Trường Tuế đi theo Triệu Thần An đến nhà tổ của gia tộc nhà họ Triệu, sau đó cô bị sự giàu có của gia tộc này làm cho toàn thân chấn động.

Cô cũng biết là nhà họ Triệu có tiền, nhưng thực sự không ngờ rằng nhà họ Triệu lại có nhiều tiền đến mức như vậy.

Toàn bộ khuôn viên nhà họ Triệu giả sử nếu bây giờ có ý định bán đi thì đoán chừng cũng không có ai đủ sức mua hết. Xét về quy mô thì hoàn toàn có thể so sánh với một khu du lịch, ở trong đó vừa đi dạo vừa ngắm cảnh có khi phải mất nửa ngày mới có thể đi hết.

Cô thuận miệng hỏi Triệu Thần An thì mới biết được quả thật một bộ phận khuôn viên phía sau đã từng được mở cửa làm thành một khu du lịch, tuy nhiên sau đó người trong nhà thấy du khách đến đây quá ồn ào nên lại đóng cửa không kinh doanh nữa.

Căn nhà tổ này là do ông cố nhà họ Triệu sau khi qua đời đã để lại cho con trai trưởng của mình, cũng chính là ông nội đã qua đời của Triệu Thần An.

Xe đi vào từ cổng chính của căn nhà tổ, sau đó phải chạy thêm mấy phút nữa mới vào đến nhà chính.

Trường Tuế nhìn suốt cả một đường rồi mới quay lại hỏi: “Có phải đã có cao nhân nào đó xem phong thủy cho cả khu vườn này không?”

Triệu Thần An quay đầu nhìn lại: “Cô không biết à? Chính là Khương Tô đó.”

Trường Tuế nhướng mày: “Thì ra là thế. Trách không được.”

Ngôi nhà tổ của gia tộc nhà họ Triệu này không chỉ được xây trên một mảnh đất có phong thủy cực tốt, mà những thiết kế bên trong khu vườn, ngay cả vị trí trồng cây trong vườn cũng được bố trí theo phong thủy.

Mấy đại sư phong thủy bình thường khó có thể hoàn thành được một dự án lớn như vậy, hơn nữa cách sắp xếp bố trí lại có thể tinh tế đến mức độ như thế này.

Thì ra đây chính là bút tích của Khương Tô.

Trách không được hiện tại nhà họ Triệu lại phú quý ngập trời như vậy.

Chỉ riêng đội ngũ nhân viên bảo vệ trong khu nhà này đã có hơn hai mươi người, hơn nữa nhân viên làm việc cũng thấy rải rác, đi một đoạn đã thấy mấy người, đếm sơ qua đã thấy khoảng chừng hơn trăm người rồi.

Trường Tuế đi theo Triệu Thần An vào nhà chính, sau đó thấy cảnh tượng hơn hai mươi người từ lớn đến nhỏ của nhà họ Triệu đang đứng đó đợi cô làm cho cô cảm thấy kinh hãi.

Triệu Thần An nghiêng đầu nói nhỏ với cô: “Xem ra cô rất được chào đón ở đây đấy.”

Khuôn viên nhà tổ của nhà họ Triệu được thiết kế theo phong cách truyền thống Trung Quốc, ngay cả cách trang trí nội thất trong nhà cũng được thiết kế theo kiểu truyền thống. Tuy nhiên vẫn có nhiều đồ vật hiện đại xen lẫn vào trong. Trong đại sảnh, từ bà cụ Triệu đã hơn tám mươi tuổi cho đến cháu trai nhỏ nhất của Triệu Thần An chỉ vừa mới biết đi đã có hơn hai mươi người. Chỉ riêng việc giới thiệu ai là ai cũng đã mất nửa ngày rồi.

Mấy người lớn trong nhà đã quen biết và đã từng gặp mặt Khương Tô thì ánh mắt họ khi nhìn Trường Tuế đều mang theo vẻ từ ái.

Còn những người chưa từng gặp Khương Tô thì ánh mắt khi nhìn Trường Tuế đều mang theo vẻ hiếu kỳ cùng với thăm dò, nhưng nhìn chung đều mang theo thiện ý cả.

Khương Tô ở nhà họ Triệu chính là một nhân vật truyền kỳ. Một khu vực nhà cũ ở thành phố Bắc trải qua nhiều năm như vậy không hề bị động chạm đến mà còn được bảo hộ cẩn thận, đó là vì sao, người khác có thể không rõ ràng lắm nhưng tất cả những người trong gia tộc nhà họ Triệu đều rõ ràng, đó chính là di nguyện của ông cố Triệu đã qua đời.

Để hoàn thành di nguyện này của ông cố Triệu, ngay khi ông cố Triệu vừa mới qua đời, những căn nhà trong khu vực đó bọn họ đều mua lại hết. Điều kiện mà nhà họ Triệu đặt ra cũng vô cùng ưu đãi, chủ của những căn nhà ở đó bán nhà cho nhà họ Triệu, sau đó có thể thuê lại để tiếp tục sống ở đó, chỉ cần bỏ ra chi phí rất thấp nhưng có thể thuê trong vòng năm mươi năm. Trong năm mươi năm này, phòng ốc vẫn do những người đó ở và sử dụng, nhưng quyền sở hữu thì lại thuộc về nhà họ Triệu. Mà tiền những người đó bán nhà cũng đủ cho họ mua một căn nhà lớn ở thành phố Bắc, việc mua bán có lời như vậy thì có ai mà không muốn.

Nhưng chỉ có một căn nhà mà nhà họ Triệu không mua.

Đó chính là ngôi nhà cũ của Khương Tô.

Vốn dĩ ông cố Triệu muốn giữ lại ngôi nhà cũ của Khương Tô để bất cứ khi nào bà ấy trở về đều có chỗ dừng chân. Hơn nữa ngôi nhà cũ kia cũng mang theo rất nhiều hồi ức tốt đẹp với Khương Tô khi ông ấy còn trẻ, cho dù ông ấy có rời khỏi thế giới này cũng muốn lưu lại hồi ức này.

Nhưng người thế hệ sau của nhà họ Triệu đều đã từng được nghe về cái tên Khương Tô này.

Mà sự kiện khiến người ta nghe nhiều đến mức thuộc lòng chính là chuyện của anh họ Triệu Thần An tên là Triệu Thần Kiệt, khi anh ta còn bé đã từng bị rơi xuống nước bị kinh hãi đến mức trở nên ngốc nghếch một thời gian. Lúc đó cũng đã từng đưa đến bệnh viện kiểm tra nhưng cũng không tìm ra được nguyên nhân gì hết, phải nhờ đến Khương Tô đem hồn phách của anh ta gọi về.

Bà cụ Triệu gọi Trường Tuế đi tới bên cạnh, thân thiết nắm tay cô nhìn ngắm một lúc lâu, thần sắc ôn hòa nói: “Lần đầu tiên bà gặp được Khương Tô thì lúc đó bà ấy cũng trạc tuổi cháu bây giờ. Triệu Uyển, cô xem thử, dung mạo của cô bé này có giống với Khương Tô lúc ấy không?”

Một bà cụ có vẻ cũng bằng tuổi với bà cụ Triệu cũng chăm chú nhìn Trường Tuế, sau đó vừa nhìn cô vừa mỉm cười: “Ngũ quan diện mạo cũng không giống lắm, nhưng mà khí chất hoàn toàn tương đồng, đều có mang theo linh khí như vậy.”

Trường Tuế nhìn bà ấy, chỉ thấy bà ấy mặc quần áo giản dị, trên mặt cũng chỉ trang điểm nhẹ nhàng, ánh mắt trong trẻo, tinh thần nhìn có vẻ rất tốt, bộ dáng khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi, có tử khí vờn quanh thân, là một bộ dáng của quý nhân.

Triệu Uyển lại hòa ái nhìn về Trường Tuế nói: “Năm đó sư phụ cháu là Khương Tô vừa mới tới thành phố Bắc đã từng đoán mệnh cho chồng của bà, nhờ thế đã cứu chồng bà một mạng. Cứ như thế mà chúng ta đã quen biết với nhau, về sau bà ấy gọi bà một tiếng chị Triệu. Sau đó bà ấy rời khỏi thành phố Bắc, chúng ta cũng không nghe được tin tức gì của bà ấy nữa. Lần này bà nghe nói cháu đến thăm liền muốn qua đây để gặp cháu. Bây giờ sư phụ cháu thế nào rồi? Vẫn khỏe cả chứ?”

Mấy bà ấy đều hỏi tình hình hiện nay của Khương Tô thế nào rồi, Trường Tuế đều dựa theo mấy đáp án tiêu chuẩn mà trả lời.

Dù sao thì Khương Tô sống lâu như vậy, đi đến đâu cũng gặp người quen cũ cả, cho nên làm thế nào để trả lời mấy câu hỏi mà mấy người quen cũ hỏi về Khương Tô, Trường Tuế đã chuẩn bị sẵn một bộ câu trả lời tiêu chuẩn từ trước rồi.

Bà cụ Triệu lại hỏi: “Bà có nghe Triệu Thần An nói là bây giờ cháu cũng đang là diễn viên phải không?”

Lúc này cháu gái của Triệu Thần An lớn tiếng nói: “Cháu biết! Cháu đã xem mấy chương trình giải trí mà cô ấy tham gia rồi.”

Trường Tuế mỉm cười nói: “Đúng vậy ạ! Bộ phim đầu tiên của cháu chính là hợp tác với thầy Triệu đấy. Tuy rằng không đóng phim nhưng thầy Triệu vẫn rất chiếu cố cháu.”

Bà cụ Triệu nhìn Triệu Thần An một cái, sau đó cười nói: “Cháu gọi nó là thầy Triệu à? Nhìn tuổi của hai người thì cháu có gọi nó là chú Triệu cũng không quá đáng đâu.”

Triệu Thần An nhìn Trường Tuế rồi nói: “Bà à, cháu chưa đến nỗi già như vậy đâu.”

Bà cụ Triệu cười nói: “Cháu đã hơn ba mươi tuổi rồi, Trường Tuế thì mới chỉ có mười mấy tuổi thôi, chẳng lẽ không nên gọi cháu là chú Triệu à?”

Triệu Thần An: “….”

Lúc này bác gái của Triệu Thần An liền cười nói: “Nếu dựa theo bối phận mà tính toán, khi đó Khương Tô gọi Vân Xuyên là anh, vai vế của hai người cũng ngang nhau, hay là kêu anh hai thì thích hợp hơn nhỉ?”

Triệu Thần An từ chối cho ý kiến, cũng không hề có biểu hiện bài xích hay phản đối gì cả.

Trường Tuế rất biết vâng lời người lớn nói liền gọi một tiếng anh hai.

Triệu Thần An chỉ gật đầu một cái, xem như là đáp ứng.

Ngay lập tức khung cảnh liền trở nên náo nhiệt như là con gái nhỏ của nhà họ Triệu lưu lạc ở bên ngoài đột nhiên trở về nhà, không khí vô cùng hài hòa ấm cúng.

Cho đến khi một người lớn tuổi hỏi về cha mẹ của Trường Tuế.

Trường Tuế thản nhiên nói: “Cháu không có cha mẹ thân thích gì hết. Cháu là trẻ mồ côi, sống ở trong viện phúc lợi đến tám tuổi mới được sư phụ nhận nuôi.”

Bầu không khí ấm áp ngay lập tức tăng thêm mấy phần ưu thương.

Tuy rằng trên mặt Trường Tuế vẫn mang theo nụ cười thản nhiên, nhưng khi thân thế của cô vừa được nói ra thì vẫn luôn mang theo một chút gì đó hơi bi thảm.

Dù sao thì một người sinh ra nhưng lại không có cha mẹ, đây chính là chuyện khiến cho người ta vô cùng khổ sở, huống chi còn là nói ra trong khung cảnh ấm áp của nhà họ Triệu nữa, có mấy người tâm địa mềm yếu thì gần như chuẩn bị rơi lệ.

Ngay cả Triệu Thần An sau khi nghe Trường Tuế nói ra thân thế của mình cũng ngẩn người nhìn cô một lúc lâu.

Triệu Uyển kéo cô đến bên cạnh mình rồi hiền từ nói: “Cháu là người có phúc khí mới gặp được Khương Tô.”

Trường Tuế cũng cười gật đầu: “Dạ phải, sư phụ đối xử với cháu rất tốt.”

Trường Tuế đến nhà họ Triệu cũng không phải là đến tay không. Chẳng qua là cô lại không ngờ nhà họ Triệu lại có nhiều người ở đây như vậy, mấy lễ vật mà cô mang theo cũng không đủ, thế nên cô quyết định đợi khi ăn cơm xong thì cô sẽ gặp riêng bà cụ Triệu và tặng lễ vật cho bà.

Mấy thanh niên thiếu nữ nhà họ Triệu có tuổi tác gần ngang với Trường Tuế thì lại vô cùng hiếu kỳ, đối với bọn họ mà nói, Trường Tuế hoàn toàn là người ở một thế giới khác, là loại người mà bọn họ từ trước đến nay chưa từng được tiếp xúc.

Đợi sau khi mấy người lớn trong nhà đã hỏi chuyện Trường Tuế xong thì bọn họ lập tức kéo cô đi, sau đó vây quanh cô mồm năm miệng mười hỏi cô có phải cũng là một “cô đồng” không. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Trường Tuế, họ lại muốn xem thử Trường Tuế bộc lộ bản lĩnh như thế nào.

Trường Tuế vô cùng không thích cái cảm giác giống như một con khỉ bị người ta vây xem.

Nhưng cô cũng nhìn ra được bọn họ không hề có nửa điểm ác ý gì, một đám cơm áo không lo, chính là các thiếu gia tiểu thư cành vàng lá ngọc, một đám ánh mắt đều vô cùng ngây thơ hồn nhiên, lúc nhìn cô cũng giống như nhìn thấy một món đồ chơi thú vị vậy.

Trường Tuế vừa muốn tìm cớ để thoát thân thì Triệu Thần An liền xuất hiện, đem cô từ trong vòng vây xách ra, sắc mặt có vẻ không vui: “Cô ấy là khách mà chú mang đến, không phải là để biểu diễn cho mấy đứa xem.”

Nhìn ra được khí thế của Triệu Thần An trong mắt mấy thiếu gia tiểu thư này vô cùng uy nghiêm, từng con khổng tước nhỏ lập tức ủ rũ biến trở lại thành chim, còn có một cô bé nhỏ khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi còn nhỏ giọng nói xin lỗi với Trường Tuế nữa.

Trường Tuế cảm thấy cô ấy cũng có vài phần đáng yêu, chỉ cười tủm tỉm nói không sao đâu.

Chờ cho bọn họ giải tán rồi, Trường Tuế liền cảm kích nói với Triệu Thần An: “Cảm ơn thầy Triệu đã cứu tôi ra ngoài.”

Triệu Thần An chỉ liếc xéo cô một cái: “Thế nào rồi? Không gọi là anh hai nữa sao?”

Trường Tuế lập tức cười tủm tỉm sửa lại lời nói: “Cảm ơn anh hai.”

Triệu Thần An: “…”

Anh ta lại ý thức được rằng da mặt của cô còn dày hơn so với trong tưởng tượng của anh ta nữa.

Vừa rồi anh ta còn bởi vì nghe được thân thế của cô mà còn cảm thấy cô có mấy phần đáng thương.

Hiện tại xem ra nhất định cô được lớn lên trong hoàn cảnh tương đối thoải mái mới có thể lớn lên hình thành tính cách giống như bây giờ.

Trước bữa tối, cha của Triệu Thần An là Triệu Vân Xuyên và anh họ Triệu Thần Kiệt cũng trở về.

Triệu Vân Xuyên đã hơn năm mươi tuổi nhưng ngoại hình ông ta vẫn có thể xưng là anh tuấn. Nhưng mà diện mạo của Triệu Thần An có vẻ giống mẹ hơn, mẹ anh ta cũng là một đại mỹ nhân từng được công nhận là đệ nhất mỹ nữ của giới giải trí. Mặc dù bà ấy đã hơn năm mươi tuổi nhưng phong vận vẫn như cũ, trên mặt không có bất kỳ dấu vết gì không tự nhiên cả, ngay cả nếp nhăn nơi khóe mắt cũng mang theo mỹ cảm không hề che dấu.

Triệu Thần Kiệt và Triệu Thần An là anh em họ. Triệu Thần Kiệt lớn hơn Triệu Thần An năm tuổi, lúc trở về nhà vẫn còn mang đồ vest. Ngoại hình của người nhà họ Triệu đều vô cùng cao ráo anh tuấn, anh ta cũng không hề ngoại lệ. Ngũ quan anh ta lạnh lùng nhưng đoan chính, khí chất vô cùng trầm ổn trang trọng.

Triệu Thần An cũng giống như cha anh ta là Triệu Vân Xuyên, thiên phú về nghệ thuật hơn xa so với thiên phú về làm ăn kinh doanh nên hiện tại công việc trong công ty đều hoàn toàn do Triệu Thần Kiệt xử lý.

Triệu Vân Xuyên cũng đã từng thích Khương Tô nên hiện tại khi nhìn thấy Trường Tuế, trong nháy mắt cũng cảm thấy hoảng hốt. Sau khi Địch Cận Duật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Khương Tô dường như cũng biến mất chỉ trong một đêm. Sau này ông ta cũng không được gặp lại bà ấy nữa, chỉ là hai mươi năm sau, ông ta đã nhận được thư của Địch Cận Duật, người vốn đã qua đời nhiều năm thì mới biết được ông ấy vẫn còn sống theo một phương thức khác, hơn nữa vẫn ở cùng một chỗ với Khương Tô, khi đó ông ta mới bình thường trở lại. Lúc này nhìn thấy Trường Tuế trước mặt, phảng phất như nhìn thấy bóng dáng của Khương Tô năm đó. Ông ta mỉm cười và nói: “Nhìn cháu rất giống với sư phụ của cháu.”

Trường Tuế lộ ra một nụ cười bẽn lẽn ngượng ngùng.

Triệu Thần An bây giờ coi như đã hiểu rõ, khi Trường Tuế tươi cười như vậy thì chỉ đơn giản là cô đang ra vẻ mà thôi.

Triệu Thần Kiệt vẫn còn nhớ rõ Khương Tô, cũng nhớ rằng mình quả thật đã được Khương Tô cứu về một mạng cho nên đối với Trường Tuế cũng có một loại cảm tình rất tự nhiên.

Trường Tuế vui vẻ ăn một bữa cơm tối trong bầu không khí náo nhiệt như trở về nhà mình.

Giống như là nhận cho mình một nhà thân thích vậy.

Triệu Thần Kiệt gắp cho cô một cái đùi gà để vào trong chén của cô.

Ngay lập tức cô gửi trả lại một nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn anh trai.”

Nói về bản lĩnh ôm đùi thì cô là người chuyên nghiệp.

Triệu Thần An ngồi ở phía bên tay phải của cô liếc mắt nhìn cô một cái.

Cô nhìn có vẻ gọi rất thuận miệng đấy.

Trường Tuế lại gắp một viên thịt viên để vào trong chén của anh ta rồi cười khanh khách: “Anh hai, anh ăn thịt viên đi.”

Hai cái đùi này cô không thể ôm một cái thả một cái được.

Triệu Thần An nhàn nhạt nói: “Chỉ biết nịnh nọt.”

Nụ cười trên mặt Trường Tuế cũng không hề giảm đi, vẻ mặt không hề bị vạch trần mà hoang mang chút nào, ngược lại còn có vẻ tự hào vì điều đó nữa.

Triệu Thần An cảm thấy cô trời sinh nên làm chân chó, người ta đều phải tốn công phí sức để làm sao nịnh nọt mà không để lại dấu vết cho người khác biết, còn cô thì lại ngược lại, lấy lòng rất thẳng thắn đúng lý hợp tình, giống như là sợ người ta không biết là cô đang lấy lòng người ta vậy, nhưng lại làm cho người ta không có cảm giác phản cảm.

Anh ta gắp viên thịt viên lên, cắn một miếng hết nửa viên thịt.

Cũng rất thơm đấy….

Ăn cơm xong, Trường Tuế kiên nhẫn cùng với bà cụ Triệu, Triệu Uyển và mấy người lớn khác trong nhà trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ.

Triệu Thần An tới nói là muốn đưa cô trở về.

Mấy người lớn đang nghe Trường Tuế kể mấy chuyện thú vị ở trong chùa đến mức mê mẩn, lập tức lên án Triệu Thần An.

Triệu Thần An đành phải bất đắc dĩ nói: “Bây giờ cô ấy là một minh tinh nổi tiếng, sáng mai còn phải tham gia mấy chương trình nữa, mọi người đừng làm chậm trễ thời gian của cô ấy. Đợi sau này cô ấy có thời gian rảnh thì để cô ấy đến đây nói chuyện phiếm với mọi người được không?”

Mấy người lớn cũng hết sức thông cảm cho sự vất vả của Trường Tuế.

Sau đó là đến màn tặng lễ vật gặp mặt.

Bà cụ Triệu tặng cho cô một đôi vòng ngọc. Triệu Uyển tặng cho cô một sợi dây chuyền kim cương. Mấy người lớn khác cũng đều có quà đã chuẩn bị sẵn.

Trường Tuế cũng lấy quà mà mình đã chuẩn bị ra, chính là đan dược do chính cô luyện chế, đối với người bình thường có công hiệu kéo dài tuổi thọ.

Cô cũng chuẩn bị không nhiều lắm, chỉ đủ để tặng cho mấy người lớn trong nhà mà thôi.

“Được rồi mà, mọi người không cần tiễn đâu. Để cháu đưa cô ấy về là được rồi.” Triệu Thần An ngăn cảm mấy người lớn muốn tiễn Trường Tuế ra đến tận xe, sau đó giúp Trường Tuế cầm lễ vật đi ra ngoài.

Đi ra đến cửa của nhà chính, Triệu Thần An sai người đưa lễ vật họ cầm trong tay lên để trên xe rồi nói với Trường Tuế: “Trước tiên khoan đi đã, anh cả có việc cần tìm cô đấy.”

Suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu Trường Tuế lúc này là – có mối làm ăn mới rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play