh ta lập tức chạy tới, nhìn thấy làn sương mù dày đặc trước mặt, nhíu mày hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Cả hành lang có hơn chục người đứng chen chúc, hơi thở ngay lập tức trở nên hỗn loạn.
Trước sau chưa tới mười giây thôi.
Mà Mục Ngạn đã không còn cảm nhận được hơi thở của Trường Tuế.
Sắc mặt anh ta trở nên khó coi hơn, anh ta đang định nói gì đó.
Đột nhiên chỉ nghe thấy một âm thanh rất nhỏ: “Phá!”
Đồng tử của anh ta đột nhiên co rút lại!
Anh ta quay đầu lại nhìn, trên vách kính thủy tinh không biết được dán một lá bùa màu vàng từ lúc nào, mà lúc này lá bùa màu vàng đó đang nhanh chóng ngưng tụ một cỗ lực lượng!
“Nằm sấp xuống!” Anh ta hét lớn một tiếng rồi lập tức kéo lấy Dư Thanh đang đứng trước mặt không kịp phản ứng gì.
Gần như ngay vào lúc anh ta nằm xuống đất, một tiếng nổ “Bùm” vang lên!
Vách kính thủy tinh nổ tung từ bên ngoài!
Những mảnh vỡ thủy tinh lớn nhỏ văng khắp nơi! Nhất thời xung quanh vang lên những tiếng kêu thảm thiết.
Người nào phản ứng nhanh nghe thấy tiếng hét của Mục Ngạn liền nằm xuống thì còn tốt, cho dù có bị mảnh thủy tinh văng lên người cũng không bị thương nặng.
Nhưng người nào phản ứng chậm thì coi như xong. Mảnh thủy tinh bị lực công kích nổ tung lúc này đã trở thành ám khí, các góc cạnh của những mảnh thủy tinh vỡ đó giống như những lưỡi dao sắc nhọn, cso thể dễ dàng cắt ngang qua da thịt.
Những người chưa kịp cúi xuống đều máu tươi đầm đìa, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.
Dư Thanh bị Mục Ngạn đẩy mạnh xuống đất, ngoại trừ lưng đập xuống đất bị đau ra, còn lại trên người vì được Mục Ngạn bảo vệ nên may mắn không bị thương tích.
Mục Ngạn đứng dậy khỏi người cô ta, đưa tay ra chạm vào sau gáy, chỗ đó máu chảy đầm đìa. Vừa nãy khi nó phát nổ, một mảnh kính vỡ đã sượt qua đầu anh ta.
“Đội trưởng! Anh bị thương rồi!” Dư Thanh nhìn thấy máu trên tay Mục Ngạn liền hét lên.
“Anh không sao.” Mục Ngạn xoay người nhìn thoáng qua thảm trạng của những người khác cùng với đống hỗn độn trên mặt đất, rốt cuộc đã tin những gì mà Trường Tuế đã nói với mình vào ngày hôm đó, quả thực cô ấy có năng lực để uy hiếp anh ta.
“Có phải là đã có người trà trộn vào đây không?” Dư Thanh cũng đã nhìn thấy lá bùa màu vàng kia, sắc mặt cũng trở nên căng thẳng: “Những lá bùa này hình như có thể nổ tung, nó được dán khắp nơi, em đã cho người đi tìm và xé xuống hết rồi.”
Mục Ngạn lạnh lùng, sắc mặt không chút thay đổi móc mảnh thủy tinh vỡ găm trên cánh tay ra, lạnh lùng nói: “Chính là Khương Trường Tuế.”
Sắc mặt Dư Thanh khẽ biến đổi: “Là Khương Trường Tuế đã lẻn vào tầng hầm thứ năm bắt Bạch Doanh đi sao?”
Cái tên Khương Trường Tuế đã gây ấn tượng mạnh trong Cục quản lý yêu quái.
Mục Ngạn gật đầu, sau đó nói: “Đi gọi đội ngũ y tế đến đây.”
Anh ta nói xong cầm thanh đao dài và đi về phía trước.
