Chỗ bị thương nghiêm trọng nhất trên người thư ký Du là phần xương cụt, bị gãy xương, đến cả việc đặt chân xuống đất cũng khó khăn, phải ở lại bệnh viện điều trị.
Triệu Thần An biết tin liền đích thân xách theo giỏ trái cây đến bệnh viện thăm anh ta.
Thư ký Du được sủng ái mà lo sợ, Triệu Thần An hỏi chuyện xảy ra tối hôm qua một cách tỉ mỉ, anh ta đều kể rõ một năm một mười.
Cuối cùng còn cảm thán nói: “Trước đây tôi vốn không tin những chuyện này, nhưng sau khi tự mình trải qua chuyện tối hôm qua mới không thể không tin. Cô Khương quả thực lợi hại.”
Triệu Thần An nghe xong, sắc mặt như thường dặn dò anh ta nghỉ ngơi cho tốt, sau đó liền rời khỏi bệnh viện.
Đi ra bên ngoài, đứng giữa thanh thiên bạch nhật, Triệu Thần An vẫn có cảm giác không chân thật, đồng thời cảm thấy sau lưng lạnh buốt. Từ đời ông cụ Triệu, nhà họ Triệu bắt đầu tin vào chuyện quỷ thần, cho dù là bọn họ tự mình trải qua, Triệu Thần An vẫn cảm thấy bọn họ đã thần thánh hóa Khương Tô và những chuyện đó, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy thư ký Du nằm trên giường bệnh, trong lòng vẫn còn sợ hãi kể về chuyện li kỳ đã xảy ra tối hôm qua, Triệu Thần An quả thật đã bắt đầu dao động.
…
Tối hôm qua, sau khi Trường Tuế trở về, ăn mỳ xong, sau đó liền về phòng vẽ liên tục mấy trăm lá bùa, sau nửa đêm mới nặng nề ngủ thiếp đi. Sáng ngày hôm sau, Trường Tuế tiếp tục đi chụp hình quảng cáo cho trò chơi trực tuyến.
Với kinh nghiệm hợp tác của buổi chụp hình ngày hôm qua, công tác quay chụp hôm nay diễn ra rất thuận lợi, Trường Tuế còn được trải nghiệm treo người lên dây cáp, bay qua bay lại trước phông nền xanh, quạt gió thổi khiến mặt cô tê dại.
Hình ảnh Hoắc Vân Khai đến thăm hiện trường chụp hình quảng cáo vào ngày hôm qua đã bị chụp lại và phát tán trên mạng.
Tin đồn về mối quan hệ của hai người lại bắt đầu lan truyền xôn xao.
Trường Tuế không lên mạng, mỗi lần tin đồn truyền ra ngoài, cô luôn là người cuối cùng biết được.
Nhưng cho dù có biết, cô cũng không mảy may quan tâm chút nào, âm thanh bên ngoài không thể tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào đối với cô.
Buổi sáng, Hoắc Vân Khai hãy còn ngủ nướng ở khách sạn, buổi chiều anh ta mới đến.
Hôm nay, cậu chủ nhà họ Hoắc cũng dày công ăn mặc, anh ta đặc biệt thích mặc áo sơ mi, đều là kiểu dáng hoa hòe lòe loẹt, nhưng hôm nay chỉ mặc sơ mi trắng, vạt áo và tay áo đều vẽ mảng lớn tranh thủy mặc. Khí chất cậu chủ nhà giàu trên người anh ta càng làm nổi bật kiểu dáng lòe loẹt đó, kết hợp lại có cảm giác cùng bổ sung cho nhau.
Anh ta mang trà sữa đến cho Trường Tuế, chờ khi Trường Tuế nghỉ giải lao liền đưa trà sữa cho cô, sau đó giả bộ ngượng ngùng nói: “Tôi thấy mấy người trên mạng lại đồn thổi lung tung về mối quan hệ giữa hai chúng ta rồi. Cô sẽ không để ý chứ?”
“Không đâu.” Trường Tuế uống trà sữa do anh ta mang đến, khuôn mặt tỏ vẻ đương nhiên nói: “Dù sao cũng không phải là thật.”
Trái tim của Hoắc Vân Khai lập tức vỡ thành hai nửa.
Trường Tuế còn quay đầu lại nhìn anh ta và nói với giọng vô cùng thành khẩn: “Hơn nữa quản lý của tôi đã nói rồi, tin đồn thỏa đáng có thể thúc đẩy sự chú ý của cánh truyền thông, đối với tôi rất có lợi. Tôi còn phải cảm ơn anh nữa đấy.”
Thẳng thắn vô tư đến nỗi khiến cho Hoắc Vân Khai không biết nên giận hay nên cười, nhưng nhìn vào khuôn mặt của Trường Tuế thì lại giận không nổi, anh ta lẩm bẩm trong miệng: “Vậy cô chỉ có thể truyền tin đồn với tôi thôi.”
