Hà Văn Hiểu rũ mắt xuống màn hình máy tính của mình, thản nhiên nói: “Nhà mình rộng, trong nhà còn rất nhiều phòng trống.”

“Vậy để em hỏi cậu ấy!” Hà Na Na lập tức vui vẻ cầm lấy điện thoại di động bước lên lầu.

Cùng lúc đó.

Trên nhóm WeChat của nhóm bạn chơi cùng với Hoắc Vân Khai cũng nổ tung.

Có ai đó gửi video kia vào trong nhóm.

“Bạn gái nhỏ của Vân Khai lên hotsearch rồi.”

Lập tức mấy người ở trong đó nhao nhao lên.

“Mẹ kiếp!”

“Đây là bạn gái của anh Hoắc à?”

“@Hoắc Vân Khai, anh Hoắc, mau vào đây xem bạn gái anh này.”

“Hoắc Vân Khai cũng thật là, có bạn gái ít tuổi xinh đẹp như vậy.”

“Có thể thấy được là nhan sắc thuần khiết, không hề trang điểm, không phẫu thuật thẩm mỹ, quá đẹp!”

“Bây giờ tôi có thể lý giải tại sao anh Hoắc lại thu liễm tính tình như vậy rồi. Mẹ kiếp, nếu tôi có bạn gái như thế này tôi cũng như vậy.”

“@Hoắc Vân Khai ra đây mà chờ bị đánh đi.”

“@ Hoắc Vân Khai bạn gái anh tìm được ở đâu vậy?”

Hoắc Vân Khai yên lặng xuất hiện, cũng không nói một lời nào chỉ phát ra một biểu tượng đầu chó.

Trong nhóm lập tức lại nổi tung lên.

Tất cả đều đang ép hỏi Hoắc Vân Khai rốt cuộc đã tìm thấy tiên nữ ở chỗ nào.

Hoắc Vân Khai nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, khóe miệng anh ta thiếu chút nữa kéo ra đến tận đằng sau gáy. Nhìn dáng vẻ hâm mộ ghen tỵ của đám bạn mình, trong lòng anh ta vô cùng sảng khoái, cũng không muốn lên tiếng giải thích gì cả. Nếu hiểu lầm thì cứ để hiểu lầm đi, dù sao anh cũng đã từng nói rồi nhưng mà bọn họ vẫn không tin.

Mà Diêu Việt ở bên kia cũng nhìn thấy lịch sử trò chuyện trong nhóm.

Khi nhìn thấy biểu tượng đầu chó mà Hoắc Vân Khai gửi ở trong nhóm, trong lòng anh ta càng thêm khó chịu.

Anh như tự ngược mà xem đi xem lại đoạn video đó mấy chục lần, không bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào trên khuôn mặt cô. Cô hơi nhím mày, bị luồng ánh sáng chiếu đến nên mắt hơi nheo lại, cùng với đôi mắt đen nhánh thâm thúy khi nhìn về phía ống kính nữa.

Càng nhìn càng khó có thể kiềm chế được.

Anh ta khó có thể kiềm chế sự ghen tỵ với Hoắc Vân Khai.

Tại sao lại là Hoắc Vân Khai chứ?

Hoắc Vân Khai bắt đầu trò chuyện ở trong nhóm.

Diêu Việt nhìn thấy tên Hoắc Vân Khai, càng nhìn càng thấy phiền.

Nên anh ta dứt khoát bấm nút rời khỏi nhóm.

Trong nhóm lập tức rối loạn cả lên.

“A? Tại sao Diêu Việt lại rời khỏi nhóm rồi?”

“Diêu Việt rời khỏi nhóm à? Chuyện gì xảy ra thế?”

“Chẳng lẽ là do bị ép ăn thức ăn cho chó à?”

“@ Hoắc Vân Khai xem lại đi, anh rải thức ăn cho chó nhiều đến mức Diêu Việt phải rời khỏi nhóm luôn kìa.”

Hoắc Vân Khai cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, không tiếp tục trò chuyện ở trong nhóm nữa mà chuyển sang nói chuyện riêng với Diêu Việt.

“?”

“Người anh em à.”

“Tại sao anh rời khỏi nhóm vậy?”

“Có chuyện gì thế? Tại sao đột nhiên rời khỏi nhóm?”

“Anh đâu rồi?”

Vừa gửi tin nhắn này sang, anh ta liền nhận được một tin nhắn nhắc nhở từ hệ thống:

[Tin nhắn đã gửi đi, nhưng người nhận từ chối nhận.]

“Mẹ kiếp! Kéo tôi vào sổ đen luôn à???” Tôi đã làm gì chứ?”

Vẻ mặt Hoắc Vân Khai mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

…………

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play