Sau khi trở về phòng, Trường Tuế mệt đến nỗi đầu vừa chạm vào gối là đã chìm vào giấc ngủ say.

Trương Thanh Đông, Bàn Tử và Hạ Luật đã cùng nhau thảo luận về những việc sắp đến.

Hạ Luật ở lại khách sạn cùng với Trường Tuế, còn Bàn Tử và Trương Thanh Đông gọi Trương Tiểu Long lái xe và đi cùng Tiểu Trương trở về nhà họ Lý để lấy hành lý.

Khi Trường Tuế và Ngọc Tiêu đấu pháp đã làm cho tấm kính nổ tung, Lý Chí Bân và bà Lý lúc đó đều đang đứng trước cửa kính, nhưng một người đứng lại gần còn người kia đứng xa hơn, nhưng cuối cùng cả hai đều bị thương.

Trên mặt Lý Chí Bân lúc này vẫn còn vệt máu.

Bà Lý đã kịp thời lấy tay che mặt, nhưng cánh tay bị thương rất nặng.

Bọn họ không đến bệnh viện mà gọi một bác sĩ gia đình đến nhà để chăm sóc.

Căn nhà vừa rồi rất lộn xộn, hơn nữa nhà chỉ có một người giúp việc, pháp đàn trong sân vẫn chưa được thu dọn, rất nhiều chậu cây bị rơi đổ ngổn ngang trên mặt đất, toàn cảnh ngôi nhà giống như mới trải qua một trận cuồng phong.

Bàn Tử ngây người sửng sốt, đây không phải là do Trường Tuế làm ra đấy chứ?

Khi Lý Chí Bân và bà Lý nghe người giúp việc báo là Tiểu Trương đã trở về, cả hai người vui mừng ngay lập tức chạy ra ngoài.

Kết quả là, sau khi nhìn thấy Bàn Tử, Trương Thanh Đông và Trương Tiểu Long đi cùng Tiểu Trương, bọn họ lại do dự và dừng bước.

Nhìn thấy bọn họ, Tiểu Trương vừa bực tức vừa oán giận, nhưng vẫn có chút sợ hãi, cảnh giác nhìn họ, theo bản năng cô ấy nắm lấy tay áo của Trương Thanh Đông.

Lý Chí Bân và bà Lý đều không phải là người hồ đồ, nhìn ánh mắt mà Tiểu Trương nhìn họ, còn có cái gì không rõ nữa đâu.

Lý Chí Bân vẫn giữ được một chút bình tĩnh.

Nhưng bà Lý thì không bình tĩnh được, bà ta chạy đến nắm lấy tay Tiểu Trương và chất vấn: “Tú Tú đâu rồi? Các người đem Tú Tú đi đâu rồi?”

Bàn Tử vốn dĩ đang đứng đằng trước, nhưng bà Lý đột nhiên chạy tới, anh ta không kịp cản lại, lúc này, anh ta nhanh chóng xoay người giật mạnh bà Lý ra khỏi người Tiểu Trương, dùng thân thể to béo của mình che Tiểu Trương ở phía sau lưng, nghiêm nghị nói với bà Lý đang đứng trước mặt: “Bà làm gì vậy! Bà Lý, làm người phải biết điều một chút! Chúng tôi còn chưa tính sổ với mấy người, bà còn không biết xấu hổ lại còn giữ Tiểu Trương của chúng tôi sao!”

Lúc Tiểu Trương nghe đến mấy chữ Tiểu Trương của chúng tôi, cô liền kinh ngạc nhìn về phía Bàn Tử, nhưng chỉ nhìn thấy tấm lưng to béo của anh ta.

Cô ấy đột nhiên có chút dũng khí hơn.

Cô ấy từ phía sau Bàn Tử bước ra và nhìn chằm chằm vào bà Lý: “Tôi đến đây để lấy đồ của tôi.”

…….

…….

Ngày hôm sau sau khi Trường Tuế thức dậy ăn sáng cùng với bọn họ, Bàn Tử đã kể lại cho cô ấy nghe một cách sinh động những chuyện gì đã xảy ra vào đêm qua sau khi cô ấy đi ngủ.

“Cô gái ngốc nghếch Tiểu Trương muốn trả lại tiền cho họ sau khi biết gia đình họ đã đưa tiền cho nhà cô ấy. Làm sao lại có chuyện tốt như vậy được! Không phải bọn họ nói là muốn nhận con gái nuôi hay sao? Số tiền đó chẳng phải là đưa cho gia đình con gái nuôi sao, còn bày tiệc linh đình, tưởng không có sổ sách ghi chép sao, không đơn giản vậy đâu. Tôi nghe nói, nhà bọn họ đã đưa cho nhà Tiểu Trương một triệu, đó là số tiền mua mạng của Tiểu Trương.”

“Cô không biết ông bố nuôi giả của Tiểu Trương trơ trẽn đến mức nào đâu, còn nói nếu chúng ta có bằng chứng thì cứ báo cảnh sát. Hừ, tôi đây cũng không phải là người ăn chay, tôi nói rằng tôi có quen một số người bạn làm trong ngành truyền thông, đến lúc đó tôi sẽ đưa câu chuyện này lên mạng tuyên truyền một chút, đến lúc đó chuyện có giả đến đâu cũng sẽ có người tin là thật, lúc đó ông ta mới biết sợ.”

Trường Tuế dừng đũa và gật đầu tán thành: “Anh Bàn xử lý việc này rất tuyệt vời.”

Bàn Tử được khen ngợi, đắc ý cười hắc hắc hai tiếng: “Đương nhiên! Cô thấy chưa, tôi đi theo cũng có tác dụng lắm đấy.”

Trường Tuế gật gật đầu.

Bàn Tử lại nói với Tiểu Trương: “Nói cho cùng thì, Tiểu Trương à, tôi nghĩ là cô nên lấy lại khoản tiền mà gia đình bên đó đã đưa cho nhà cô, đó là khoản tiền họ đã mua mạng của cô đấy, cô phải tự mình cầm cái tiền đó. Tôi thấy anh trai cô coi khoản tiền kia như tiền của mình, lại còn tiêu xài hoang phí, cô cần giải thích rõ với gia đình cô, nói rằng cô đã không còn quan hệ gì với người nhà họ Lý đó nữa, kẻo sau này họ lại tìm cô đòi tiền.”

Bàn Tử vốn lười, thường không thích xen vào việc riêng của người khác, nhưng một khi anh ta đã nói ra những lời này với Tiểu Trương thì anh ta thực sự coi Tiểu Trương như là người của mình.

Trương Thanh Đông cũng đồng ý với suy nghĩ của Bàn Tử. Anh ta cũng rất hiểu tính cách của anh trai Tiểu Trương, một triệu nhìn thì nhiều, nhưng với cách tiêu tiền của anh trai Tiểu Trương thì chẳng bao lâu là sẽ không còn đồng nào: “Tiểu Mạn, anh Bàn nói rất đúng, em phải nói rõ việc này với những người trong gia đình em.”

Trước khi đi chuyến này, anh ta cũng không thân với Bàn Tử. Khi Bàn Tử có việc tìm Trường Tuế, anh cũng chỉ lịch sự chào hỏi, vẫn gọi Bàn Tử là đại diện Hoàng, nhưng chuyến đi này đã làm mối quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết hơn.

Tiểu Trương vốn dĩ đang rất bối rối, bây giờ được mọi người nói cho thức tỉnh nên cô ấy đã quyết định sẽ lấy lại khoản tiền đó từ gia đình cô ấy.

Bàn Tử cũng đã đưa ra chủ ý cho cô ấy, nói rằng cô ấy không còn liên quan gì đến nhà họ Lý kia nữa, vì thế nhà họ Lý yêu cầu cô trả lại khoản tiền đó.

Trương Thanh Đông đứng dậy nói: “Tôi đi gọi điện thoại một lát.”

Sau đó anh ta liền đi ra khỏi phòng để gọi điện thoại.

Bàn Tử nói: “Thầy Trương này yêu vợ đến nỗi một ngày phải gọi điện không biết bao nhiêu lần.”

Bàn Tử muốn Trường Tuế tranh thủ ngủ thêm tí nữa nên đã mua vé xe quay trở về vào buổi chiều.

Cuối cùng Trường Tuế cũng cầm chén lên và húp một ngụm canh nóng, vừa buông đũa xuống vừa thoải mái thở dài.

“Bây giờ em vẫn cảm thấy chưa thoải mái hay sao?” Hạ Luật hỏi cô ấy.

Môi Trường Tuế đỏ bừng lên vì bánh canh nóng hổi lúc nãy: “Không sao, ngủ một giấc xong thì em đã khôi phục lại rồi.”

Nhưng thực tế thì không phải như vậy.

Tối qua sau khi cô ấy chìm vào giấc ngủ, hồn phách của cô ấy đã rời khỏi thân thể cô.

Cô ấy bắt đầu gặp phải vấn đề này kể từ sau khi cô ấy mười hai tuổi, hồn phách của cô ấy sẽ rời khỏi cơ thể khi cô ấy chìm vào giấc ngủ.

Có thể nói cơ thể cô ấy là một vật chứa hoàn hảo, có thể chuyển hóa linh khí của trời đất một cách hoàn mỹ, đồng thời cũng có thể dung nạp hồn phách của bất kỳ ai.

Sau khi hồn phách cô ấy rời khỏi thân thể, rất dễ dàng bị ma quỷ chiếm lấy th@n thể của mình.

May mắn thay, khi hồn phách của cô lần đầu tiên rời khỏi cơ thể, tình cờ Khương Tô có mặt ở đó. Bà ấy giúp cô vẽ một đạo phong ấn này, đem hồn phách của cô phong ấn nghiêm ngặt ở trong thân thể, đồng thời cũng đã phong ấn thông đạo hấp thụ linh khí trời đất của cô ấy.

Tối hôm qua vì cùng Ngọc Tiêu và Ngọc Phần đấu pháp, cô đã nới lỏng phong ấn ra một chút.

Không ngờ rằng đêm hôm qua hồn phách của cô đã rời khỏi thân thể, dù chỉ rời khỏi trong thời gian vài phút, nhưng nếu bị ma quỷ thừa dịp nhập vào thì hậu quả khó có thể tưởng tượng nổi.

Cô cần tranh thủ thời gian đến gặp Khương Tô để gia cố lại phong ấn sau lưng mình.

Lúc này, Trương Thanh Đông, người vừa mới ra ngoài gọi điện thoại, vội vàng bước vào và lo lắng nói với Trường Tuế: “Tôi cảm thấy đã xảy ra chuyện rồi.”

Mọi người đang ngồi trong bàn đều ngước nhìn anh ta.

Vẻ mặt Trương Thanh Đông hoảng sợ: “Tôi đã gọi điện thoại cho Bạch Doanh và Game, nhưng không ai trả lời điện thoại cả.”

Bàn Tử không hiểu nội tình nên phản ứng ngay: “Chẳng qua là họ không nghe máy thôi, bọn họ ở trong nhà thì có chuyện gì xảy ra được chứ.”

Trương Thanh Đông sắc mặt bắt đầu tái nhợt, anh ta chỉ nhìn Trường Tuế: “Nếu bọn họ đều ở nhà, không có khả năng cả hai người đều không thể nghe máy. Hơn nữa điện thoại của Bạch Doanh đã tắt máy, cô ấy vốn dĩ rất thích chơi điện thoại, chưa có lúc nào để điện thoại hết sạch pin. Trường Tuế, chắc chắc đã có chuyện gì đó xảy ra với bọn họ, tôi nghĩ rằng Cục Quản lý Yêu quái sẽ không bao giờ buông tha cho Bạch Doanh một cách dễ dàng như vậy đâu.”

Tiểu Trương cũng trở nên lo lắng: “Vậy phải làm sao bây giờ, chúng ta phải nhanh quay về thôi!”

Bàn Tử nghe họ nói mà như đang lọt vào trong sương mù dày đặc: “Cục Quản lý Yêu quái là gì vậy?”

Hiện tại không ai còn quan tâm đ ến việc giải thích cho anh ta.

Trường Tuế nói: “Anh xem bây giờ có vé về lại thành phố Bắc hay không?”