Trường Tuế không nghe rõ: “Hả?”
Hoắc Vân Khai khẽ ho một tiếng, có chút mất tự nhiên nói: “Ý tôi là cô muốn lan truyền tin đồn liền truyền với mình tôi là được, nếu truyền với nhiều người thì đối với cô cũng không tốt.”
Mỗi lần anh ta thấy ảnh chụp lén của cô với ai đó, trái tim đều muốn run lên.
Anh ta nói xong liền không dám nhìn phản ứng của Trường Tuế, lại lập tức đổi chủ đề hỏi: “Đúng rồi, cô đã giải quyết được chuyện tối hôm qua chưa?”
Trường Tuế uống một hơi cạn sạch trà sữa trong ly, đưa cái ly không cho tiểu Trương, sau đó nói: “Vẫn chưa, hôm nay lại phải đi một chuyến.”
Hoắc Vân Khai nói: “Rất khó giải quyết sao?”
Trường Tuế gật đầu: “So với con dục quỷ lần trước của anh thì khó giải quyết hơn nhiều.”
Vẻ mặt của Hoắc Vân Khai trở nên mất tự nhiên, mắt nhìn bốn phía xung quanh, sau đó nói nhỏ với cô: “Cô có thể quên chuyện đó được không?”
Trường Tuế vừa muốn nói gì đó thì bỗng ngậm miệng lại, chuyên gia trang điểm đang đến bên này để trang điểm lại cho cô.
Hoắc Vân Khai cũng lập tức dừng chủ đề này lại.
Lúc này, mấy nhân viên nữ đang tụ lại một chỗ hưng phấn trò chuyện về tin đồn đại bạo mới nhất vừa mới tuôn ra.
Hoắc Vân Khai hỏi: “Bọn họ đang nói chuyện gì thế? Hưng phấn như vậy?”
Chuyên gia trang điểm nói: “Vừa rồi trên Weibo có người tiết lộ chuyện Ngu Tử làm kẻ thứ ba và bị vợ người ta đánh, nghe nói khuôn mặt bị móng tay cào rách toác, cô ta bị đánh không nhẹ, ảnh bị đánh ghen đều bị tuồn ra ngoài, bây giờ đã lên hotsearch rồi.”
Trường Tuế khẽ thay đổi sắc mặt, cô vẫn còn nhớ lần trước gặp Ngu Tử trong một sự kiện, cô phát hiện sắp tới cô ta sẽ gặp tai họa đổ máu, chẳng lẽ chính là chuyện này?
Lúc này, Tiểu Trương do dự nói: “Không phải Ngu Tử rất nổi tiếng sao? Chắc là sẽ không làm kẻ thứ ba đâu.”
Chuyên gia trang điểm nói: “Cô ta cũng vừa mới nổi lên, hơn nữa làm minh tinh có kiếm được nhiều tiền cũng không so được với kẻ có tiền chân chính, tiền kiếm được nhờ đầu tắt mặt tối đóng phim nào có nhẹ nhõm bằng tiền kiếm được từ việc làm nũng đâu. Nếu không thì sao lại có nhiều minh tinh muốn gả vào hào môn như vậy.”
Tiểu Trương không nói gì nữa.
Chuyên gia trang điểm trang điểm cho Trường Tuế xong liền rời đi.
Hoắc Vân Khai mới hỏi Trường Tuế: “Muốn nghe tin bát quái không?”
Trường Tuế tò mò nhìn anh ta: “Anh biết à?”
Hoắc Vân Khai khẽ nhướng mày: “Tôi đã gặp cái cô Ngu Tử đó hai lần, tụ hội tư nhân thôi. Mỗi lần đều đến cùng với ông chủ của công ty Phú Thông, cô ta đã theo ông chủ của công ty Phú Thông mấy năm rồi, người trong giới đều biết, chỉ là tin tức đó không truyền ra bên ngoài. Cô ta bị đánh cũng không phải vì nguyên nhân này, bà chủ của Phú Thông cũng đã sớm biết chồng có người khác ở bên ngoài rồi, hai người bọn họ vốn là ai chơi phần nấy. Bà chủ của Phú Thông cũng nuôi trai bao ở bên ngoài. Nguyên nhân lần này bị đánh là vì cô ả Ngu Tử này đã ăn già còn muốn ăn trẻ, chuyện này bị bà chủ của Phú Thông biết được nên mới tìm người đánh cho cô ta một trận, đều là chuyện của mấy ngày trước rồi, không ngờ bây giờ mới truyền ra ngoài, đoán chừng là bà chủ của Phú Thông cũng muốn cô ta không còn đường lăn lộn trong giới nữa.”
Tiểu Trương ở bên cạnh nghe đến trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ một câu “Đã ăn già còn muốn ăn trẻ” liền triệt để phá hủy tam quan* của cô ấy.
* Tam quan chính là những quan điểm căn bản về thế giới xung quanh của một người. Quan điểm này bao gồm cách nhìn nhận và cách đánh giá khách quan về cuộc sống. Tam quan bao gồm:
– Thế giới quan: thể hiện suy nghĩ, nhận thức, quan điểm của một người về cuộc sống. Cuộc sống ở đây bao gồm thế giới xung quanh và sự liên kết giữa con người với thế giới.
– Giá trị quan: thể hiện sự nhìn nhận và đánh giá tổng thể của con người về ý nghĩa của một sự vật, sự việc nào đó xung quanh mình.
– Nhân sinh quan: thể hiện thái độ của con người về ý nghĩa cốt lõi và cơ bản của nhân sinh, thời thế.
Trường Tuế hơi giật mình, chớp mắt mấy cái hỏi: “Con trai của ông chủ Phú Thông đẹp trai lắm sao?”
Ngu Tử là một đại mỹ nhân, có thể lý giải được chuyện cô ta vì tiền mà kết thân với đàn ông lớn tuổi, nhưng đã kết thân với lão cha còn muốn đi trêu chọc con trai, đứa con trai này phải đẹp trai đến mức nào đây? Mới đáng giá để cô ta mạo hiểm lớn như vậy?
Trường Tuế suy nghĩ, cũng chỉ có thể là dáng vẻ như Hạ Luật vậy.
Hoắc Vân Khai cảm thấy Trường Tuế đang ngấp nghé sắc đẹp của người đàn ông khác nên tức giận trừng mắt nhìn cô: “Còn không đẹp trai bằng một nửa của tôi!”
Trường Tuế nhìn anh ta, có chút không thể nào hiểu được: “Vậy cô ta mưu đồ chuyện gì vậy?”
Hoắc Vân Khai hừ hừ nói: “Chỉ là muốn k1ch thích thôi. Vừa có danh tiếng vừa có tiền thì liền trở chứng ấy mà. Không ngờ đá trúng khối sắt cứng của bà chủ Phú Thông, bây giờ xem như xong rồi.”
Ngu Tử năm nay mới hai mươi sáu tuổi, trong tay còn có hai bộ phim chờ được phát sóng, tài nguyên thời trang cũng rất tốt, giá trị thương mại cũng rất được xem trọng, nhưng nếu như truyền ra bê bối như thế này thì tiền đồ sau này dù không mất hết cũng rớt giá nhiều.
“Trường Tuế, phải chụp rồi!” Công tác nhân viên ở bên đó kêu lên.
Trường Tuế tạm dừng cuộc nói chuyện và đi qua đó trước.
…
Lúc Triệu Thần An đến thăm, cả studio đều sôi trào.
“Anh hai? Sao anh lại đến đây?” Trường Tuế có chút giật mình.
“Anh hai?” Hoắc Vân Khai càng giật mình hơn, nhìn Trường Tuế, lại nhìn Triệu Thần An: “Hai người quen nhau à?”
Trường Tuế chớp mắt mấy cái: “Hai người cũng quen nhau à?”
“Nó gọi tôi là cậu.” Triệu Thần An nói với cô xong lại quay sang nói với Hoắc Vân Khai: “Cô ấy gọi cậu là anh hai, dựa theo bối phận, cháu nên gọi cô ấy là dì út.”
Hoắc Vân Khai trợn tròn mắt sững sờ tại chỗ.
Cho đến khi vào bàn cơm, anh ta vẫn không thể tiếp nhận được sự thật là bối phận của mình bỗng nhiên thấp hơn Trường Tuế một bậc.
“Cô ấy cũng không phải là thân thích chân chính của nhà chúng ta, bối phận này không tính, đánh chết cháu cũng không gọi cô ấy là dì út đâu.”
Trường Tuế cười nói: “Tôi cũng không ngại nếu mình có nhiều thêm một đứa cháu ngoại trai.”
Ba người cùng nhau ăn một bữa cơm tối khá là hài hòa.
Triệu Thần An để Hoắc Vân Khai đi trước rồi mới đưa Trường Tuế đến công trường.
Hoắc Vân Khai đề nghị đi cùng nhau nhưng bị Triệu Thần An từ chối một cách tàn nhẫn, vì vậy anh ta chỉ có thể bất đắc dĩ đi trước.
Triệu Thần An theo Trường Tuế về nhà cô lấy chiếc ba lô màu đen trước, sau đó lái xe đưa cô đến công trường.
Xe dừng lại bên ngoài công trường.
Triệu Thần An xuống xe rồi mở cửa ghế sau lấy chiếc ba lô đen đưa cho cô: “Nhớ chú ý an toàn.”
Trường Tuế nhận lấy chiếc ba lô màu đen từ trong tay Triệu Thần An, nói: “Cho dù xảy ra chuyện gì, anh cũng đừng đi vào cánh cửa lớn này, tối hôm qua thư ký Du chính là không nghe lời tôi mà đi vào nên mới bị thương.”
Triệu Thần An đồng ý.
Sau đó anh ta nhìn Trường Tuế đeo ba lô, một mình đi vào cánh cửa lớn đó.
Tối hôm qua, Trường Tuế đã thăm dò qua, trong lòng có nắm chắc, không nhanh không chậm đến gần tòa lầu mà thư ký Du ngã xuống vào tối hôm qua.
Giống như tối qua, cô vừa đi được nửa đường thì sương mù bắt đầu dâng lên.
Cô lấy một chiếc bình nhỏ từ trong túi ra, ngón tay nhúng một vòng trong bình, sau đó quẹt một vệt ngang lên nhân trung dưới mũi, nhân trung chợt lạnh, một làn hương thảo mộc đột nhiên xông vào khoang mũi, xém chút sặc ra nước mắt, sương mù trước mắt lập tức biến mất.
“Còn có bản lĩnh gì thì cứ lấy ra hết đi.”
Trường Tuế giống như đang độc thoại một mình, cất chiếc bình vào túi, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Trường Tuế đi vào lầu một, sau đó đặt chiếc ba lô đen lên nền đất xi măng, tiếp đó ngồi xổm xuống mở khóa kéo và bắt đầu lấy đồ ra.
Cô lại lấy bình máu yêu quái đó ra, nhúng ngón tay vào bình rồi vẽ bùa chú lên lòng bàn tay. Tối hôm qua bùa chú này không phát huy được tác dụng, khiến cô đau lòng rất lâu, lượng máu yêu quái này dùng một chút liền ít đi một chút.
Nếu như không phải con ác quỷ này quá mức lợi hại thì Trường Tuế cũng luyến tiếc phải dùng đến bình máu yêu quái này, nhưng bây giờ không thể không dùng được.
Cô lấy một xấp bùa bằng giấy từ trong ba lô ra.
Trên những lá bùa này đều có linh lực của cô, chỉ có thể nghe cô điều khiển.
Nếu để Ngọc Phần nhìn thấy Trường Tuế có thể vẽ được nhiều lá bùa như vậy chỉ trong một lần mà linh lực cũng chưa bị rút sạch, chỉ sợ anh ta lại nhận phải đả kích lớn.
Lư hương màu đen, hương đặc chế, bùa giấy đều được bày ra đất.
Đổ tàn hương ra, cắm hương lên, đốt lá bùa rồi ném vào chiếc đỉnh đen.
Bùa giấy xếp thành một trận bùa cực lớn.
Trường Tuế bận rộn xong xuôi, nắm một xấp bùa và đứng dậy, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Ngươi còn chưa định ra tay sao?”
Trường Tuế vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một tràng cười như tiếng chuông bạc đột nhiên vọng lại.
“Lá gan của cô thật lớn, thế mà còn dám quay lại.” Một giọng nói yêu kiều và lạnh lùng truyền đến từ giữa không trung.
Chỉ thấy một cô gái mặc váy đỏ cổ đại hiện ra từ trong đám sương mù xám xịt, cô ta đi chân trần, lơ lửng giữa không trung, một đầu tóc đen dày đặc tản ra, gần như rủ xuống mắt cá chân, khuôn mặt trắng như tuyết, như tiên lại như yêu, nhưng lại không giống quỷ.
Khóe môi đỏ tươi của cô ta nở nụ cười, đôi mắt từ trên cao nhìn xuống Trường Tuế, là ánh nhìn lạnh lùng giễu cợt.
Trường Tuế vừa nhìn cách ăn mặc của cô ta liền biết đây là con quỷ có niên kỷ lớn, thảo nào lại có âm lực mạnh như vậy.
Ánh mắt của cô dừng lại trên mắt cá chân trắng tuyết của con quỷ, trên đó đeo dây một sợi dây thừng vàng, cô có thể cảm ứng được linh lực yếu ớt dao động trên đó, giống như một loại pháp khí dùng để phong ấn nào đó.
Rất rõ ràng, nữ quỷ này vốn bị một vị cao nhân nào đó phong ấn trong lòng đất, kết quả không cẩn thận bị đào lên, phong ấn cũng bị phá giải, chỉ dựa vào pháp khí trên mắt cá chân của cô ta thì đương nhiên không thể khống chế nổi cô ta.
Trường Tuế có thể cảm nhận được âm lực đang phun trào xung quanh mình – quả thật là rất mạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT