Cô có thể thông qua người giấy để cảm ứng được người đàn ông đó đang ở phòng nào, sau đó mới bắt đầu thực hiện kế hoạch tiếp theo của cô.
Mà lúc này cô đang muốn đi tìm Hạ Luật.
Vốn dĩ cô muốn tạo cho anh một bất ngờ nên không nói trước cho anh biết. Ai ngờ khi cô đến công viên nhỏ rồi gọi điện cho Hạ Luật mới biết hôm nay đoàn làm phim quay phim đêm, vì thế cô chỉ có thể ngồi ở công viên nhỏ đợi anh quay xong.
Trường Tuế thật sự rất mệt mỏi. Cô vốn cần nhiều thời gian để ngủ hơn người bình thường, lúc lịch trình bận rộn thì cô mỗi đêm chỉ có thể tranh thủ ngủ được bốn, năm tiếng, lúc ở trên đường cũng tận dụng mọi lúc để có thể chợp mắt một lát. Hôm nay đã cô ghi hình cả một ngày nên vừa mệt vừa buồn ngủ. Lúc Hạ Luật tranh thủ thời gian chờ giữa hai cảnh quay vội vàng chạy từ đoàn làm phim đến đây, đã thấy cô chịu không nổi gục đầu trên đầu gối của mình ngủ thiếp đi rồi.
Cô ngồi trên ghế dài trong công viên, nửa người trên gục xuống, hai tay gác ở phía trên đầu gối của mình. Cô tháo mũ đặt sang một bên, mái tóc thật dài xõa tung giống như một dải lụa trút xuống tỏa ra ánh sáng mềm mại. Mặt cô quay sang một bên, do có đeo khẩu trang nên chỉ lộ ra cái trán trơn bóng đầy đặn cùng với gương mặt xinh đẹp. Hàng mi vừa dài vừa dày phủ xuống, ngay cả khi anh đến gần cũng không phát hiện ra.
Nhất định cô ấy rất mệt mỏi.
Nhưng cho dù mệt đến thế này mà vẫn muốn đến gặp anh.
Trái tim Hạ Luật bỗng nhiên mềm nhũn, nhất thời trở nên lúng túng không biết phải làm gì. Lại bởi vì mấy hôm nay mình lãnh đạm với cô mà cảm thấy hối hận.
Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, chăm chú nhìn cô một lúc lâu rồi vươn tay dịu dàng vuốt tóc cô, động tác rất nhẹ.
Ngay lập tức Trường Tuế liền tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra cô liền nhìn thấy Hạ Luật, ngay lập tức ánh mắt đề phòng liền tiêu tán. Sau đó, đôi mắt còn nhấp nhem buồn ngủ liền nở một nụ cười: “Anh quay xong rồi à?”
Cô chậm rãi ngồi thẳng lên, vén tóc ra đằng sau tai.
“Vẫn chưa xong.” Anh vẫn còn ngồi xổm trước mặt cô.
“Nếu biết vậy thì em đã gọi điện thoại cho anh trước rồi.” Trường Tuế lẩm bẩm nói: “Em muốn tạo sự bất ngờ cho anh.”
“Anh vui lắm.” Hạ Luật nói.
Trường Tuế ngơ ngác một chút, có vẻ không hiểu gì nhìn anh.
Hạ Luật đón lấy ánh mắt của cô, đôi mắt đen chăm chú nhìn cô, lặp lại: “Em đến thăm anh, anh vui lắm.”
Anh đang ngồi xổm ở trước mặt cô, hơi ngẩng mặt lên chăm chú nhìn cô, miệng nở một nụ cười cứng ngắc khó hiểu, chỉ để lộ một chút độ cong để biết được anh đang mỉm cười.
Trường Tuế kinh ngạc nhìn anh, bỗng nhiên mũi cô cảm thấy hơi chua chua.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau một lúc, bỗng nhiên Trường Tuế hỏi:
“Em muốn ôm anh một chút, có được không?”
Hạ Luật gật đầu.
Trường Tuế cúi người, thân thể hơi nghiêng về phía trước ôm lấy cổ của anh, sau đó cả người cũng kề sát qua. Gò má cô khẽ cọ qua mái tóc mềm mại của anh, ôm chầm lấy anh thật chặt.
Toàn thân Hạ Luật cứng ngắc, hai tay nắm chặt rồi lại buông ra. Cứ như thế một hồi lâu anh mới như hạ quyết tâm, nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng mà trịnh trọng ôm lấy cô.
Trường Tuế ôm chầm Hạ Luật, mà Hạ Luật cũng ôm chầm lấy cô. Nếu như không phải Trường Tuế xưa nay chưa từng nằm mơ thì cô sẽ cho rằng đây là đang nằm mơ.
Có một cảm giác không chân thật, giống như đúng phải một loại huyễn thuật nào đó.
Thì ra nhìn Hạ Luật lạnh như băng như vậy, nhưng khi ôm cũng ấm áp như thế.
Trường Tuế cảm thấy mình đi chuyến này vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng có được cái ôm như thế này thật sự quá đáng giá.
Cảm giác được ôm thật là tuyệt.
Trường Tuế suy nghĩ.
Đặc biệt là khi được ôm người mà mình thích.
….
Tần Nhất Xuyên đứng ở trong góc tối nhìn chằm chằm hai người đang ôm nhau ở trên băng ghế dài trong công viên.
Mặc dù cô đã đeo khẩu trang, nhưng anh chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được cô chính là Trường Tuế.
Vốn dĩ Hạ Luật tối nay lẽ ra phải đang ở chỗ đoàn làm phim để quay phim suốt đêm, thế nhưng anh lại đột nhiên xuất hiện ở gần khách sạn, còn đi thẳng về phía công viên nhỏ nữa.
Anh ta không thể kiềm chế được sự tò mò của mình nên đi theo, sau đó liền thấy được một màn này.
Hạ Luật và Trường Tuế ôm nhau.
Hình ảnh này thật đẹp.
Nhưng Tần Nhất Xuyên lại cảm thấy huyết dịch trong toàn thân mình như bị đông cứng, hết thảy những cảm giác lúc này đều không chân thực.
Không phải là Trường Tuế thích anh ta sao?
Tại sao cô ấy lại xuất hiện ở chỗ này, lại cùng với Hạ Luật ôm nhau nữa? Quan hệ giữa hai người phát triển đến thế này từ bao giờ?
Anh ta theo bản năng muốn đi khỏi nơi này nhưng hai chân cứ như bị dính chặt với nhau, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người đang ôm nhau ở phía bên kia, mãi cho đến khi anh ta nghe được trái tim trong lồ ng ngực như phát ra âm thanh vỡ vụn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT