Khi Hạ Luật đặt nụ hôn lên môi Trường Tuế thì trong đầu cô như bùng lên, trong khoảnh khắc ấy dường như có thứ gì đó nổ tung thành một khoảng trống, nhịp tim cô đập hỗn loạn, cả thân thể dường như cứng đờ.
Tiến triển này có hơi nhanh quá không?
Tuy nhiên tính ra thì tay cũng đã nắm rồi, ôm thì cũng đã ôm rồi, một nụ hôn lên môi thế này cũng không tính là gì cả.
Tâm trí của Trường Tuế mơ hồ, những suy nghĩ hỗn loạn cứ thế tuôn ra.
Thì ra môi người khác có xúc cảm như thế này, vừa ấm vừa mềm, sau khi lướt qua thì như sinh ra một dòng điện, chạy thẳng một mạch từ da mặt lên đến đầu, toàn thân tê dại, tim đập thình thịch, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao, đầu óc choáng váng.
Hạ Luật dùng một tay siết chặt lấy tay Trường Tuế, tay kia giữ lấy khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, đồng thời chạm đôi môi của mình một cách cẩn thận và thành kính lên đôi môi mềm mại của Trường Tuế. Anh nhắm đôi mắt, hàng mi hình cánh bướm khẽ rung, khuôn mặt trắng trẻo và lạnh lùng giờ được phủ lên bởi một lớp ánh sáng dịu dàng và nhu hòa, có vẻ như bình tĩnh, nhưng thật ra hai chóp tai bắt đầu đỏ bừng, tim đập dữ dội, trái tim nhảy thình thịch, yết hầu nhô lên trên chiếc cổ mảnh khảnh cũng được lăn tròn mấy vòng.
Nụ hôn này là nụ hôn đầu tiên của cả hai người, nó thuần khiết đến nỗi chỉ giới hạn ở môi chạm môi, chỉ là anh dính vào em và em dính vào anh, có chút căng thẳng và e dè, chạm vào nhau một cách nhẹ nhàng cũng không chuyển động nhiều.
Mãi cho đến khi Hoắc Văn Đình đứng ngoài thang máy dường như không tin vào mắt mình, liền thấp giọng mắng hai người bên trong thang máy: “Hai người điên rồi sao?!”
Bầu không khí ngọt ngào và quyến rũ bên trong thang máy đột nhiên bị phá vỡ.
Hai bờ môi đang kề sát vào nhau lập tức rời ra.
Đưa mắt nhìn nhau, cả hai điều ngầm hiểu và đứng rời ra, vẻ mặt lúng túng nhìn về người đại diện Hoắc Văn Đình đang đứng ở cửa thang máy với khuôn mặt đen như đáy nồi.
Hạ Luật dùng chút sức lực, kéo Trường Tuế ra phía sau lưng mình, sau đó bình tĩnh nhìn Hoắc Văn Đình, chỉ là trên mặt hiện lên một chút ửng hồng đáng ngờ. Vì vậy ngay cả ánh mắt lạnh lùng như muốn răn đe người thường thấy của anh ấy, thì lúc này dường như không còn tác dụng.
Dáng vẻ Trường Tuế cũng kém bình tĩnh hơn bình thường, cô núp sau lưng Hạ Luật với khuôn mặt đỏ bừng.
Hoắc Văn Đình bước vào thang máy, bấm xuống lầu một, rồi quay người liếc mắt cảnh cáo Hạ Luật, sau đó nhìn chằm chằm vào Trường Tuế đang núp ở phía sau lưng anh ấy, vẻ mặt rất khó coi, giọng điệu trầm và nghiêm khắc: “Hai người có phải là đang muốn tạo scandal? Hạ Luật, tôi biết cậu không quan tâm, điều đó chẳng có gì quan trọng, có thể đối với cậu cũng không ảnh hưởng gì quá lớn. Nhưng cậu đã bao giờ nghĩ cho Khương Trường Tuế chưa? Cô ấy trở nên nổi tiếng nhờ đủ loại scandal, lại chưa có tác phẩm nào ra mắt cả, nếu như lúc này đây, tin tức yêu đương giữa cô và cậu được truyền ra ngoài, đối với cô ấy mà nói, tuyệt đối sẽ không mang lại lợi ích gì cho cô ấy, mà chỉ có hại không có lợi! Không có một đạo diễn nổi tiếng nào muốn mời một diễn viên có quá nhiều tai tiếng đóng vai chính trong phim của họ, bởi vì bọn họ cũng không biết khi nào cô ấy lại tiếp tục tạo ra những scandal xấu làm ảnh hưởng đến bộ phim của bọn họ.”
Hạ Luật cau mày.
Nhìn thấy anh ấy cau mày, Hoắc Văn Đình theo thói quen đè nén ngọn lửa đang tức giận trong lồ ng ngực, cố gắng giữ giọng điệu hết sức bình tĩnh, nói: “Hạ Luật, tôi không phản đối chuyện yêu đương của cậu, nhưng chí ít, cũng đừng làm những việc như thế này ở nơi công cộng…” Anh ta lại nghĩ ra cái gì đó, đột nhiên nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ hỏi: “Chẳng phải hai người đã nói là không nói đến chuyện yêu đương sao?”
Trường Tuế đang đứng sau lưng Hạ Luật đưa đầu ra nói: “Chúng tôi bắt đầu nói chuyện yêu đương chỉ mấy phút trước.”
Hoắc Văn Đình tức giận trừng mắt nhìn cô, cô lại rụt trở về.
Hoắc Văn Đình còn định nói gì đó, thì phát hiện thang máy đã đến tầng ba, lập tức cau mày, trừng mắt với hai người bọn họ: “Còn không mau tách ra?! Nếu như để người khác thấy được, ngày mai hai người chắc chắn sẽ được lên hotsearch đấy.”
Hạ Luật vẫn đang nhíu mày, anh do dự một lúc, nhưng nghĩ đến lời của Hoắc Văn Đình vừa nói, ngón tay của anh hơi buông lỏng ra.
Trường Tuế chủ động kéo tay về.
Nhưng đột nhiên Hạ Luật lại muốn giữ chặt tay cô.
Hoắc Văn Đình lại cau mày.
Trường Tuế nói: “Trước tiên hãy nghe lời của anh Hoắc cái đã.”
Hạ Luật đưa mắt liếc nhìn cô một cái, hai hàng mi dài và rậm của anh nhấp nháy, rồi từ từ thả tay cô ra.
Trong lòng Hoắc Văn Đình lúc này cảm thấy rất khó chịu.
Dù sao thì anh ta cũng làm người đại diện cho Hạ Luật bao nhiêu năm nay, nhưng trước mắt Hạ Luật, anh ta chẳng có chút trọng lượng gì.
Ngay sau đó, cửa thang máy mở ra, bên ngoài cũng không có ai.
Hoắc Văn Đình nói: “Về trước đi rồi nói chuyện sau.” Sau đó liền đi ra ngoài trước.
……
Xe của Hoắc Văn Đình bị tai nạn đang nằm tại hiện trường, anh ta đi xe cấp cứu của bệnh viện đến đây.
Còn Trường Tuế đi taxi đến.
Chỉ có Hạ Luật là tự lái xe.
Lúc bên xe, Hoắc Văn Đình vội vàng chạy đến, chiếm lấy ghế phụ trước.
Trường Tuế sững sờ hai giây.
Hoắc Văn Đình thẳng thắn nói: “Nhìn cái gì? Tôi là vì muốn an toàn cho hai người.”
Hạ Luật không nói gì, đi tới giúp Trường Tuế mở cánh cửa xe phía sau.
Trường Tuế ngồi ở ghế sau, với hành động này của Hoắc Văn Đình, chỉ có thể dùng hai từ để nhận xét: “Ấu trĩ.”
Khóe miệng của Hoắc Văn Đình giật giật.
Anh ta tốt xấu gì cũng đã ba mươi tuổi rồi, vậy mà lại bị một người kém anh đến mười tuổi gọi là ấu trĩ?
Anh mím môi, cắn răng chịu đựng, quyết định giả vờ như không nghe thấy gì.
Hạ Luật ngồi vào trong xe, thản nhiên hỏi: “Địa chỉ ở đâu?”
Câu hỏi của anh đương nhiên là hỏi Hoắc Văn Đình.
Nhưng Hoắc Văn Đình lại nói: “Đưa Khương Trường Tuế về trước đi.”
Lúc này Trường Tuế lên tiếng: “Sao anh Hoắc không gọi tôi là cô Khương?”
Hoắc Văn Đình giật giật khóe miệng: “…. Thì sao? Lẽ nào tôi không thể gọi tên của cô sao?”
Trường Tuế nói: “Không phải vậy, có điều hôm nay anh Hoắc bị tai nạn, có lẽ vẫn còn hoảng sợ, anh vẫn nên về nhà nghỉ ngơi sớm là tốt nhất.”
Hoắc Văn Đình cười mà như không cười, nói: “Cảm ơn sự quan tâm của cô.”
Sự quan tâm và lời cảm ơn giữa hai người đều là giả tạo, không một chút chân thành.
Hạ Luật trực tiếp khởi động xe.
Hoắc Văn Đình là người đang bị thương, tuy vết thương cũng không quá nghiêm trọng, nhưng dù sao cũng phải chịu hoảng sợ không ít, vì vậy Hạ Luật quyết định nghe theo anh ta, đưa Trường Tuế về nhà trước.
Sắc mặt của Hoắc Văn Đình trông không được tốt cho lắm, có điều anh ta vẫn cố chịu đựng, cả đêm hôm qua đều không ngủ, lúc này lên xe, anh ta đã ngủ thiếp đi, lúc đưa Trường Tuế đến dưới tòa nhà, anh ta đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Tiếng đóng cửa xe phát ra cũng không làm cho anh ta tỉnh giấc.
Hạ Luật và Trường Tuế đều xuống xe, hai người miễn cưỡng đứng cạnh xe.
Cả hai người vừa mới thiết lập quan hệ đã cảm thấy có gì đó khác lạ, bầu không khí lúc này tràn đầy ngọt ngào.
Hai người nắm lấy tay nhau, Anh nhìn em, em nhìn anh, cả hai đều lưu luyến không rời.
Trường Tuế liếc nhìn qua cửa xe thấy Hoắc Văn Đình đang ngủ say sưa như con heo chết, nhăn chiếc mũi lại, có chút chán ghét: “Đại diện Hoắc thật đáng ghét.”
Khóe miệng của Hạ Luật hơi nhếch lên rồi nói với cô: “Anh đưa anh ấy về rồi sẽ quay lại.”
Trường Tuế gật đầu, sau đó nói: “Nếu anh ta nói lung tung gì đó với anh thì anh đừng có nghe.”
Hạ Luật ừ một tiếng.
Trường Tuế lại dặn dò: “Anh lái xe chậm thôi, chú ý an toàn.”
Hạ Luật nói đồng ý.
Trường Tuế nhìn chằm chằm vào anh một lúc, sau đó đột nhiên dang tay ôm lấy anh.
Hạ Luật giật mình, nhìn xuống cô ấy, rồi vòng tay ôm lấy cô một cách rất tự nhiên.
Trường Tuế nhẹ nhàng áp chiếc cằm vào ngực anh, rồi ngẩng mặt lên nhìn anh, nở một nụ cười: “Anh bây giờ là của em.”
Hạ Luật nhìn cô thật sâu, sau đó ôm chặt lấy cô, cúi đầu dùng trán mình áp vào trán cô, lông mi dày che kín, nhắm mắt thì thầm: “Ừm, anh là của em.”
Anh mãi mãi thuộc về em, chỉ có một mình em thôi.
Đừng từ bỏ anh, cũng đừng bỏ rơi anh, anh nguyện mãi mãi sẽ chỉ thuộc về em.
Không biết Hoắc Văn Đình đã tỉnh lại từ lúc nào, anh ta ngồi trong xe, lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, cũng không làm phiền hai người bọn họ. Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Luật như thế này, không còn là người tồn tại với một cơ thể lạnh lùng, mà là một con người đầy sức sống.
Chùm ánh sáng màu vàng ấm áp từ đèn đường chiếu xuống nhẹ nhàng trên gương mặt của Hạ Luật, khuôn mặt lạnh như băng của anh được bao phủ bởi sự dịu dàng, anh cúi đầu, và ôm cả thế giới của mình vào lòng.
Hoắc Văn Đình cảm thấy cảnh tượng trước mắt mình rất đẹp, giống như cảnh được khắc họa trong một bộ phim điện ảnh.
Nhưng lại không hiểu sao cảnh tượng này lại khiến người ta cảm thấy thật chua xót.
Trường Tuế quay mặt sang một bên, nhẹ nhàng hôn lên môi Hạ Luật, cười nói: “Đi thôi.”
Hạ Luật ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đẹp như hoa đào lóe lên tia sáng: “Chờ anh về.”
Trường Tuế mỉm cười, gật gật đầu.
Hạ Luật cũng cười với cô, sau đó buông cô ra, rồi quay người lên xe.
Trường Tuế đột nhiên bắt gặp ánh mắt từ trong cửa kính xe, cô hơi giật mình.
Ánh mắt của Hoắc Văn Đình nhìn thật sâu, sau đó liền nhẹ nhàng quay mặt đi.
……
Hoắc Văn Đình đã không bị đánh thức một lần nào nữa cho đến khi Hạ Luật đậu xe dưới nhà của anh ta.
Anh ta mệt mỏi không chịu nổi, đến nỗi chỉ nói một lời cảm ơn với Hạ Luật, rồi tháo dây an toàn bước ra khỏi xe.
Hạ Luật hạ cửa kính xe xuống, nhìn anh ta: “Anh không có lời gì muốn nói với tôi sao?”
Hoắc Văn Đình tỉnh lại, anh im lặng nhìn Hạ Luật mấy giây, đột nhiên nở một nụ cười: “Hạ Luật, thấy cậu như vậy tôi rất cao hứng.”
Hạ Luật giật mình, ánh mắt dần dần thay đổi.
Hoắc Văn Đình cười nói: “Biết cậu vội vàng muốn nhanh chóng quay về, nhưng cũng đừng lái xe nhanh quá, chú ý an toàn.”
Hạ Luật gật đầu, sau đó nói: “Tạm biệt.”
Lần này đổi lại là Hoắc Văn Đình choáng váng thật, nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Hạ Luật nói lời tạm biệt.
Anh ta cười, rồi giơ cánh tay lên chào: “Tạm biệt.”
Hạ Luật gật đầu, đánh tay lái, đạp chân ga phóng xe đi, chiếc xe màu đen lao đi như một tia chớp đen, chớp mắt đã biến mất khỏi màn đêm.
Hoắc Văn Đình lẩm bẩm một câu: “Đã bảo cậu ta lái xe chậm rồi, thế mà.” Sau đó cười một cái, nhanh chóng quay người bước đi.
……
Khi Trường Tuế về đến nhà, Tiểu Trương đang ngồi xem tivi ở phòng khách, nhìn thấy Trường Tuế trở về, cô nhanh chóng đứng dậy, đi rót một cốc nước đem đến cho Trường Tuế: “Trường Tuế, cô về rồi à.”
Sau đó nhìn vẻ mặt trên gương mặt của Trường Tuế tràn đầy gió xuân.
Tiểu Trương không nói mỉm cười nói: “Cô sao vậy? Có chuyện vui gì xảy ra rồi phải không?”
Trước tiên, Trường Tuế uống hết cốc nước mà Tiểu Trương rót cho cô, sau đó mới bẽn lẽn cười nói: “Tôi và Hạ Luật đang yêu đương nhau.”
Tiểu Trương sững sờ: “Hả?”
Sao vừa ra khỏi cửa trở về đã tuyên bố yêu nhau rồi?
Trường Tuế nói: “Chuyện này khoan nói cho anh Bàn biết, tôi sợ anh ta lại lải nhải dong dài.”
Tiểu Trương bây giờ như cái đuôi của Trường Tuế, mặc dù công ty trả lương cho cô ấy, lãnh đạo trực tiếp của cô ấy cũng là Bàn Tử, nhưng cô rất trung thành tận tụy phục vụ Trường Tuế.
Vì vậy, khi Trường Tuế bảo cô ấy đừng nói cho Bàn Tử biết, cô ấy liền gật đầu đồng ý trong lòng không hề do dự.
Trường Tuế nhéo vào mặt cô: “Tiểu Trương, cô thật tốt bụng.”
Khuôn mặt màu lúa mì của Tiểu Trương đỏ ửng lên, có chút xấu hổ, sau đó hỏi: “Vậy cô và Hạ Luật bây giờ đang bí mật yêu nhau phải không?”
Trường Tuế suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Cứ cho vậy đi.”
Những gì Hoắc Văn Đình nói cũng có lý.
Trong con mắt của những người ngoài kia, nếu cô và Hạ Luật công khai tình cảm, chắc chắn họ đều cho rằng cô vì muốn nổi tiếng nên muốn dựa hơi Hạ Luật.
Hơn nữa, nói không chừng còn bịa ra những tin đồn để đặt điều nói xấu cô.
Mặc dù cô cũng không mấy để tâm đ ến những ý kiến của thế giới ngoài kia, cũng không quan tâm đ ến chuyện người ta đặt điều nói cô dựa hơi Hạ Luật, hoặc nói cô mượn Hạ Luật để leo lên vị trí cao hơn, hay tung những tin đồn thất thiệt về cô, tất cả những điều đó đều không ảnh hưởng đến cô.
Nhưng cô không thể để cho những tin đồn này cản trở đến việc kiếm tiền của cô.
Đây là tiền cô dùng để đổi lấy mạng sống của mình.
Cô vừa mới làm xong vụ làm ăn lớn Triệu Thần Kiệt, hơn nữa làm một ngôi sao nổi tiếng cũng kiếm không ít tiền, lúc này còn cách thời gian cô chết còn không tới nửa năm, nhưng cô lại không hề hoảng sợ chút nào.
Với tốc độ kiếm tiền như thế này, cô chắc chắn rằng mình sẽ sống qua tuổi hai mươi.
Nghĩ đến đây, Trường Tuế đột nhiên duỗi lòng bàn tay phải của mình ra và nhìn nó.
Nhìn thấy Trường Tuế đột nhiên nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, Tiểu Trương cũng có chút tò mò nhìn vào lòng bàn tay cô ấy: “Sao vậy?”
Trường Tuế so sánh độ dài của đường chỉ tay sinh mệnh của mình, đường chỉ này chỉ có cô mới nhìn thấy được nó, rồi nói: “Ở đây có một đường chỉ tay gọi là đường sinh mệnh.”
Tiểu Trương đã ở cùng với Trường Tuế được một thời gian, tất nhiên cô cũng biết một số chuyện của Trường Tuế, kể cả những chai lọ chất đầy trong tủ lạnh, và những loại thảo mộc kỳ lạ mà cô chưa bao giờ nghe nói đến, và cô cũng chẳng hỏi chúng làm gì, Trường Tuế nói thì cô nghe, đây cũng là điều mà Trường Tuế hài lòng nhất về cô.
Lúc này khi nghe nói đến đường sinh mệnh, cô ấy kinh ngạc đi đến, sau đó phát hiện các đường chỉ tay của Trường Tuế đều rất nhạt, cô liền đưa tay mình ra để so sánh, và phát hiện không phải cô đã nhìn nhầm, các đường chỉ tay của Trường Tuế quả thực rất mờ nhạt.
Cô hỏi: “Đường sinh mệnh là đường nào?” Cô cho rằng đó là đường chỉ trên lòng bàn tay.
“Cô không nhìn thấy được đâu.” Trường Tuế mỉm cười, cô cũng chưa bao giờ gặp được người nào có thể nhìn thấy đường huyết mạch này, kể cả Khương Tô. Khương Tô từng nói, cô không giống như người bình thường, cô không chỉ khác người mà còn không giống với những thầy bói và thầy pháp khác, có một số thứ mà chỉ mình cô có, giống như việc nhìn thấy được đường chỉ sinh mệnh của mọi người.
Cô đột nhiên cao hứng, đưa tay ra nói với Tiểu Trương: “Cô đưa tay cô cho tôi xem nào.”
Tiểu Trương lập tức đưa tay ra cho Trường Tuế xem, rồi tò mò hỏi: “Đường sinh mệnh nó có ý nghĩa gì? Là có thể xem được mình sống được bao lâu phải không?”
Trường Tuế nắm lấy tay cô ấy, dùng ngón tay cái xoa nhẹ vào vị trí đường chỉ sinh mệnh, sau đó một đường chỉ mỏng mà chỉ có cô mới nhìn thấy hiện ra trên lòng bàn tay thô ráp, nhiều đường chỉ đan chéo nhau của Tiểu Trương. Khi nhìn thấy rõ đường chỉ sinh mệnh của cô ấy, nụ cười trên khóe môi của Trường Tuế đột nhiên đông cứng lại.
Cô cau mày, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt của Tiểu Trương.
Tiểu Trương cũng nhận thấy biểu hiện có chút kỳ lạ của cô, ngay lập tức vẻ mặt có chút lo lắng: “Sao vậy?”
Nụ cười vừa này hiện lên trên khóe miệng của Trường Tuế bổng chốc tắt lụi không còn tăm hơi, ánh mắt cũng trở nên nghiêm trọng hơn.
Nhìn vào khuôn mặt của Tiểu Trương, rõ ràng cô ấy có số mệnh sống rất lâu, ít nhất có thể sống đến tám mươi tuổi.
Nhưng đường chỉ sinh mệnh trong lòng bàn tay cô ấy, cho thấy cô ấy sống không qua khỏi trong năm nay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT