Ngày đó sau khi từ nhà bà cụ Đường một mình rời đi, Tiêu Cát liền hạ quyết tâm tiêu diệt mầm mống hoài nghi ở trong lòng mình.

Trong nội tâm cô vẫn tin tưởng Dương Kiệt, chẳng qua là mầm mống hoài nghi một khi đã được gieo xuống, nếu không điều tra rõ ràng thì sẽ chỉ làm cho vết nứt giữa cô và Dương Kiệt càng lúc càng lớn hơn mà thôi.

Khi cô ấy bắt đầu thực sự để ý, mới phát hiện rằng ở khắp nơi đều là dấu vết, khắp nơi đều có sơ hở.

Trên cổ áo anh có dính vết son môi, trên quần áo dính sợi tóc dài màu vàng. Mỗi lần anh về nhà đều xịt nước hoa nam trong xe rồi mới vào nhà. Anh nói rằng anh ở công ty tăng ca, nhưng khi cô giả vờ đến công ty đưa cơm cho anh thì lại không thấy.

Dường như Dương Kiệt vô cùng chắc chắn rằng cô sẽ không bao giờ nghi ngờ anh ta nên thậm chí còn chẳng thèm giấu diếm.

Hoặc là nói vốn dĩ ban đầu anh ta cũng có một đoạn thời gian từng cẩn thận từng li từng tí, nhưng rồi lại phát hiện cô đối với anh hoàn toàn không có nửa điểm hoài nghi nên sau đó anh ta mới buông lỏng cảnh giác, càng ngày càng lộ liễu.

Tiêu Cát cảm thấy mình sắp thở không nổi rồi.

Trước khi quyết định điều ra làm rõ, cô cũng đã từng tự hỏi chính mình. Nếu như thật sự cô phát hiện ra điều gì đó thì liệu cô có thể chịu đựng được hay không? Rằng cô có quyết đoán tách ra khỏi anh không, hay là cô sẽ giả vờ như không biết, làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì để giữ được hạnh phúc.

Nhưng rồi cuối cùng cô vẫn lựa chọn cố gắng mở khóa điện thoại di động của Dương Kiệt sau khi anh đã ngủ say.

Khi cô phát hiện mật khẩu điện thoại không còn là tổ hợp dãy số ngày sinh của anh và của cô ghép lại nữa, trái tim cô đã lạnh đi một nửa.

Cô đánh thức Dương Kiệt đang ngủ.

Sau đó yêu cầu anh ta mở khóa mật khẩu điện thoại.

Dương Kiệt đang ngủ bị cô đánh thức, vẫn đang còn mơ mơ hồ hồ. Khi anh ta nhìn thấy biểu tình xa lạ lạnh như băng trên mặt Tiêu Cát, trong nháy mắt anh ta như bị một chậu nước đá dội thẳng xuống đầu, lập tức tỉnh ngủ.

Tiêu Cát cũng không nói lời dư thừa gì, chỉ bảo anh ta mở khóa điện thoại di động cho cô thôi. Nhưng hai người bọn họ vốn là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, thời gian hai người ở chung so với thời gian ở chung với ba mẹ còn nhiều hơn nữa nên bọn họ quá hiểu nhau rồi.

Vậy nên khi nhìn thấy biểu tình trên mặt Tiêu Cát, Dương Kiệt đã hiểu cô đã biết rồi.

Anh ta đã thừa nhận với Tiêu Cát rằng có một đoạn thời gian anh ta như bị ma xui quỷ khiến nên đã có hành động không chung thủy với cô. Nhưng hiện tại anh ta đã hối hận rồi, hơn nữa anh ta cũng đã nói lời chia tay với người phụ nữ kia nhưng người phụ nữ kia vẫn cứ tiếp tục quấn lấy anh không muốn chia tay như thế.

Thậm chí anh ta còn lấy lịch sử trò chuyện ra để chứng minh cho Tiêu Cát thấy mình đã lầm đường nhưng đã quay lại.

Tuy nhiên, sau khi Tiêu Cát nghe được từ chính miệng anh ta thừa nhận đã từng vượt qua giới hạn, thì cô không thể nghe thấy thêm một điều gì nữa.

Cả thế giới của cô dường như đã sụp đổ.

Dương Kiệt không chỉ là chồng của cô.

Anh ta còn là một người bạn từ thời thơ ấu, là tình yêu mới hé nở trong thời thanh xuân của cô, là người bạn tốt nhất, là người yêu thân thiết nhất, là người nhà mà cô không thể từ bỏ. Mỗi giai đoạn trong cuộc đời của cô đều có bóng dáng của anh ta, mỗi lần cô khóc, mỗi lần cô cười đều chia sẻ cùng với anh.

Họ chính là những người thân nhất của nhau trên thế giới này.

Đối với cô, anh ta chính là tập hợp của tất cả những gì tốt đẹp nhất của thế giới này, mang theo tất cả những hy vọng cùng chờ mong cho một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Và rồi anh ta đã phản bội cô.

Sau khi Tiêu Cát nghe Dương Kiệt nói xong, cô không nói một lời, chỉ bình tĩnh rời giường và bắt đầu thu dọn hành lý. Nhưng trên thực tế, chỉ có cô nghĩ rằng mình đang bình tĩnh mà thôi, còn trên mặt cô lúc này hoàn toàn không có một tia huyết sắc, bàn tay run rẩy, toàn thân rét run.

Cho đến khi Dương Kiệt tới ôm cô, cầu xin cô tha thứ cho anh ta, cũng cam đoan với cô rằng trong cuộc đời sau này của anh ta tuyệt đối sẽ không bao giờ có hành vi đi lệch đường như vậy nữa.

Sau khi nghe anh ta nói xong, sự bình tĩnh vô cùng mỏng manh yếu ớt của cô liền bị đánh nát vụn. Bàn chân trần của cô giẫm trên mặt đất, cô như phát điên la hét cuồng loạn chất vấn anh ta.

Cái mặt nạ thể diện mà cô luôn lấy làm kiêu ngạo đã bị xé nát.

Cô tát Dương Kiệt năm sáu cái, xé nát áo ngủ của anh ta, không ngừng đánh vào người anh ta. Mà Dương Kiệt đôi mắt đỏ ửng ôm chầm lấy cô luôn miệng nói anh ta sai rồi, cô làm gì cũng được nhưng đừng rời bỏ anh.

Đến lúc này Dương Kiệt mới cảm giác được nỗi sợ hãi đến cùng cực cùng với sự đau đớn đến xé ruột xé gan.

Anh ta càng nói, Tiêu Cát càng sụp đổ.

Mãi cho đến khi cô ấy giãy dụa đến không còn sức nữa, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt, tóc tai lòa xòa dính đầy mặt thì cô dần dần an tĩnh lại.

Đôi mắt Dương Kiệt đỏ ửng, mặt mũi bầm dập giúp cô sửa sang lại mái tóc, lau nước mắt cho cô rồi tiến lại gần muốn hôn cô.

Nhưng Tiêu Cát lại tránh đi.

Cô lạnh lùng nhìn anh, dùng giọng điệu bình tĩnh nói với anh ta: “Đừng có dùng cái miệng không biết đã li3m vào chỗ bẩn thỉu nào của anh để chạm vào tôi, tôi sợ bẩn.”

Dương Kiệt không dám tin nhìn cô. Trong nháy mắt nỗi đau đớn tê tâm phế liệt không phải là giả, mà nỗi thống khổ cực độ ở trong ánh mắt cũng không phải là giả.

Tiêu Cát không thể khống chế được nỗi đau trong lòng mình, nhưng đồng thời lại có một kh0ái cảm to lớn khi trả được thù.

Sau khi cô phát ti3t một hồi liền không nổi điên nữa, cô bình tĩnh gọi điện thoại cho Diệp Lộ, bảo cô ấy đến đón mình. Sau đó cô tiếp tục thu dọn hành lý của mình.

Dương Kiệt không còn tiếp tục có ý định ngăn cô lại nữa.

Anh ta đứng ở một bên, bị cảm giác sợ hãi cùng nỗi thống khổ cực độ đè ép, một câu cũng không nói nên lời.

Lúc Diệp Lộ lái xe đến đón người, Dương Kiệt cũng như cái xác không hồn đi theo Tiêu Cát ra đến cửa.

Khi Dương Kiệt muốn nói gì đó với Diệp Lộ thì bị cô từ chối.

“Xin lỗi, Dương Kiệt. Tôi là bạn của Tiêu Cát nên tôi sẽ đứng về phía cô ấy vô điều kiện. Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì thì Tiêu Cát sẽ nói cho tôi biết, anh tự giải quyết cho tốt đi.” Sắc mặt Diệp Lộ lạnh lùng nói, sau đó đỡ lấy Tiêu Cát sắc mặt tái nhợt, ngay cả quần áo cũng không thay, chỉ mặc đồ ngủ lên xe.

Để lại một mình Dương Kiệt đứng ở cửa, thất hồn lạc phách nhìn chiếc xe rời đi.

…..

Sau khi Diệp Lộ nghe được chân tướng từ miệng Tiêu Cát, nhất thời trong lòng cô ngũ vị tạp trần.

Cô và Tiêu Cát là bạn tốt nên đương nhiên biết tình cảm giữa Tiêu Cát và Dương Kiệt sâu đậm đến nhường nào. Không phải là tình cảm ân ái giả vờ biểu hiện ra bên ngoài mà chính là tình yêu chân chính. Cho dù Tiêu Cát trở nên mập mạp xấu xí, ánh mắt Dương Kiệt nhìn cô vẫn tràn ngập tình yêu. Cô là một người ngoài cuộc nên nhìn thấy rất rõ ràng, đôi khi còn thấy hâm mộ tình yêu và cuộc hôn nhân của Tiêu Cát và Dương Kiệt nữa.

Cô chưa từng nghĩ tới, một người đàn ông như Dương Kiệt mà cũng sẽ ngoại tình.

Cô không tin Dương Kiệt ngoại tình vì đã hết yêu Tiêu Cát, anh ta vẫn yêu Tiêu Cát, nhưng vẫn ngoại tình.

Chuyện này lại làm cho tâm tình của người ta thêm phức tạp.

Nhất thời Diệp Lộ cũng không biết nên phải an ủi Tiêu Cát như thế nào.

Đúng lúc này, tin nhắn WeChat của Trường Tuế nhắn tới.

Không hiểu sao Diệp Lộ nhìn thấy tin nhắn lại thở phào nhẹ nhõm. Mà sau khi Tiêu Cát nhìn thấy, cô ấy nói rằng muốn nói chuyện với Trường Tuế.

Trường Tuế nghe thấy người ở phía bên kia điện thoại nói chuyện mang theo tiếng khóc nức nở liền cảm thấy đau đầu, cô không muốn bị cuốn vào mấy mối quan hệ nam nữ không liên quan đến cô.

Nhưng ai bảo Tiêu Cát là khách hàng cũ của cô chứ, hơn nữa cô ấy đối xử với cô cũng không tệ lắm nên cô cũng không thể mặc kệ được.

Vì vậy, nửa tiếng sau, cô cũng được Diệp Lộ đón về nhà.

Hôm nay là cuối tuần, Mạt Mạt đến ở nhà ông bà nội, còn Chu Bân đi công tác nên trong nhà chỉ còn lại một mình Diệp Lộ.

Trường Tuế giải thích với Tiêu Cát rằng lần đầu tiên khi cô ấy gặp Dương Kiệt đã nhìn thấy trên mặt anh ta có dấu hiệu phạm phải đào hoa.

Lập tức Diệp Lộ giật mình hỏi cô: “Cái này mà cô cũng có thể nhìn ra được à?”

Trường Tuế gật đầu.

Đột nhiên Diệp Lộ hỏi: “Vậy cô có thể nhìn ra được sau này Chu Bân có thể ngoại tình không?”

Thành thật mà nói, chuyện Dương Kiệt ngoại tình đã tạo ra một chấn động lớn đối với cô. Cô không thể nhịn được sự nghi ngờ rằng liệu Chu Bân có giấu cô rồi ngoại tình với người phụ nữ khác không. Dù sao thì môi trường làm việc của Chu Bân cũng có độ nguy hiểm tương đối cao.

Tiêu Cát cũng ngừng khóc nhìn qua.

Trường Tuế nhìn hai người một chút rồi mới nói: “Chí ít là trong vòng ba năm tới thì cô có thể yên tâm.”

Diệp Lộ lại không có thở phào nhẹ nhõm mà ngược lại còn khẩn trương hỏi lại: “Ý cô là, ba năm sau anh ấy sẽ ngoại tình phải không?”

Trường Tuế cười nói: “Không phải, tôi chỉ có thể nhìn được trong vòng ba năm thôi.”

Lúc này Diệp Lộ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay sang Tiêu Cát hỏi: “Kế tiếp cậu định làm thế nào?”

Tiêu Cát ngơ ngác suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên nhìn về phía Trường Tuế: “Cô có thể tính được sau này tôi sẽ như thế nào không?”

Trường Tuế nói: “Đương nhiên tôi cũng tính được, nhưng tôi cần nói với cô như thế này. Nếu tôi tính rồi nói cho cô biết, thì những cái mà tôi nói chỉ là những tính toán của tôi mà thôi. Sau khi tôi nói cho cô thì có thể quỹ tích cuộc sống của cô sẽ bị thay đổi, lại bởi vì những chuyện tôi nói cho cô mà sẽ làm ra một vài chuyện mà đáng lẽ ra cô không làm nên sẽ dẫn đến thay đổi tương lai của cô. Vì thế tôi nói cho cô biết chuyện sau này như thế nào là hoàn toàn không có ý nghĩa. Mấu chốt ở đây chính là sự lựa chọn của cô như thế nào mà thôi.”

“Tôi không biết nữa.” Tiêu Cát lẩm bẩm nói: “Anh ấy không hề quanh co. Khi tôi hỏi anh ấy, anh ấy liền trực tiếp thừa nhận. Anh ấy nói rằng anh ấy yêu tôi, trên thế giới này chỉ yêu một mình tôi mà thôi, còn việc ngoại tình với người đó chỉ là do nhất thời bị ma xui quỷ khiến. Thậm chí anh ấy đã nói chia tay với người đó, còn cho tôi xem lịch sử trò chuyện của hai người nữa. Trên thế giới này người hiểu rõ anh ấy nhất chính là tôi nên tôi biết, anh ấy không hề nói dối…”

Từ lần trước gặp cô ấy đến bây giờ, Trường Tuế nhận thấy cô ấy đã gầy đi rất nhiều, ngũ quan cũng trở nên rõ ràng tinh xảo. Trên đỉnh đầu có rất nhiều tóc con mới mọc ra, đó là do tác dụng của thuốc mọc tóc, nhưng lúc này ánh sáng trong mắt cô ấy đều ảm đạm rồi.

Diệp Lộ ngồi ở bên cạnh cũng không biết nên nói cái gì.

Nếu như Dương Kiệt thuần túy chỉ là một tên cặn bã, vậy thì cô nhất định sẽ khuyên Tiêu Cát tách khỏi anh ta.

Nhưng cô biết, Dương Kiệt đối với Tiêu Cát cũng không chỉ là một người chồng.

Sự ràng buộc giữa hai người họ quá sâu sắc. Thậm chí Tiêu Cát còn nói rằng tình yêu của cô dành cho anh ta còn lớn hơn cả tình yêu đối với ba mẹ cô ấy.

Nếu như không có chuyện tình đó xảy ra, nhất định Dương Kiệt sẽ được công nhận là một người chồng hoàn hảo.

Một người chồng tốt, một người cha tốt, một người con rể tốt.

Danh tiếng của anh ta trong nhóm bạn gái của Tiêu Cát cũng rất tốt.

Cho dù người nào ngoại tình đều không thể gây chấn động như chuyện Dương Kiệt ngoại tình.

“Có lẽ cô nên thử tha thứ cho anh ta.” Trường Tuế bỗng nhiên nói.

Tiêu Cát ngẩng đầu nhìn về phía cô, trong ánh mắt sáng lên.

Vẻ mặt Diệp Lộ cũng kinh ngạc, theo cái nhìn của cô, Trường Tuế sẽ không phải là người sẽ dễ dàng khuyên người ta làm ra lựa chọn này.

Trường Tuế bình tĩnh nhìn vào mắt Tiêu Cát và nói: “Chỉ có như thế thì cô mới có thể biết được, rằng cô thực sự không có cách nào có thể tha thứ cho anh ta.”

Tiêu Cát ngơ ngẩn, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ bừng, trong ánh mắt cô có ánh nước yếu ớt lắc lư.

Diệp Lộ dường như cũng đang suy nghĩ nhìn về phía Tiêu Cát.

“Đương nhiên, đây cũng chỉ là giả thiết của tôi mà thôi.” Trường Tuế nhàn nhạt nói: “Nhưng mà đây chính là lời khuyên của tôi. Cô có thể thử coi như chưa từng xảy ra chuyện gì hết, trở về ngôi nhà đó, tiếp tục cuộc sống ở đó, cuối cùng rồi cô sẽ biết cô lựa chọn như thế nào.”

Cô nói xong liền đứng dậy rồi hỏi: “Tôi ngủ ở phòng nào thế?”

Diệp Lộ đứng dậy, dẫn cô đi về phía phòng dành cho khách ở trên lầu.

……

Trường Tuế cũng không biết tối hôm qua hai người bọn họ mấy giờ thì đi ngủ. Dù sao sáng hôm sau lúc cô xuống lầu, cô chỉ nhìn thấy trong phòng khách còn lại một bình rượu.

Người giúp việc nói Diệp Lộ vẫn còn đang ngủ, còn Tiêu Cát sáng nay đã rời đi rồi.

Trường Tuế không quan tâm chuyện này sau đó sẽ như thế nào. Chuyện tối hôm qua cô chỉ coi như là dịch vụ hậu mãi mà cô cung cấp cho Tiêu Cát mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play