Bàn Tử vừa rút điện thoại ra vừa nói: “Nhất định vẫn còn vé, hôm nay cũng không phải là ngày lễ ngày nghỉ gì…” Anh ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy bộ dạng Trương Thanh Đông lo lắng như vậy, anh ta lo rằng thật sự xảy ra chuyện, lập tức lấy điện thoại di động ra và đặt mua vé trên mạng, nhanh chóng đổi lịch trình của vé: “Hiện tại chúng ta chỉ có thể đi chuyến tàu sớm nhất là lúc mười hai giờ, tôi đã mua vé rồi.”

Vẫn còn một tiếng rưỡi nữa mới đến mười hai giờ.

Từ đây đến ga tàu cao tốc mất khoảng hơn nửa tiếng ngồi trên xe.

Trường Tuế ra lệnh: “Mọi người nhanh đi thu dọn hành lý, chúng ta phải đến ga tàu cao tốc trước.”

….

Trương Thanh Đông đã gọi điện thoại cho Bạch Doanh và Game trên suốt chặng đường trở về.

Trường Tuế gọi điện cho Nghiêm Phạm và nhờ anh ta đến nhà xem tình hình thế nào.

Bọn họ vừa đi đến trạm Cao Thắc.

Nghiêm Phạm gọi điện lại.

“Tôi đã đến nhà, bấm chuông cửa rồi, nhưng không có ai ra mở cửa hết, cũng không thấy có động tĩnh gì.”

Trường Tuế đưa mật khẩu khóa nhà cho anh ta để anh ta vào trong nhà xem thử.

Nghiêm Phạm vừa nói chuyện với Trường Tuế vừa nhấn mật khẩu để mở cửa.

Sau khi cánh cửa được mở ra, anh ta im lặng trong hai giây rồi nói với Trường Tuế ở đầu dây bên kia: “Bây giờ cô đang ở đâu? Trong nhà cô đã xảy ra chuyện rồi.”

….

Hai tiếng rưỡi sau.

Trường Tuế cùng mọi người vội vàng quay về nhà.

Nghiêm Phạm vẫn chưa rời khỏi đó, anh ta đang đứng trước một đống hỗn độn.

Nhìn bên ngoài vẫn còn nguyên vẹn, nhưng khi bước vào nhà, chẳng khác nào vừa trải qua một trận cuồng phong.

Đặc biệt bốn đường rãnh sâu hắm trên tường dường như đã phá vỡ toàn bộ bức tường.

Nghiêm Phạm đã đứng ở đây gần một tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thể hình dung ra được là loại vũ khí gì đã tạo ra được mấy đường rãnh này, thoạt nhìn giống như bị móng vuốt của một mãnh thú khổng lồ nào đó cào ra.

Khắp căn phòng đều có dấu vết đánh nhau, nhưng thoạt nhìn loại dấu vết này không giống mức độ phá hoại mà con người đánh nhau có thể tạo thành.

Trong đầu của Nghiêm Phạm bắt đầu hiện ra những con yêu quái mà Trường Tuế đã nói với anh ta lần trước, còn có đám người của Cục Quản lý Yêu quái kia nữa.

Nhưng anh ta vẫn chưa có khái niệm gì về yêu quái.

Lần trước anh ta đến ngôi nhà này, anh ta đã nhìn thấy những người sống ở đây, thoạt nhìn họ không khác gì so với con người, một trong số họ thậm chí còn là một streamer trò chơi trực tuyến nổi tiếng tên là Game, những cảnh sát trẻ đi cùng anh cũng đều biết cậu ta.

Hơn nữa mặc dù trong căn hộ này bị phá nát đến mức độ như vậy nhưng những người ở tầng trên và tầng dưới không hề nghe thấy một tiếng động nào, điều này quả thật không thể tin nổi.

Đối với Nghiêm Phạm mà nói, đây là một lĩnh vực xa lạ vượt hẳn ra ngoài tầm hiểu biết của anh ta.

Vì vậy anh ta cũng không thể đưa ra bất kỳ ý kiến nào.

Chỉ có thể cung cấp cho Trường Tuế một số thông tin mà anh ta phát hiện được.