“Đội trưởng, anh đi đâu vậy?” Dư Thanh vội vàng hỏi.
Mục Ngạn sắc mặt lạnh lùng, nắm chặt thanh đao dài trong tay: “Đi tìm cô ấy giải quyết.”
……
Trường Tuế cuối cùng cũng bị Mục Ngạn chặn lại.
Cô ấy không thể tìm được thụ yêu.
Bùa ẩn thân cũng không còn tác dụng, cô ấy không thể không hiện hình.
Cô đã kích nổ gần hai mươi lá bùa gây nổ, hơn chục con yêu quái đã chạy thoát, gần một phần ba tầng hầm thứ năm của Cục Quản lý Yêu quái đã bị cô và những yêu quái chạy trốn kia phá hủy.
Nhưng cùng với đó là linh lực trong cơ thể cô gần như là bị rút sạch. Hơn nữa lúc lẩn trốn sự truy đuổi của Mục Ngạn, cánh tay trái của cô ấy đã bị trúng một nhát dao, phía ngoài cánh tay đã bị mất một mảng thịt lớn, máu chảy ròng ròng, nửa người cô ấy toàn là máu tươi, sắc mặt tái nhợt nhạt không chút máu, đôi môi thậm chí cũng tím tái lại không còn chút màu sắc nào. Cô ấy bị chặn lại ở phía cuối hành lang, và không có con đường nào ở phía trước để cô ấy có thể trốn thoát được.
Cô nhìn Mục Ngạn đang cầm thanh đao dài chậm rãi đi về phía này, thế mà lúc này đây cô vẫn còn có thể bình tĩnh tự hỏi nếu lúc này cô cầu xin anh ta tha mạng thì có quá muộn không.
Quỳ xuống đất cũng được, ôm chân cũng không sao, cái gọi là tôn nghiêm đó cũng không thể quan trọng hơn tính mạng của cô được.
Nếu cầu xin tha thứ không mang lại kết quả, thì chuyển sang chơi bài tình cảm với Ninh Hiểu, nếu không thành công, có lẽ phải lấy Khương Tô ra để uy hiếp anh ta.
Nếu hôm nay cô chết ở trong này, chắc hẳn Khương Tô sẽ mắng cô, rằng cô đã làm bà ấy mất mặt.
Chú Địch có thể sẽ rất buồn, dù sao chú ấy cũng đã nuôi cô suốt mấy năm trời.
Còn có các sư huynh sư điệt chùa Thanh Sơn nữa, cô còn định là sau khi quay xong 《Kiếm Linh》thì cô sẽ dẫn Hạ Luật trở lại chùa Thanh Sơn để thăm mọi người.
Hạ Luật … cũng sẽ rất đau lòng.
Cô đã hứa sẽ là gốc rễ của anh, giúp anh có thể kết nối với thế giới này, nhưng bây giờ gốc rễ đó của anh đang gần chết đi.
Không biết cuối cùng điều gì sẽ xảy ra với anh nữa.
Liệu cô ấy có bị chết trước năm hai mươi tuổi như định mệnh ban đầu của cô ấy hay không…
Không biết có phải vì mất máu quá nhiều hay không, Trường Tuế bắt đầu cảm thấy chóng mặt, suy nghĩ trong đầu cũng trở nên bất ổn, vô số ý niệm tuôn ra trong đầu, cứ thế xuất hiện rồi lại biến mất.
Đôi mắt cô dán chặt vào Mục Ngạn, nhưng trong đầu cô ấy không có bất kỳ suy nghĩ nào về anh ta.
Bảy mét…
Sáu mét…
Năm mét…
Anh ta càng tiến lại gần cô, cỗ sát khí kia lại càng mạnh.
Anh ta muốn gi ết chết cô.
Trường Tuế cảm thấy rất rõ ràng, cô đã hoàn toàn chọc giận anh ta.
Đúng vậy.
Không chỉ có cô bị thương mà Mục Ngạn cũng bị thương không ít. Bộ đồng phục của Cục quản lý yêu quái cũng đã trở nên tả tơi và rách nát, bị những mảnh vụn thủy tinh cắt nát, khuôn mặt anh tuấn điển trai kia cũng bị các mảnh vỡ thủy tinh làm cho trầy xước, vừa rồi anh ta còn phải đối phó với một con yêu quái cấp B thoát ra khỏi căn phòng thủy tinh bị nổ tung.
Bốn mét…
Trường Tuế nghĩ thầm, chờ anh ta đến gần hơn chút nữa, cô sẽ lao tới ôm lấy chân anh ta, cho dù là bị bắt nhốt lại, chỉ cần không chết là được, Khương Tô sẽ có cách cứu cô ấy ra ngoài.
Ba mét…
Ngay khi đầu gối Trường Tuế vừa mới hơi chùng xuống định bổ nhào qua anh ta.
Nhưng dưới chân cô ấy vừa mới di chuyển được một bước nhỏ, đột nhiên một con sói khổng lồ từ trên trời rớt xuống.—
Nó đột ngột nhảy lên, bay ngang qua đỉnh đầu của Mục Ngạn rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất bằng cả bốn chân, sau đó quay lại, vung móng vuốt về phía Mục Ngạn!
Mục Ngạn đành phải lùi ra xa phía sau khoảng chừng hai mét để tránh móng vuốt của con sói.
Sau khi uy hiếp được Mục Ngạn lùi về phía sau, con sói khổng lồ với bộ lông màu xám lập tức cúi gập thân xuống. Trường Tuế vì mất quá nhiều máu, hoa mắt choáng váng đầu óc, mơ hồ nhìn thấy một người nhảy xuống từ trên lưng con sói khổng lồ đó, chưa kịp nhận ra người đó là ai, hai chân cô liền mềm nhũn khụy xuống như sắp ngã.
Cô không bị ngã xuống và được người đó ôm chặt lại.
Cô kinh hãi một lúc rồi lấy lại được bình tĩnh, vừa ngẩng đầu lên, lập tức vừa sợ hãi vừa vui mừng, ánh mắt bỗng chốc lóe sáng lên, khóe môi giật giật, nhưng giọng nói phát ra lại yếu ớt: “Hạ Luật?”
Rõ ràng cô đã lẻn ra khỏi nhà lúc nửa đêm khi Hạ Luật đã ngủ say.
Bây giờ tại sao anh lại đang ở đây?
Cô liếc nhìn con sói xám khổng lồ trước mặt, thân hình của nó nhỏ hơn Bạch Lang một chút, nhưng nhìn cũng rất to lớn, ước chừng cũng chiếm khoảng hai phần ba hành lang, đúng lúc nó quay đầu nhìn sang chỗ cô, thấy nửa người cô bê bết máu, con ngươi màu vàng lập tức tràn ngập lệ khí.
Trường Tuế nhận ra nó chính là Game.
Rõ ràng là cô đã bảo cậu ta đứng chờ bên ngoài, không ngờ rằng cậu ta cũng xông vào đến tận đây, lại còn mang theo cả Hạ Luật.
Ánh mắt của Trường Tuế lại trở lại trên khuôn mặt của Hạ Luật, sau đó liền phát hiện sắc mặt anh có vẻ không đúng lắm.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy sắc mặt anh khó coi đến như vậy. Đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm cô, khóe mắt đỏ hoe, nhưng ánh mắt lại vô cùng sâu thẳm, bên trong như chứa đựng những điều nặng nề đau thương, tất cả hiện rõ sự đau lòng.
Vừa nãy cánh tay của Trường Tuế bị mất một lớp thịt, máu chảy dài khắp người, khắp người đổ mồ hôi lạnh, đau đớn đến như thế nhưng mắt cũng không hề đỏ lên. Thế mà lúc này nhìn thấy vẻ đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt Hạ Luật cùng đôi mắt phiếm hồng của anh, chóp mũi của cô liền đau nhói, hốc mắt cũng ửng đỏ.
Hạ Luật ôm lấy cô ấy, nhưng cũng không dám ôm mạnh, bởi vì nhìn thấy nửa người cô ấy dính đầy máu. Không biết cô ấy đã bị thương chỗ nào, không may lại đụng vào vết thương làm cô ấy đau, ánh mắt nhìn chăm chú vào cánh tay trái vừa mới bị thương của cô. Máu tươi vẫn chảy ra không ngớt, anh chỉ có thể đau lòng nghiến răng, trái tim đau đớn đến mức co thắt lại, người không kìm nén được run lên bần bật, đôi mắt đen sâu thẳm quanh năm không gợn sóng lúc này lại trào ra vô số cảm xúc thô bạo.
“Em thế nào rồi? Có đau không?”
Giọng nói của anh ta cũng run rẩy.
Trường Tuế nước mắt dần chảy ra, ủy khuất gật đầu: “Em đau lắm.”
Hạ Luật mím chặt môi, không biết nên nói gì để an ủi cô, anh chỉ có thể nhẹ nhàng sờ sờ vào sau đầu cô như thầm an ủi.
Mục Ngạn nhìn chằm chằm vào con sói khổng lồ do Game biến thành, và đột nhiên lấy từ trong túi áo khoác của mình ra một cái ống tiêm, anh ta dùng một tay bật mạnh nắp ra, mặt không chút biểu cảm cầm ống tiêm dùng sức đâm thẳng vào trên cánh tay mình.
Trường Tuế nhạy bén cảm nhận được hơi thở của Mục Ngạn đang tăng vọt! Với tất cả sức lực của mình, cô ấy hét lên: “Game cẩn thận.”
Game đã lao về phía Mục Ngạn!
Sau khi Mục Ngạn tiêm thuốc xong, anh ta vứt bỏ kim tiêm đi, sau đó cầm thanh đao dài lên, lạnh lùng nhìn con sói khổng lồ đang lao về phía mình, sau đó giơ tay vung đao lên cao —
Một tia sáng buốt lạnh lóe lên.
Máu phun ra, trên bức tường trắng xóa hiện ra một bông tuyết khổng lồ.
Con sói khổng lồ ngã gục xuống đất.
Trên người Mục Ngạn bị phun đầy máu, anh ta cầm thanh đao, trong tiếng máu nhỏ giọt, anh ta chậm rãi bước đến, coi như không nhìn thấy Hạ Luật, chỉ nhìn chằm chằm vào Trường Tuế, giống như địa ngục tu la: “Tôi đã cho cô một cơ hội.”
Trường Tuế đẩy Hạ Luật ra, vừa định mở miệng nói chuyện thì thanh đao của Mục Ngạn đã chém mạnh xuống!
Đồng tử trong mắt Trường Tuế bỗng nhiên co rút lại!
Quá nhanh!
Cô cho dù muốn tránh cũng không thể nào tránh kịp!
Lưỡi dao sắc bén ngay lập tức cắt xuyên qua da thịt, thậm chí là cắt xương mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, dễ dàng như cắt một miếng đậu phụ, âm thanh thậm chí còn nghe rất rõ ràng.
Đồng tử của Trường Tuế co rút lại rồi giãn to ra, cô mở to mắt nhìn Hạ Luật, không dám tin nhìn Hạ Luật đang ở bên cạnh đã chạy tới ôm mình.
Sau đó, nhìn thấy máu phun ra từ phía sau lưng anh.
Như là một đường ống nước bị vỡ.
Lúc này anh không còn sợ ôm mạnh sẽ làm đau cô nữa, hai tay vòng qua người và ôm chặt lấy cô, dùng thân thể của mình làm thành lá chắn bảo vệ cô ấy.
Anh cúi đầu bình tĩnh nôn ra một ngụm máu, nhưng lại ôm người trong lòng càng chặt hơn, giọng điệu vẫn bình thản như trước, không có gì có vẻ bất ổn, thậm chí dường như không biết là tấm lưng mình đã bị chém một đường.
“Trường Tuế, anh không làm gì được cho em, nhưng ít nhất, lần này anh có thể bảo vệ được em.”
Trái tim Trường Tuế như bị vỡ ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT