Trường Tuế dẫn Hạ Luật cùng đi đến địa điểm chụp hình, rất nhiều nhân viên công tác có mặt tại hiện trường tỏ ra rất tò mò về chàng trai vừa cao vừa gầy đi bên cạnh Trường Tuế, người được Trường Tuế giới thiệu là anh trai mình.
Đều là người làm trong ngành thời trang, cho nên rất dễ dàng nhận ra người thanh niên này tuy chỉ mặc một bộ đồ đen nhưng cũng là thương hiệu lớn, hơn nữa là những sản phẩm được may đo riêng, nhìn vào hình thể và tỷ lệ người cân đối của anh ấy, có thể trực tiếp lên sàn diễn đi catwalk.
Hơn nữa anh ấy rất trắng, chỉ có đôi bàn tay và một phần da nhỏ trên cổ được lộ ra ngoài cũng đủ để thấy được nước da anh ấy rất trắng, chỉ riêng thân hình tuyệt hảo cùng với làn da trắng này, chỉ cần đằng sau lớp khẩu trang có khuôn mặt không quá xấu, thì anh chàng này chắc chắn có thể xưng là một soái ca.
Nhưng “ông anh” này của Trường Tuế cũng kỹ quá đi? Vừa đeo khẩu trang vừa đội mũ, bên ngoài trời nắng, lẽ nào anh ta không nóng sao?
Vành mũ còn kéo xuống đến mức không nhìn thấy mắt, cứ cho là không muốn để người khác biết hình dáng mình thế nào, nhưng có cần phải che chắn kỹ như vậy không?
Hạ Luật hiếm khi xuất hiện trước công chúng, anh ấy tuy là người nổi tiếng, nhưng tần suất xuất hiện trước công chúng rất thấp, chủ yếu là thời gian bộ phim anh đóng được công chiếu, thời gian còn lại hiếm khi thấy anh xuất hiện. Ông chủ Chu cũng đã làm việc qua với các đơn vị phương tiện truyền thông, Hạ Luật trừ những buổi quay phim ra, thì trên cơ bản anh ấy như người ngoài giới, hy vọng cánh nhà báo và các phương tiện truyền thông đừng làm phiền anh. Trong hai năm đầu khi Hạ Luật đạt được giải thưởng, cũng có rất nhiều tay săn ảnh muốn chụp hình anh ấy, nhưng sau đó tất cả bọn họ đều bỏ cuộc, vì Hạ Luật thật sự không có gì để chụp. Nếu anh ấy không quay phim thì về cơ bản thì cả tháng trời anh ta sẽ không xuống lầu, thức ăn của anh ấy đều do ông chủ Chu cho người đem đến.
Các tay săn ảnh đã ngồi dưới tòa nhà anh ấy mấy tháng liền, và tất nhiên là chẳng bao giờ chụp được tấm ảnh nào thấy anh xuất hiện ngoài cộng đồng.
Sau đó, tin đồn Hạ Luật là người “quái gở” được lan rộng khắp trong giới giải trí, không ai còn muốn bỏ công theo dõi và chụp hình anh ấy, vì không những không có gì để chụp, mà thậm chí có chụp được hình ảnh anh ấy hay không cũng rất khó nói.
Vì vậy, những người trong giới giải trí hiện tại cũng rất xa lạ với con người thật của Hạ Luật, đặc biệt là những người chưa từng gặp qua Hạ Luật, họ rất khó để từ thân hình mà nhận ra anh ấy.
Nếu đổi lại là người nổi tiếng nào đó khác, cho dù có che đậy bản thân kín đến đâu thì cũng rất dễ dàng để nhận ra.
Địa điểm chụp hình là một sân vườn theo kiểu phương Tây, phía tạp chí đã thuê riêng dành cho buổi chụp hình hôm nay.
Lần này Trường Tuế nhận lời chụp ảnh là do một thương hiệu muốn lăng xê cho cô, cô chụp ảnh bìa cho một tạp chí hạng hai. Với vị trí hiện tại của mình, để có thể lên trang bìa cho một tạp chí hạng hai đã là một cơ hội lớn cho cô. Đến thời điểm hiện tại cô vẫn chưa có tác phẩm điện ảnh nào được ra mắt, mặc dù cô nhờ vào gương mặt xinh đẹp của mình cùng với việc tham gia mấy chương trình giải trí cùng với scandal mà thu hút được không ít fan, nhưng trong số đó lượng fans ruột thực sự không nhiều. Lượng fans hâm mộ rời rạc và chủ yếu là fan qua đường nên có sức mua rất ít, các tạp chí cũng không thể mong đợi cô ấy có thể làm tăng lên doanh số bán hàng. Nếu như lần này không phải là do thương hiệu muốn lăng xê cô ấy thì Trường Tuế cũng chưa chắc lên được trang bìa của tạp chí này.
“Có nóng không?” Trong lúc nghỉ giải lao, Trường Tuế đến tìm Hạ Luật, cô cầm một chiếc quạt nhỏ thổi vào mặt anh ấy.
“Không nóng.” Giọng nói của Hạ Luật phát ra từ chiếc khẩu trang, nghe có chút buồn tẻ.
Trường Tuế lo lắng răng Hạ Luật sẽ cảm thấy nhàm chán, bèn hỏi: “Có phải là rất chán? Anh muốn về trước không?”
“Không.” Hạ Luật nói: “Anh sẽ đợi em.”
Thay vì ở nhà đợi cô ấy, anh thà ở đây với cô như vậy còn có ý nghĩa hơn.
Tiểu Trương đứng một bên run rẩy nhìn hai người bọn họ, lo lắng bọn họ nói xong sẽ làm điều gì đó thân mật hơn. Nhưng dù sao trong lòng hai người đều có chừng mực, chỉ đứng nói chuyện, không làm ra cử chỉ thân mật gì vượt quá tình thân giữa anh trai và em gái.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Trường Tuế ở trong túi Tiểu Trương vang lên. Cô theo bản năng nhìn thoáng qua tên người gọi điện, thấy dòng chữ hiển thị là “Sói nhỏ”.
Cô liền cầm điện thoại đi tới, đưa cho Trường Tuế: “Trường Tuế, điện thoại.”
Trường Tuế nhận điện thoại, nhìn thấy tên người gọi đến thì hơi kinh ngạc, chính là cậu thiếu niên sói yêu có tên là Game kia.
Cậu ta tìm cô ấy có việc gì sao?
Cô nghe điện thoại.
Giọng người con trai ở đầu dây bên kia lo lắng nói: “Bây giờ chị đang ở đâu thế?”
Trường Tuế hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Hạ Luật nhìn cô với ánh mắt dò hỏi.
Trường Tuế lắc đầu nhẹ, tỏ ý không có gì.
Giọng điệu của Game hơi vội vàng: “Tôi có việc muốn nhờ chị giúp, chị đang ở thành phố Bắc phải không? Bây giờ tôi đến đó tìm chị nhé.”
Trường Tuế nghe giống như đã xảy ra chuyện gì lớn, cũng không nói gì nhiều, liền trực tiếp nói địa chỉ cho cậu ta.
Game nói rằng cậu ta sẽ đến ngay, rồi cúp điện thoại.
Hạ Luật nhìn thấy cô cúp máy, hỏi: “Sao vậy?”
Trường Tuế nói: “Em có một người bạn, hình như đang gặp chút chuyện, cậu ấy sẽ đến tìm em ngay bây giờ.”
Nhiếp ảnh gia ở bên đó lại gọi Trường Tuế.
Trường Tuế nói một câu với Hạ Luật, đưa chiếc quạt nhỏ cho anh ấy, rồi quay lại tiếp tục chụp ảnh.
…….
Khoảng nửa giờ sau, Game đã đến.
Game là một streamer trò chơi có tiếng, kỹ năng tốt, ngoại hình lại đẹp, và rất nhiều người hâm mộ. Game bây giờ được xem như là một streamer đẹp trai nhất và cũng nổi tiếng nhất trong số những người chơi game hiện nay. Thậm chí một vài công ty còn muốn chiêu mộ cậu ta vào ngành giải trí, nhưng cậu ta từ chối.
Cậu ta là một yêu quái, làm một streamer thì không sao, nhưng nếu như cậu ta trở thành một ngôi sao, thì mức độ nổi tiếng quá lớn, là một ngôi sao, sẽ không có lợi cho việc thay đổi thân phận trong tương lai.
Yêu quái bình thường không thể thay đổi ngoại hình theo ý muốn. Thời điểm thay đổi ngoại hình, hình dáng của chúng trở về như thời điểm ban đầu như khi nó chưa tu luyện thành tinh, trước hai trăm tuổi có thể thay đổi một chút về ngoại hình. Sau hai trăm tuổi, chúng không thể thay đổi được nữa. Trong tương lai nó sẽ như thế nào, có lẽ phải hàng trăm năm nữa mới thấy được một chút thay đổi của tuổi tác.
Nếu là ngôi sao, độ nổi tiếng của quá lớn, rất dễ bị lộ danh tính.
Cậu ta bây giờ là một streamer cũng đã bị anh trai và chị gái của mình cảnh báo rất nhiều lần.
Lần trước khi cậu được lên hotsearch, sau đó chưa đầy nửa tiếng sau, anh trai cậu phải bỏ tiền ra để gỡ các tin tức về cậu được lan truyền trên mạng xuống.
Nhưng cậu ấy bây giờ cũng khá nổi tiếng rồi.
Các nhân viên làm việc tại buổi chụp hình đều nhận ra cậu ta, và tất cả bọn họ đều đoán xem tại sao cậu ta lại đến đây.
Mặc dù Game đang rất lo lắng, nhưng khi nhìn thấy Trường Tuế đang chụp hình, cậu ta vẫn kiên nhẫn tìm một góc ngồi đợi cô. Năng lực cảm giác của yêu quái cao hơn con người rất nhiều, vì vậy cậu ta đã sớm cảm nhận được đang có một ánh mắt lạnh như băng đang nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Cậu ta quay đầu nhìn lại thì thấy một “người đàn ông bí ẩn” mặc bộ đồ màu đen, đội chiếc mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang đứng cách cậu ta chừng ba mét.
Cậu ta có thể cảm nhận được đôi mắt dưới vành mũ đang nhìn mình, và ánh mắt không mấy thân thiện nhưng cũng không hề có ác ý gì.
Cậu ta liếc nhìn hai lần sau đó quay đầu lại.
Đúng lúc này, Trường Tuế cũng đã chụp xong một shoot hình, liền đi đến bên này.
Hạ Luật nhìn thấy Trường Tuế đang tiến thẳng về phía thiếu niên kia, ánh mắt giấu chứa dưới bóng mũ của anh ấy hơi tối lại.
Trường Tuế bước tới trước mặt Game và trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trước tiên Game liếc mắt nhìn xung quanh để đảm bảo rằng lời nói giữa hai người sẽ không bị người khác nghe thấy, sau đó nói với Trường Tuế bằng vẻ mặt căng thẳng: “Chị gái tôi đã bị người của Cục Quản lý Yêu quái bắt đi rồi.”
Trường Tuế cau mày, cô nhớ rằng Game đã từng nói với cô rằng cậu ta còn có một người anh trai và một người chị gái, cả hai đang ở thế giới loài người.
Từ lâu cô đã từng nghe nói về Cục Quản lý Yêu quái, đây là một tổ chức rất mạnh, chuyên quản lý các yêu quái đang sống trong thế giới loài người.
Trường Tuế hỏi thẳng: “Tại sao lại bắt cô ấy?”
Mặc dù Cục Quản lý Yêu quái có quyền quản lý những con yêu quái đang sống trong thế giới loài người, nhưng bọn họ không thể bắt yêu quái một cách tùy tiện được.
Game tối sầm mặt, mím môi và nói: “Chị ấy đang mang thai.”
Trường Tuế nhướng mày: “Với con người?”
Game nghiêm túc gật đầu.
Trường Tuế suy nghĩ, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán.
Việc một yêu quái có con với con người là điều cấm kỵ.
Đứa con do yêu quái và con người kết hợp sinh ra chính là một bán yêu. Mặc dù bẩm sinh đã mang trong mình yêu lực cường đại, nhưng cả hai bên đều sẽ không vui, cả con người và yêu quái đều không thể nào chấp nhận sự tồn tại của chúng. Cộng thêm tâm lý của bán yêu cũng không ổn định, lớn lên rất dễ dàng đi lệch đường, hơn nữa với yêu lực cường đại khi trưởng thành sẽ rất dễ trở thành một mối uy hiếp lớn đối với thế giới loài người.
Đó là lý do tại sao Cục Quản lý Yêu quái có lệnh cấm, cấm yêu quái và con người không được kết hôn.
Nếu các yêu quái vi phạm lệnh cấm này, thì Cục Quản lý Yêu quái có quyền bắt giữ và tiến hành xử lý.
Người ta nói rằng, một khi yêu quái bị bắt vào Cục Quản lý Yêu quái thì rất khó để có thể thoát ra ngoài.
Hầu hết các yêu quái sống độc lập, chúng không thích sống cùng nhau, có rất ít yêu quái tu luyện thành người mà sống cùng nhau giống như ba anh em của Game. Vì vậy bắt một con yêu quái, đối với sức mạnh và thực lực của Cục Quản lý Yêu quái mà nói, không gây ra nhiều mối đe dọa.
Trường Tuế mơ hồ cảm giác được, trận mưa xối xả vào sáng nay có liên quan đến Cục Quản lý Yêu quái.
Cô nhìn Game và hỏi: “Cậu muốn tôi giúp cậu như thế nào? Đến Cục Quản lý Yêu quái giúp cậu cứu chị cậu ra ngoài à?”
Đôi mắt đen của Game có một vầng hào quang màu vàng lục ẩn hiện mơ hồ: “Không phải chị đang thiếu tiền sao? Chị giúp tôi, tôi sẽ đưa cho chị năm mươi triệu.”
Ánh mắt Trường Tuế sáng lên, rồi tối sầm lại, nói: “Nguy hiểm quá lớn, nơi đó là Cục Quản lý Yêu quái đấy.”
Năm mươi triệu quả thực là một số tiền rất lớn, vụ làm ăn lớn nhất mà cô từng làm là hai mươi triệu nhân dân tệ, chính là từ anh cả nhà họ Triệu. Nhưng nếu như chống lại Cục Quản lý Yêu quái thì quá mạo hiểm.
Trước đây cô chỉ nghe Khương Tô nói qua vài câu, cũng đã biết Cục Quản lý Yêu quái này không phải là tầm thường, cô không biết sâu xa của nó, lỡ như đem thân mình dây dưa vào đó thì quả là không đáng.
Nhưng đương nhiên cô cũng muốn giúp, lần trước Game đã cho cô nhiều máu quý giá của yêu quái như vậy, trong lòng cô vẫn còn ghi nhớ ân tình này.
Nhưng để đến Cục Quản lý Yêu quái để cướp người.
Thì chút ân tình này quả thực là không đủ.
Game nghe được ý tứ trong lời nói của Trường Tuế, cậu ta căng thẳng nhìn chằm chằm vào Trường Tuế: “Nếu như lấy thêm máu của tôi nữa thì sao?”
Trường Tuế chớp mắt hỏi: “Cậu cho bao nhiêu?”
Game nhìn thấy cô ấy có vẻ hơi lay động, tim hồi hộp nói: “Cô nói đi.”
Trường Tuế suy nghĩ kỹ một lúc, sau đó nói: “Sau này khi tôi cần máu, cậu phải cung cấp máu cho tôi một cách vô điều kiện.”
Game lập tức hét lên: “Cô ăn cướp à!”
Trường Tuế trấn an cậu ta: “Tôi còn chưa nói xong, cậu đừng lo lắng.”
Game trấn tĩnh lại, đợi cô ấy nói tiếp.
Trường Tuế cũng không vội vàng giải thích với cậu ta: “Lần trước cậu cho tôi máu, bây giờ tôi vẫn chưa dùng hết. Tôi sẽ không quá lãng phí nó, cũng không đem nó đi bán, mà chỉ sử dụng vào những mục đích chính đáng. Vì vậy thật ra máu của cậu tôi sử dụng cũng không nhiều. Hơn nữa, cậu nghĩ kỹ lại đi, tuổi thọ của con người dài nhất cũng chỉ một trăm năm, đối với yêu quái như các cậu mà nói, thời gian một trăm năm cũng không là gì. Hơn nữa, nói không chừng, đến một ngày nào đó, tôi cũng không làm nghề này nữa, cũng không biết lúc nào tôi sẽ nghỉ hưu, đến lúc đó máu yêu quái của cậu cũng không có tác dụng gì nữa rồi, vì vậy thương vụ làm ăn này, cậu tuyệt đối sẽ không thiệt.”
Game hơi bối rối với những gì cô ấy nói, nhưng lại cảm thấy những gì cô nói rất có lý, một trăm năm của loài người đối với yêu quái mà nói quả thực không là gì.
Nhưng theo như kinh nghiệm bị lấy máu lần trước, cậu ta mơ hồ cảm thấy cô sẽ không phải chịu thiệt cái gì.
Đột nhiên có chút nghi ngờ.
Yêu quái thường rất chú trọng đến lời hứa, và những gì đã hứa thì sẽ không bao giờ thay đổi.
Cậu ta đang do dự không biết có nên nhận lời hay không, thì Trường Tuế nói tiếp: “Phải rồi, tôi nói trước cho cậu biết, cứ cho như cậu đồng ý với điều kiện tôi đưa ra, tôi cũng chưa chắc là sẽ đồng ý giúp đỡ cậu.”
Game nghe xong, lập tức cau mày.
Trường Tuế nói: “Cậu nên biết, nếu như tôi thực sự quyết định giúp đỡ cậu, thì đó chính là liều mạng với chính mình. Con người của tôi cái gì cũng không sợ, chỉ sợ chết, tôi cần phải nắm chắc được mới có thể làm.”
Game không còn lời nào để nói, cậu ta cũng vì anh cả không bằng lòng ra tay, một mình cậu lại đơn độc và không đủ lực để đấu lại bọn họ, ngay cả công lực cao cường như chị hai của cậu còn bị đánh bại, huống hồ gì là cậu.
Trong tình huống này, cậu liền nghĩ ngay đến Trường Tuế.
Cậu ấy từng thấy qua thủ đoạn bắt quỷ của Trường Tuế, cô ấy cũng từng nói, cô biết bắt yêu quái, có lẽ cô cũng có thể đối phó với Cục Quản lý Yêu quái.
Mà hiện tại theo như những lời cô ấy nói thì có vẻ cô ấy đối với Cục Quản lý Yêu quái cũng không có bao nhiêu sợ hãi.
Nhưng cô dè chừng cũng là chuyện bình thường, dù sao thì ngay cả những đại yêu đối với Cục Quản lý Yêu quái cũng có một chút kiêng kị.
Trường Tuế hỏi tiếp: “Cậu có thông tin gì về Cục Quản lý Yêu quái không? Có thể nói cho tôi biết được không?”
Game mặt mày khổ sở nói: “Thông tin mà tôi biết rất ít, Cục Quản lý Yêu quái rất bí ẩn, đặc biệt là bộ phận phụ trách bắt giữ. Tôi chỉ biết người trong Cục Quản lý Yêu quái được phân thành từng tổ nhỏ để hành động, bọn họ mỗi người đều có một siêu năng lực khác nhau, trong số những người lần này bắt chị hai của tôi, có người có khả năng điều khiển thời tiết.”
Chỉ có một chút thông tin ít ỏi này, Trường Tuế khẳng định còn biết được nhiều hơn cậu ta nữa, vì vậy cô đã thay đổi chủ đề, hỏi: “Còn người khiến cho chị cậu mang thai đâu?’
Game nói: “Cô nói anh rể của tôi sao? Anh ấy cũng đến đây, tâm trạng anh ấy có chút kích động, nên tôi để anh ấy ngồi đợi ở ngoài xe.”
Trường Tuế nhìn cậu ta với ánh mắt kỳ lạ: “Cậu gọi anh ta là anh rể à?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT