Hai giờ rưỡi, Bàn Tử đến đón Trường Tuế đi thử vai, kết quả cửa thang máy vừa mở, anh ta liền thấy mấy người đàn ông cường tráng đứng ở cửa thang máy nhìn mình chằm chằm như hổ rình mồi. Sau khi bọn họ tra hỏi anh ta một hồi lâu, một trong số đó bảo anh ta đứng đợi, rồi người đó đến trước cửa nhà Trường Tuế gõ cửa và trưng cầu ý kiến, sau mới cho qua.

Bàn Tử vô cùng sửng sốt, thấy Trường Tuế đang đợi mình ở cửa, anh ta lập tức bước nhanh qua đó, chờ cửa đóng lại mới dám hỏi: “Mấy người ở cửa thang máy là ai vậy?”

“Là vệ sĩ do tôi mời đến.” Trường Tuế thờ ơ nói.

Cô không yên tâm khi chỉ có một mình Game phòng thủ, lại gọi một cuộc điện thoại cho luật sư Dương, nhờ ông ấy sắp xếp mấy người đáng tin cậy qua đây.

Bàn Tử còn muốn hỏi.

Trường Tuế lại lười giải thích nên chặn miệng anh ta trước: “Là việc làm ăn của tôi, anh đừng hỏi nữa.”

Bàn Tử lập tức ngậm miệng.

Kể từ vụ việc xảy ra ở nhà họ Tần khiến anh ta suýt mất mạng trở về sau, anh ta luôn giữ thái độ kính nhi viễn chi* đối với một thân phận khác của Trường Tuế.

* kính nhi viễn chi: Nói đến người hoặc sự việc gì đáng kính trọng, nhưng bản thân mình không muốn lại gần.(nguồn:wiktionary)

Bàn Tử rất coi trọng buổi thử vai lần này, trước khi Trường Tuế ra cửa, anh ta đã đánh giá cô từ trên xuống dưới nhiều lần.

Vì để lưu lại ấn tượng tốt cho đoàn phim, Bàn Tử không để Trường Tuế trang điểm, ăn mặc cũng khá đơn giản, áo may ô màu trắng kết hợp với áo sơ mi nhạt màu khoác ở bên ngoài và quần jean. Kiểu tóc thì dùng trâm gỗ đào quấn lại, để lộ khuôn mặt nhỏ tinh tế xinh đẹp và chiếc cổ thon dài, nhìn đơn giản lại sạch sẽ.

Bàn Tử rất hài lòng.

Sau khi Trường Tuế dặn dò những chuyện cần chú ý xong, cô ôm chầm lấy Hạ Luật ở ngay trước mặt Bàn Tử một lúc rồi mới chịu theo anh ta rời đi.

Bàn Tử làm như không thấy, vào thang máy rồi mới bắt đầu chậc chậc chậc mấy tiếng và nói: “Thật sự nhìn không ra, bình thường thấy Hạ Luật lạnh lùng như vậy, giống như thần tiên ở trên mây, hôm nay tôi được mở rộng tầm mắt rồi.”

“Ôi chao? Tôi đều quên hỏi, sao hai người lại có thể ở bên nhau vậy? Không phải cô đã ngây người ở trong đoàn phim của đạo diễn Tần nửa tháng sao? Như vậy liền có thể theo đuổi được Hạ Luật rồi?”

Trường Tuế kỳ quái: “Sao anh lại chắc chắn là tôi theo đuổi Hạ Luật mà không phải là Hạ Luật theo đuổi tôi?”

Bàn Tử chậc một tiếng: “Mỗi lần cô nhìn thấy Hạ Luật, hai mắt đều tỏa sáng khác thường, như thế còn chưa đủ rõ ràng à? Hơn nữa, người lạnh lùng như Hạ Luật có thể theo đuổi cô sao? Không thực tế, cậu ấy dừng lại ở đó, là bị người theo đuổi chứ không phải là theo đuổi người khác.”

Trường Tuế vừa ngạc nhiên vừa thấy buồn cười: “Rõ ràng như vậy sao?”

Bàn Tử nói: “Không phải sao? Tôi cảm thấy giữa cô và Hạ Luật không có khả năng nên mới không quản, ai biết được cô thực sự có bản lĩnh chứ.”

Trường Tuế đắc ý nhếch môi: “Tôi và anh ấy là thượng thiên an bài trời sinh một cặp, duyên phận đã chú định sẽ ở bên nhau.”

Bàn Tử cũng có chút vui vẻ: “Cô cứ lén lút vui vẻ đi, trong giới có rất nhiều diễn viên nữ là fan của Hạ Luật. Nếu như chuyện hai người yêu nhau lộ ra ngoài, không biết sẽ làm bao nhiêu người tan nát con tim.” Anh ta đang nói thì bỗng sực nhớ và hỏi: “Ôi! Đúng rồi, bây giờ cô và Tần Nhất Xuyên thế nào rồi? Có còn liên lạc không? Lúc trước tôi còn tưởng cô và Tần Nhất Xuyên là một đôi đấy.”

Bàn Tử đột nhiên nhắc đến Tần Nhất Xuyên, Trường Tuế liền ngơ ngác, sau đó lắc đầu: “Chúng tôi đã lâu không liên lạc rồi.”

Lần cuối cùng bọn họ gặp nhau là ở bệnh viện.

Hôm trước, ông ngoại của anh ta vừa phẫu thuật xong, bà Tần còn đặc biệt gọi điện thoại cảm ơn cô, nói là cuộc phẫu thuật rất thành công.

Chờ sau khi ông ngoại của Tần Nhất Xuyên xuất viện, bà ấy mời cô đến nhà ăn bữa cơm.

Trường Tuế đã đồng ý.



Người đến gặp Trường Tuế là đạo diễn và nhà sản xuất của đoàn phim 《Kiếm Linh》.

Chuyện này cũng đại biểu bọn họ đủ thận trọng trong chuyện này. Mặc dù Hạ Luật xứng đáng để bọn họ mạo hiểm một phen, nhưng hai người vẫn muốn tận mắt nhìn thấy mới yên tâm.

Quá trình gặp mặt diễn ra cực kỳ thuận lợi, da của Triệu Long Uy rất trắng, tuổi đã hơn năm mươi nhưng trông rất trẻ. Sau khi Hạ Luật đưa ra điều kiện đó, ông ấy đã nhờ người thu thập đầy đủ thông tin chi tiết để hiểu rõ về Trường Tuế, điều khiến ông ấy cảm thấy ngoài ý muốn là những lời đánh giá về cô đều rất tốt, phàm là người nào ở trong giới từng hợp tác với cô đều không keo kiệt mà khen cô mấy câu.

Ông ấy cùng với Tần Diệu Văn và Từ Nghiêu đều là bạn cũ, cũng đã đích thân gọi điện thoại nghe ngóng, không ngờ cả Tần Diệu Văn và Từ Nghiêu đều đánh giá cô rất cao.

Vì vậy, thay vì nói hôm nay đến khảo sát, chi bằng nói là ông ấy muốn tận mắt nhìn thấy một Khương Trường Tuế bằng xương bằng thịt, nhìn xem cô rốt cuộc có điểm nào đặc biệt.

Đặc biệt đến mức khiến một người không ăn khói lửa nhân gian như Hạ Luật sẵn sàng lấy bản thân ra làm thẻ đánh bạc.

Sau khi Trường Tuế vào cửa, ông ấy liền đánh giá toàn thân trên dưới của cô mấy lượt. Ông ấy duyệt người vô số, ánh mắt tự nhiên cay độc, vừa nhìn liền biết nếu Trường Tuế mặc đồ cổ trang sẽ rất đẹp, mặt nhỏ cổ dài, thân hình tinh tế, có thể mang đến cảm giác phiêu dật khi mặc vào tầng tầng lớp lớp trang phục cổ trang.

Thần thái của cô rất ổn định, ánh mắt thâm thúy sáng ngời, không dao động không phù phiếm, ung dung không vội, dáng vẻ bình tĩnh.

Không thể nhìn thấy chút căng thẳng nào trên gương mặt của cô.

Triệu Long Uy không thể không đánh giá cao cô mấy phần. Khi gặp mặt ông ấy, cho dù là nữ minh tinh tuyến một cũng sẽ có chút khẩn trương, vừa khẩn trương liền ăn nói vụng về. Không cần nói đâu xa, nhìn người đại diện bên cạnh cô liền hiểu, trên mặt anh ta cũng đầy căng thẳng. Một người mới chưa có tác phẩm nào như cô lại có thể không tự ti cũng không kiêu ngạo khi đứng trước mặt ông ấy, nói nghé con mới sinh không sợ hổ cũng không đủ chính xác.

Triệu Long Uy cảm thấy cô tự tin rằng con hổ này không thể ăn thịt mình nên mới có thể bình tĩnh như vậy.

Trong mắt Triệu Long Uy không che giấu được sự tán thưởng.

Bàn Tử đang cẩn thận lưu ý sắc mặt của đạo diễn, khi nhìn thấy sự tán thưởng trong mắt Triệu Long Uy, anh ta lập tức yên lòng, sau đó lại nhìn sắc mặt của nhà sản xuất, trong lòng không khỏi lộp bộp.

So sánh thái độ của hai người khi gặp Trường Tuế, nếu trên mặt Triệu Long Uy không che dấu sự tán thưởng, thì sắc mặt của nhà sản xuất lại không được dễ nhìn như vậy, ông ta nhìn Trường Tuế với ánh mắt vừa soi mói vừa không hài lòng.

Nguyên nhân rất đơn giản, vì ông ta ta đã có nhân tuyển phù hợp cho vị trí nữ chính rồi, vì vậy mặc dù không tìm ra chỗ thiếu sót nào trong khâu ngoại hình của Trường Tuế nhưng ông ta vẫn không hài lòng.

Nhưng nhà sản xuất không hài lòng cũng đành chịu, Hạ Luật là nhân tuyển đã được nội bộ tán thành cao độ. Anh dùng chính mình làm điều kiện để giới thiệu Trường Tuế.

Tuy nói là giới thiệu, nhưng điều kiện của Hạ Luật bày rõ ra đó, nguyên nhân anh nhận bộ phim này là vì Khương Trường Tuế.

Nói cách khác, nếu Khương Trường Tuế không phải là nữ chính, anh sẽ không làm nam chính của bộ phim này.

Hôm nay bọn họ đến đây quả thật chỉ để gặp mặt, chỉ cần kỹ năng diễn xuất của nữ chính không có trở ngại gì thì bọn họ liền phải tiếp nhận.

Trong lòng nhà sản xuất cực kỳ rối rắm, một mặt ông ta rất muốn Hạ Luật nhận vai nam chính, mặt khác lại không muốn Khương Trường Tuế làm nữ chính.

Sau khi hai bên giới thiệu lẫn nhau liền bắt đầu tiến hành thử vai.

Trường Tuế lấy được kịch bản liền diễn thử mấy đoạn ngắn.

Triệu Long Uy ngay tại chỗ đó quyết định là cô, dặn cô ngày nào rảnh thì đến ký hợp đồng.

Bàn Tử vui vẻ muốn điên luôn! Anh ta lập tức thể hiện thái độ chỉ cần hợp đồng đã soạn xong thì lúc nào họ cũng có thời gian.

Nhà sản xuất lại miễn cưỡng chúc mừng Trường Tuế.

Trường Tuế lễ phép và khéo léo cảm ơn hai người, sau đó theo Bàn Tử rời đi.

Hưng phấn và kích động của Bàn Tử đều giấu ở trong lòng, khuôn mặt mập mạp đỏ bừng, vất vả lắm mới có thể ra khỏi tòa nhà, trong miệng anh ta phát ra một tràng dài tiếng cười.

Trường Tuế nhìn anh ta với vẻ ghét bỏ, nhưng khóe miệng lại vểnh lên, ánh mắt lướt qua nơi khác, vừa nhìn liền không thu hồi lại nữa, độ cong trên khóe miệng cũng từ từ hạ xuống.

Một chiếc xe hơi màu đen đang đậu ngay bên cạnh chiếc xe của Bàn Tử, một người đàn ông đứng cạnh chiếc xe màu đen đó. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, thân hình thẳng tắp, đứng dưới ánh mặt trời lại tỏa ra hơi lạnh dày đặc. Đôi mắt đen nhánh sắc bén đó đang nhìn chằm chằm cô, giống như đã đợi cô rất lâu rồi.

Là Mục Ngạn.

Sao người này cứ âm hồn bất tán như vậy chứ?

“Ai vậy?” Bàn Tử cười xong cũng chú ý đến Mục Ngạn đang đứng ở bên đó, mặc nguyên một cây đen, cả người lạnh lẽo, trông thật đáng sợ.

“Kẻ thù.” Trường Tuế nói.

Bàn Tử giật nảy mình, Trường Tuế lại cười nói: “Là người tôi quen, anh lên xe trước đi, tôi qua đó chào hỏi anh ta một chút.”

Trường Tuế nói xong liền đi thẳng về phía Mục Ngạn với khuôn mặt tràn đầy tươi cười: “Thật là trùng hợp, sao anh Mục lại ở đây thế này?”

Mục Ngạn vẫn còn nhớ rất rõ lúc sáng cô đã “uy hiếp” mình như thế nào, còn gọi anh ta là đội trưởng Mục, thế mà bây giờ lại cười cười nói nói gọi anh ta là anh Mục.

Xảo trá khó lường.

Đây là đánh giá trong lòng của Mục Ngạn dành cho Trường Tuế.

Hơn nữa anh ta biết rõ ràng cô gái trẻ trông có vẻ nhỏ nhắn và yếu đuối trước mặt anh ta không hề sợ anh ta một chút nào.

“Không trùng hợp, tôi đang đợi cô.” Mục Ngạn lạnh lùng nói.

Câu nói này rất dễ khiến người khác nghĩ nhiều. Nhưng nếu nó được nói ra từ trong miệng Mục Ngạn thì người nghe thấy câu nói này sẽ không suy nghĩ lung tung, người đó chỉ cảm thấy mình là tội phạm, và Mục Ngạn đến để bắt tội phạm.

Mà bây giờ, Trường Tuế chính là tên tội phạm đó.

Chẳng qua cô là một tên tội phạm đang ung dung ngoài vòng pháp luật và không biết sợ hãi là gì.

Trường Tuế nhìn Mục Ngạn, cô không nói chuyện mà chỉ nhíu mày, dáng vẻ chờ hắn nói tiếp.

Lông mày của Mục Ngạn khẽ giật, anh ta cố gắng khắc chế để giữ vững tỉnh táo và nói tiếp: “Theo tôi được biết, cô và em trai của Bạch Doanh không thân lắm, giữa cô và em gái họ của Trương Thanh Đông cũng chỉ là mối quan hệ thuê mướn. Những chuyện này hẳn không đủ để cô chấp nhận mạo hiểm lớn như vậy. Bọn họ đã cho cô lợi ích gì? Đáng để cô chống đối với Cục Quản lý Yêu quái không?”

“Nếu biết thì sao?” Trường Tuế không trả lời mà hỏi lại, đôi lông mày mảnh mà sống động khẽ nhướng lên, khóe miệng cũng cong cong, giọng điệu tản mạn lại mang theo một chút khiêu khích: “Cục Quản lý Yêu quái định đưa ra cái giá gấp đôi để thu mua tôi sao?”

Đối mặt với sự khiêu khích trắng trợn của Trường Tuế và thái độ ngạo mạn không để anh ta vào mắt của cô, rốt cuộc Mục Ngạn cũng không nhịn nổi nữa, anh ta nhíu chặt mày, vẻ mặt lạnh xuống hai độ: “Cô muốn thể nào mới có thể giao Bạch Doanh ra?”

Sự lạnh lùng của Mục Ngạn rất có tính công kích, cả người tỏa ra hơi thở nguy hiểm đầy tính xâm lược, vừa không để ý sẽ bị khí tràng* của anh ta nghiền ép gắt gao.

* khí tràng: là năng lượng vô hình của con người – theo Triết học Trung Quốc và Đạo giáo, nó – dù ít hay nhiều – là thứ có thể nắm chắc quy luật tự nhiên. Người thuận theo quy luật tự nhiên, khí tràng càng lớn; người rời xa quy luật tự nhiên, khí tràng lại càng nhỏ. Quy luật tự nhiên cùng quy luật hoạt động của thân thể và tâm trí con người vừa vặn thống nhất với nhau […] (nguồn: baike)

Trường Tuế dường như không có cảm giác gì, cô thản nhiên cười, sau đó nói: “Anh Mục, người như tôi có một ưu điểm, đã nhận cọc làm ăn nào thì phải làm cho xong xuôi mới chịu. Anh là con trai của dì Ninh, tôi gọi anh một tiếng anh, anh đến tìm tôi, tôi cũng sẵn lòng nói với anh mấy câu. Nể mặt dì Ninh, tôi cũng nói thật với anh luôn, tôi đã cầm tiền làm việc thì tuyệt đối không phản bội. Nếu tôi đã có thể cứu người ra ngoài thì sẽ không đưa cô ấy trở về nơi đó.”

Trường Tuế đang nói thì ngừng lại, vẻ mặt bỗng nhiên lạnh đi, nhưng khóe miệng lại cong lên: “Những thứ ở trong năm tầng lầu nằm dưới lòng đất của Cục Quản lý Yêu quái, còn có giao dịch giữa Cục Quản lý Yêu quái với Ngọc Tiêu, Ngọc Phần có lẽ cũng không chính đáng như vậy nhỉ?”

Ánh mắt của Mục Ngạn giống như lưỡi đao lạnh lẽo: “Cô đang uy hiếp tôi à?”

Trường Tuế tỏ vẻ ngạc nhiên: “Sao có thể?” Cô mím môi cười: “Nhiều lắm chỉ xem như nhắc nhở.”

“Vậy thì tôi cũng nhắc nhở cô một câu.” Mục Ngạn lạnh lùng nói.

Trường Tuế nhìn anh ta với vẻ mặt xin rửa tai lắng nghe.

Mục Ngạn lạnh lùng nhìn cô: “Cục Quản lý Yêu quái bây giờ đã không còn là Cục Quản lý Yêu quái của mấy chục năm trước nữa rồi, hy vọng cô sẽ không hối hận vì đã đưa ra lựa chọn này.”

Trường Tuế nghe đến đây liền biết Mục Ngạn không định bỏ qua cho mình. Cô chậm rãi thu hồi nụ cười dối trá trên mặt, trong đôi mắt đen nhánh rốt cuộc cũng lộ ra ánh sáng lạnh lẽo sắc bén: “Tôi không bao giờ hối hận.”

Mục Ngạn giống như bị ánh sáng sắc bén trong mắt cô k1ch thích, anh ta khẽ nhíu mày.

Bàn Tử ở trong chiếc xe đằng kia thấy không khí giữa hai người không ổn liền nhịn không được mở miệng hỏi: “Trường Tuế? Vẫn chưa nói xong sao?”

Bầu không khí giằng co bị anh ta đánh vỡ.

Trường Tuế khôi phục dáng vẻ bình thường, cô khẽ gật đầu với Mục Ngạn, thậm chí còn lễ phép mỉm cười: “Người đại diện của tôi đã gọi tôi rồi, tạm biệt.”

Mục Ngạn không nói chuyện.

Trường Tuế quay người lên xe.

Bàn Tử lái xe ra ngoài, tiện thể nhìn Mục Ngạn qua cửa sổ xe, nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc anh ta là ai? Có phải vừa rồi hai người cãi nhau không? Bầu không khí rất đáng sợ.”

Trường Tuế nhìn vào gương chiếu hậu, lạnh nhạt nói: “Không có.”

Cô biết mình đã bị Cục Quản lý Yêu quái theo dõi.



Hiện tại, số người ở trong nhà Trường Tuế hơi nhiều.

Vì bảo vệ Bạch Doanh, Game cũng chuyển đến đây ở.

Trong phút chốc, trong nhà có thêm ba con yêu quái, lại thêm Trương Thanh Đông và Tiểu Trương, không khí lập tức náo nhiệt quá mức.

Vì vậy cô liền thu dọn hành lý rồi quang minh chính đại đi vào nhà Hạ Luật như lẽ đương nhiên.

Không ai có ý kiến đối với chuyện này, ngoại trừ Hoắc Văn Đình, nhưng anh ta có ý kiến cũng không dám nói.

Điều mà không ai ngờ tới là, Trường Tuế sống chung với Hạ Luật lại không truyền ra lời đồn, thay vào đó là cô dính tin đồn với Game, chỉ vì Game đã lái xe đến khu dân cư của Trường Tuế và ở lại đó. Hơn nữa, mỗi lần hai người cùng nhau ra khỏi khu dân cư rồi lại cùng nhau trở về đều bị chụp lại.

Tin đồn của hai người còn lên hotsearch.

Sau cùng, Game phải đăng Weibo làm sáng tỏ thì chuyện này mới lắng xuống.

Bài đăng trên weibo của Game cũng rất đơn giản: [ Em họ, quan hệ thân thích.]

Dù sao hai người đều không cha không mẹ, càng không có bà con họ hàng, tùy tiện nhận bừa họ hàng cũng không có ai vạch trần, muốn chứng thực cũng không tìm ra chỗ để chứng thực.

Cuối cùng, tin đồn này khép lại vì hai người tự nhận là họ hàng của nhau.

Chuyện này khiến cho quần chúng ăn dưa không biết nên khóc hay cười. Nhưng hai con người mà quăng tám cây sào cũng không tới lại có thể là anh em họ, tầng thân phận này cũng khiến người khác tò mò quá.

Vì thế quần chúng ăn dưa lại nhớ đến lúc trước Hoắc Vân Khai cũng vì truyền ra tin đồn với Trường Tuế mà đăng bài làm sáng tỏ nói rằng Trường Tuế là em gái của anh ta.

So sánh hai chuyện này với nhau thì rõ ràng là Game càng giống với họ hàng thân thích thật hơn, dù sao người ta đã trực tiếp nói là thân thích ruột thịt.

Thân phận anh trai của Hoắc Vân Khai vẫn còn nghi vấn, dù sao thì Hoắc Vân Khai cũng hoạt động sôi nổi trên mạng xã hội, đăng ảnh chụp chung cực nhiều, trong đó có cả ảnh gia đình sum họp. Nhưng Trường Tuế chưa từng có mặt trong những bức ảnh đó, cho nên thân phận anh trai và em gái giữa hai người khá là mập mờ.

Hôm nay lúc Hà Na Na gọi điện thoại cho cô đã nhắc đến Hoắc Vân Khai.

Hà Na Na vốn dĩ gọi điện thoại để hỏi về tin đồn giữa Trường Tuế và Game.

Sau khi nghe Trường Tuế phủ nhận, cô ấy liền đổi sang đề tài khác, hai người đã lâu không gặp, nhưng Hà Na Na mỗi ngày dù bận hay không đều gửi mấy tin nhắn WeChat cho Trường Tuế để củng cố địa vị người bạn tốt duy nhất của mình trong lòng Trường Tuế.

“Cũng không biết gần đây Hoắc Vân Khai trúng tà gì, thế mà lại đi làm, cũng không mù quáng lăn lộn với đám bạn bè xấu đó nữa.”

Bây giờ, Hoắc Vân Khai thật sự có xu hướng thay hình đổi dạng. Mấy ngày đầu đi làm, anh ta còn cà lơ phất phơ, kết quả bị anh cả hung hăng mắng một trận và bảo rằng nếu anh ta không làm việc đàng hoàng thì cút khỏi công ty, còn nhét cho anh ta một đống quy tắc, không ngờ anh ta thật sự kiên trì nổi. Mới đầu Hoắc Vân Khai cũng cảm thấy cực khổ, nhưng sau đó cũng chậm rãi tập quen, đặc biệt là sau khi anh ta khó khăn lắm mới đàm phán thành công một cọc làm ăn, cảm giác hưng phấn kích động và hài lòng đó thật sự làm cho người ta phải nghiện!

Hoắc Vân Khai đột nhiên lãng tử quay đầu, không chơi bời với phụ nữ, cũng không tham gia các loại tụ họp, thật sự rửa tay chậu vàng, bắt đầu nghiêm túc gầy dựng sự nghiệp rồi.

Nhóm bạn xấu của anh ta đều sợ đến ngây người, thay đổi các loại biện pháp để hẹn anh ta ra ngoài nhưng anh ta lại nói mình đang bận công tác, đừng có làm phiền.

Nhưng dù bận rộn thế nào đi nữa thì mỗi ngày vẫn gửi tin nhắn WeChat cho Trường Tuế.

Chào buổi sáng.

Đang làm gì vậy?

Đã ăn cơm chưa?

Ăn cái gì vậy?

Trường Tuế thỉnh thoảng trả lời, thỉnh thoảng lại không.

Tâm trạng của Hoắc Vân Khai lên lên xuống xuống dựa trên việc cô có trả lời tin nhắn của anh ta hay không.

Anh ta thỉnh thoảng cũng muốn hẹn cô ra ngoài ăn một bữa, nhưng lần nào Trường Tuế cũng nói bận.

Hoắc Vân Khai lại biết chuyện này, cô vừa mới nổi tiếng nên hẳn là rất bận.

Hoắc Vân Khai thật sự rất thích Trường Tuế, màn hình điện thoại di động đã được đổi thành bức ảnh chụp góc nghiêng của cô mà anh ta đã lén chụp lúc đến thăm buổi chụp hình quảng cáo của cô. Ảnh gốc trong điện thoại di động là ảnh chụp lén nhưng vẫn xinh đẹp đến mức mỗi lần điện thoại sáng lên là mỗi lần anh ta rung động.

Nhưng Hoắc Vân Khai cũng biết Trường Tuế không thích mình. Không giống với những người phụ nữ ngoài mặt tỏ vẻ không hứng thú với anh ta nhưng thật ra là đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, cô thật sự không thích anh ta. Thái độ của cô đối với anh ta không lạnh không nóng, hoàn toàn xem anh ta là khách hàng, nhiều nhất cũng chỉ là một người bạn bình thường, thỉnh thoảng sẽ quan tâm anh ta có kiêng khem nghiêm ngặt hay không.

Mỗi lần Trường Tuế hỏi chuyện này, Hoắc Vân Khai đều có ý muốn chết.

Hôm nay, khi Hoắc Vân Khai nhìn thấy hot search, trái tim đều lạnh một nửa, toàn thân đông cứng, may thay lúc bấm vào chủ đề thì phát hiện tin đồn đã được làm sáng tỏ. Nhưng trong lòng anh ta vẫn còn sợ hãi, nhịn không được gọi điện thoại cho Trường Tuế.

Trường Tuế vừa nói chuyện điện thoại với Hà Na Na xong liền nhận được cuộc gọi của Hoắc Vân Khai.

“A lô? Có chuyện gì vậy?”

Giọng nói của Hoắc Vân Khai có chút u oán: “Không có chuyện gì thì tôi không thể gọi điện thoại cho cô à?”

Trường Tuế bật cười: “Vậy thì không phải.”

Trong lòng Hoắc Vân Khai cảm thấy thoải mái hơn, khẽ ho hai tiếng rồi nói: “Khụ khụ, chuyện là, tôi vừa tình cờ lướt Weibo thì thấy hot search, bây giờ anh họ của cô đang ở chung nhà với cô à?”

Trường Tuế có chút buồn bực tại sao anh ta lại hỏi chuyện này: “Đúng vậy, có chuyện gì à?”

Hoắc Vân Khai nói: “Không có, tôi nhớ mình có một căn nhà ở thành phố Bắc, còn trống, nếu anh họ của cô không có chỗ ở thì có thể đến đó ở tạm.”

Trường Tuế ngạc nhiên: “Không cần phiền đâu. Nhưng dù sao cũng cảm ơn anh nhé.”

Hoắc Vân Khai còn muốn nói chuyện thì chợt nghe thấy một giọng nói trẻ tuổi truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.

Anh ta không nghe rõ người đó nói gì, nhưng nghe được đó là giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta vô thức hỏi: “Là anh trai họ của cô sao?”

Trường Tuế ở đầu bên kia điện thoại nhìn thấy Hạ Luật vừa mới tắm xong và bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc ướt rượt thì không thể rời mắt, cho đến khi Hoắc Vân Khai ở trong điện thoại hỏi lại lần nữa, cô mới cười nói: “Không phải. Là bạn trai của tôi.”

Trong nháy mắt, Hoắc Vân Khai cảm thấy trái tim đã ngừng đập, giống như bị sét đánh, phải một lúc lâu mới có thể thốt ra được một tiếng không giống với giọng nói của mình: “Ai?”

Đúng lúc này, Hạ Luật cũng nhìn qua đây, đôi mắt đẹp dưới lọn tóc ẩm ướt dường như bị thấm nước đang nhìn cô một cách nghi ngờ.

Trường Tuế nhìn Hạ Luật, khóe miệng cong lên, lần nữa trả lời Hoắc Vân Khai ở đầu bên kia điện thoại: “Là bạn trai của tôi.”

Cô lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Tôi đang bận, cúp máy trước nhé.” Nói xong liền dứt khoát lưu loát cúp điện thoại.

“Sao không sấy khô tóc?” Trường Tuế ném điện thoại di động qua một bên rồi đi về phía anh, nhìn Hạ Luật chỉ lấy khăn lông lau mái tóc ướt của mình.

“Không thích.” Hạ Luật nói.

Anh không thích tạp âm do máy sấy phát ra.

Trường Tuế đột nhiên nổi lên hứng thú: “Em sấy tóc giúp anh nhé.”

Hạ Luật sửng sốt nhưng không phản đối.

“Máy sấy tóc của anh đâu?” Trường Tuế đi thẳng vào phòng tắm của anh.

Hạ Luật đi theo bước chân cô, anh mím môi nói: “Anh không có máy sấy tóc.”

Vì thế Trường Tuế về nhà lấy máy sấy tóc của mình qua đây.

Sau đó, cô bảo Hạ Luật ngồi xuống ghế sô pha, còn cô thì đứng trước mặt anh chuẩn bị sấy tóc cho anh.

“Tại sao anh không thích sấy tóc? Tóc ướt không khó chịu sao?” Một tay Trường Tuế cầm máy sấy tóc, một tay nhẹ gẩy mái tóc ướt của anh để gió nóng sấy đều.

Hạ Luật bỗng cảm thấy tạp âm của máy sấy tóc cũng không khiến người ta chán ghét như vậy nữa.

Anh đột nhiên duỗi tay ôm lấy vòng eo của Trường Tuế

Anh đột nhiên vươn tay ra vòng qua eo Trường Tuế và ôm lấy cô, cảm nhận được mùi hương trên cơ thể cô đang vây quanh mình.

Trên người cô có một mùi hương rất dễ ngửi, anh đã ngửi thấy mùi này khi bọn họ gặp nhau lần đầu, không phải là mùi của một loại nước hoa nào đó, càng giống với loại mùi hương từ trong phát ra ngoài do cô ở trong một môi trường nào đó quá lâu rồi dần dần ngấm vào người, ôn hòa, an tĩnh, khiến lòng người tĩnh lại, cảm thấy an toàn.

Trường Tuế sửng sốt một lúc, sau đó tắt máy sấy và hỏi anh: “Sao vậy?”

Hạ Luật không nói chuyện, anh ngẩng đầu lên, dùng tay nắm lấy gáy cô kéo xuống, sau đó ngửa mặt, nhắm mắt lại, và hôn cô.

Thành kính mà lại thâm tình.

Hạ Luật ôm Trường Tuế lên đùi mình, để cô dạng ch@n ngồi trên người anh, sau đó đặt một tay lên gáy cô, một tay vòng qua eo cô, ngửa mặt lên, hơi nâng cằm cô lên, từng chút từng chút hôn môi cô, sau đó triệt để dính chặt, không tách rời.

Lúc Trường Tuế bị anh hôn, cô vẫn có chút bối rối, sao lại hôn rồi? Tóc vẫn chưa sấy khô mà, tay phải của cô vẫn đang cầm máy sấy đây này.

Lúc bị ôm lên ngồi dạng ch@n trên đùi Hạ Luật, khuôn mặt cô đỏ bừng. Mặc dù da mặt cô dày thật nhưng đây là lần đầu tiên hai người thân mật như vậy, hơn nữa còn giữa ban ngày ban mặt, quá thẹn thùng.

Lúc Hạ Luật hôn cô từng chút từng chút một, hôn cô một cái liền nhìn cô một lần, nhìn cô một lần rồi lại hôn cô một cái.

Tim Trường Tuế đập thình thịch thình thịch, máy sấy tóc cũng tuột khỏi tay rồi rơi xuống ghế sô pha. Cô ôm lấy cổ Hạ Luật, hai người anh hôn em, em hôn anh, hôn đến không thể tách rời.

Trường Tuế cảm thấy có thứ gì đó mềm mại và ẩm ướt đang li3m môi mình, cô nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy tim đập rộn ràng, trên mặt vừa nóng vừa tê dại, da mặt trắng nõn đỏ bừng, lông mi vừa dài vừa dày run lên.

Hạ Luật lặng lẽ siết chặt vòng tay, quấn cô chặt hơn, ép cô lại gần mình, rồi hôn cô bằng tất cả sự dịu dàng của mình.

Anh không có thứ gì có thể cho cô.

Chỉ có bản thân anh có thể không giữ lại chút gì dâng hiến cho cô.

Chỉ cần cô muốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play