“Tôi vừa mới đi kiểm tra hệ thống camera giám sát, cũng không phát hiện ra được gì, bao gồm cả tất cả các lối ra vào của khu nhà, và toàn bộ hệ thống giám sát trong khu nhà này cũng không phát hiện kẻ nào khả nghi từng ra vào nơi này hết.”

Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Trường Tuế vẫn phản ứng rất bình tĩnh.

Cục Quản lý Yêu quái có rất nhiều thủ đoạn để có thể che mắt của mọi người.

Nhìn thấy đống hỗn độn trên mặt đất, Trương Thanh Đông lập tức suy sụp tinh thần, sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ nói: “Chính là Cục Quản lý Yêu quái! Chính là người của Cục Quản lý Yêu quái đã bắt Bạch Doanh đi!”

Bàn Tử lúc ở trên xe đã được phổ cập thông tin về Cục Quản lý Yêu quái cùng với những ân oán dây dưa của bên đó với bọn họ.

Sau chuyến đi đến thị trấn Tân Phòng này, Bàn Tử cảm thấy anh ta và Trương Thanh Đông cũng được coi như là bạn bè, thấy bộ dạng suy sụp của Trương Thanh Đông, Bàn Tử cũng cảm thấy khó chịu trong lòng, vỗ vỗ vai anh ta an ủi và nói: “Đừng lo lắng quá, nhất định Trường Tuế sẽ có cách.”

Trường Tuế lặng lẽ liếc nhìn anh ta.

Bàn Tử nhìn về phía cô cười gượng.

Trương Thanh Đông vì câu nói của Bàn tử mà như tỉnh táo lại, giống như tìm được sợi dây cứu mạng: “Trường Tuế, làm sao bây giờ? Cũng không thấy Game và thụ yêu ở đâu cả, hay là họ cũng đã bị Cục Quản lý Yêu quái bắt đi rồi?”

Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Trường Tuế.

Nhưng mà, Trường Tuế đột nhiên linh quang chợt lóe, cô nói với mọi người: “Sang nhà Hạ Luật xem thế nào đã”

Cửa nhà Hạ Luật vừa mới mở ra.

Nhìn thoáng qua thì dường như không có ai từng đến.

Trương Thanh Đông lúc này không quan tâm đ ến vấn đề lịch sự, vội vàng chạy vào bên trong.

Nhưng Hạ Luật chỉ một cái liếc mắt đã nhìn thấy có một cái cây phía sau ghế sô pha trong phòng khách.

Có vẻ như cái cây đó chỉ mới mọc lên ở đó, và nó trông giống như một chậu cây vẫn luôn được đặt ở nơi đó.

Ngay cả Trường Tuế mới nhìn vào cũng không phát hiện ra.

Hạ Luật bình tĩnh chỉ về hướng đó: “Nơi đó có thêm một cái cây.”

Đến lúc này Trường Tuế mới kịp phản ứng lại, vốn dĩ ở đó ban đầu không có cái cây nào như vậy cả.

Cuối cùng, trong góc tường bị chặn bởi chiếc ghế sô pha, mọi người đã phát hiện ra thụ yêu đang cuộn tròn và nằm ngủ ở đó, mà cái cây kia chỉ là ảo ảnh mà nó tạo ra để ngụy trang bản thân mà thôi. 

Sau khi thụ yêu bị đánh thức, theo bản năng nó định chạy trốn, chỉ đến khi nghe Trường Tuế gọi tên nó, nó mới phản ứng lại, liền từ trên ghế sô pha nhảy lên người Trường Tuế, quấn lấy người cô như con bạch tuộc và bắt đầu khóc thét lên.

Trương Thanh Đông sốt ruột liền vội vàng hỏi Bạch Doanh và Game đang ở đâu.

Thụ yêu khóc nức nở và nói rằng tối hôm qua lúc nửa đêm người của Cục Quản lý Yêu quái đột nhiên đến đây.

Bình thường nó và Bạch Doanh đều đi ngủ rất sớm.

Ban đầu nó ngủ trên ghế sô pha, người của Cục Quản lý Yêu quái sau khi bước vào nhà đã không phát hiện ra nó, nhưng nó lại nhìn thấy người của Cục Quản lý Yêu quái trước, nên liền chạy trốn.

Game tình cờ thức khuya để chơi game và đã đánh nhau với người của Cục Quản lý Yêu quái.

“Cũng không biết tại sao, những người của Cục Quản lý Yêu quái hình như trở nên vô cùng lợi hại. Bọn họ chỉ có ba người, nhưng cả Bạch Doanh và Game mặc dù đã hiện nguyên hình vẫn không đánh lại được bọn họ. Bạch Doanh bị bắt, còn Game bị thương và chạy trốn, tôi cũng trốn được nên bọn họ không phát hiện ra tôi.”

“Chỉ ba người thôi à?” Trường Tuế cau mày lại.

Mặc dù thời gian Bạch Doanh mang thai càng dài thì sức khỏe của cô ấy sẽ càng yếu đi, nhưng Game thì đang trong thời kỳ toàn thịnh, người của Cục quản lý yêu quái không thể dễ dàng một lúc có thể đánh bại được Bạch Doanh và Game như vậy. Huống hồ Cục Quản lý Yêu quái làm việc cũng không phải là không cần kiêng kỵ gì hết, bọn họ phải làm việc bí mật, không thể để người bình thường phát hiện ra việc mình đang làm được. Mà Bạch Doanh và Game nếu đã hiện nguyên hình, trong một cuộc chiến đấu kịch liệt như vậy thì không thể không bị phát hiện ra được.

Đây là lý do tại sao cô mới có thể yên tâm rời đi như vậy.

Nhưng bây giờ xem ra thì có vẻ như cả Bạch Doanh và Game đều đã hiện nguyên hình, nhưng vẫn không thể đánh lại người của Cục Quản lý Yêu quái.

Lần trước khi Cục Quản lý Yêu quái truy bắt Bạch Doanh, họ đã phái một tổ gồm năm người tinh nhuệ nhất truy bắt suốt cả một đêm mới có thể bắt được Bạch Doanh.

Nhưng lần này chỉ có ba người, thế mà lại có thể vừa bắt giữ được Bạch Doanh vừa làm  Game bị trọng thương nặng phải chạy trốn, nhưng lại không làm kinh động đến bất kỳ ai khác cả.

Ninh Hiểu từng nói, Mục Ngạn là người mạnh nhất trong thế hệ hiện tại ở Cục Quản lý Yêu quái.

Tuy nhiên dựa theo nhận định của Trường Tuế về sức mạnh của Mục Ngạn, cho dù là ba người có thực lực tương đương với anh ta cùng tới đây cũng không thể bắt giữ Bạch Doanh dễ dàng như vậy, lại còn làm cho Game bị trọng thương nữa.

Trong đầu Trường Tuế lóe lên một manh mối xẹt qua, nhưng là quá nhanh, cô chưa kịp nắm bắt được.

Chỉ có cảm giác mơ hồ rằng có điều gì đó không đúng.

“Cậu nói bọn họ đã mạnh hơn nhiều sao?” Trường Tuế hỏi thụ yêu.

Thụ yêu gật đầu, đồng thời có chút nghi ngờ: “Hơn nữa còn thấy rất kỳ quái, tôi cảm giác trong người bọn họ như có yêu lực.”

Yêu lực…

Trường Tuế vắt óc suy nghĩ, vẫn cảm thấy chính mình đang nghĩ đến một điều gì đó.

Làm sao trên người những người của Cục Quản lý Yêu quái lại có yêu lực được cơ chứ….

Chờ đã!

Trường Tuế chợt nhớ đến những khoang thủy tinh trong suốt dưới tầng hầm thứ năm của Cục Quản lý Yêu quái, những cái ống cắm ở sau lưng yêu quái cùng với yêu lực bị rút ra cất giữ trong những chiếc bình….

Manh mối vừa mới lóe lên trong đầu đột nhiên bị tóm được!

“Tôi hiểu rồi!” Trường Tuế giống như vòi nước đã được khơi thông, không ngừng chảy ra: “Tôi biết những thứ ở dưới tầng hầm thứ năm của Cục Quản lý Yêu quái dùng để làm gì rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play