Bữa trưa hôm nay Bàn Tử có uống chút rượu vào nên lá gan cũng to ra thêm một chút, liền khẩn thiết đề nghị Trường Tuế cho anh ta đi cùng xem thử ác quỷ kia có bộ dáng trông như thế nào.
Trường Tuế liền quay đầu lại nói với Tần Nhất Xuyên: “Thiếu gia Tần, bây giờ anh cứ đến nhà tang lễ chuẩn bị với đạo diễn Tần và bà Tần đi, ngôi nhà bên kia cứ yên tâm giao cho tôi là được rồi.”
Tần Nhất Xuyên nhìn Bàn Tử nói: “Không phải là anh ấy có uống rượu à? Tôi có bằng lái xe, để tôi lái xe đưa hai người về bên kia trước đã.”
Không đợi Trường Tuế kịp nói cái gì, Bàn Tử đã lên tiếng: “Vậy thì hôm nay làm phiền anh, lúc khác tôi sẽ mời anh ăn cơm nhé.” Sau đó, anh liền đưa chìa khóa xe cho Tần Nhất Xuyên.
Tần Nhất Xuyên khẽ gật đầu, nhận lấy chìa khóa xe rồi đi ra phía ngoài bãi đỗ xe và lịch sự mở cửa ghế lái phụ trước.
Trường Tuế đi thẳng về phía cửa sau. Sắc mặt Tần Nhất Xuyên lập tức cứng đờ, Bàn Tử tinh mắt nhìn thấy thế lập tức đưa tay nắm lấy cánh tay Trường Tuế, nhét cô vào ngồi ở bên ghế lái phụ, còn trừng mắt cảnh cáo Trường Tuế.
Trường Tuế cũng mờ mịt chẳng hiểu gì hết, trừng mắt nhìn lại anh.
Bàn Tử cười với Tần Nhất Xuyên: “Tôi ngồi ở ghế sau cũng được.”
Tần Nhất Xuyên đóng cửa xe lại rồi vòng qua phía trước ngồi vào ghế lái.
Anh tiện tay kéo dây an toàn qua để chuẩn bị cài lại, mu bàn tay của anh vô tình đụng phải mu bàn tay của Trường Tuế cũng đang thắt dây an toàn.
Thật lạnh.
Tần Nhất Xuyên vô thức liếc mắt nhìn về phía Trường Tuế, tựa như cái cảm giác vừa rồi chỉ là ảo giác của anh mà thôi chứ nhiệt độ cơ thể con người làm sao có thể lạnh như vậy được.
Bàn Tử ngồi sau nói: “À, Nhất Xuyên này, anh chắc là vẫn chưa được hai mươi tuổi đúng không? Kỹ thuật chạy xe vững vàng thật đấy.”
Tần Nhất Xuyên ừ một tiếng: “Lúc tôi vừa đủ mười tám tuổi đã thi bằng lái xe rồi.”
Không hiểu tại sao anh luôn muốn xem thử phản ứng của Khương Trường Tuế như thế nào.
Ánh mắt lại đảo về phía cô, lại phát hiện khuôn mặt cô không hề có chút thay đổi gì nhìn chằm chằm về phía trước, giống như là đang ngẩn người.
……
Xe dừng lại ở trước cổng biệt thự.
Trường Tuế mở cửa bước xuống xe rồi lập tức bước thẳng vào trong sân.
Tần Nhất Xuyên và Bàn Tử xuống xe sau cô.
Tần Nhất Xuyên trả lại chìa khóa cho Bàn Tử, ánh mắt anh ta bỗng nhiên lại nhìn về phía sân.
Bàn Tử đứng lại nói chuyện vài câu với Tần Nhất Xuyên xong cũng đi vào trong nhà.
Tần Nhất Xuyên đứng ở bên ngoài một lúc lâu, sau đó mới lái xe của mình rời đi.
Ở trong nhà, Trường Tuế cũng đuổi người giúp việc đi chỗ khác.
Cả một căn biệt thự lớn như vậy bây giờ chỉ còn lại hai người là cô và Bàn Tử.
Bàn Tử cứ khăng khăng muốn cùng với Trường Tuế đi xuống dưới, vừa vặn lúc này Trường Tuế cũng đang thiếu một người trợ thủ. Bát tự của Bàn Tử cứng rắn, dương hỏa dồi dào, cô lấy ra một viên thuốc màu đỏ cho Bàn Tử ăn vào, sau đó dùng chu sa vẽ một đạo bùa phức tạp ở trong lòng bàn tay của Bàn Tử, vào thời điểm mấu chốt nó có thể phát huy tác dụng.
Chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, cô bảo anh mang theo ba lô và đi theo cô xuống dưới.
“Cô đợi một chút, để tôi bật đèn pin lên đã.” Đứng ở trước lỗ hổng, Bàn Tử lục tìm điện thoại di động ở trên người mình.
“Không cần đâu.” Trường Tuế nói xong, đầu ngón tay đã kẹp lấy một tấm bùa rồi nhẹ nhàng vung tay lên, chỉ nghe thấy một tiếng “phực”, tấm bùa bằng giấy đã bị đốt cháy, một ngọn lửa đỏ bùng lên.
Bàn Tử ngây người.
Trường Tuế đã dẫm trên mấy viên gạch vụn trên mặt đất bước vào cửa động, đi dọc theo bậc thang kéo dài xuống thẳng phía dưới đất. Tấm bùa bằng giấy cháy ở trên đầu ngón tay, ngọn lửa sáng rực chiếu sáng cả thông đạo.
Bàn Tử đứng ở phía trên cửa động nhìn ngọn lửa ở trên đầu ngón tay của Trường Tuế như bị gió từ dưới động thổi lên lúc sáng lúc tối, đột nhiên anh cảm thấy hối hận. Nhưng đã đến lúc này rồi, anh cũng không phải là kẻ nhát gan, liền cắn chặt răng ôm ba lô của Trường Tuế theo xuống dưới.
Tầng hầm này không biết đã bị bịt kín bao lâu rồi, trong không khí có một mùi ẩm mốc vô cùng nồng nặc đến mức khó thở.
Hơn nữa, ở trong không gian bị phong kín như thế này, không khí vốn không thể lưu động mới đúng, nhưng Bàn Tử lại luôn có cảm giác giống như có từng luồng gió âm thổi qua bên cạnh mình.
Từ lúc bắt đầu giẫm chân lên bậc thang đi xuống, người anh đã nổi đầy da gà, đến lúc này vẫn không lặn xuống.
Kỳ quái chính là tấm bùa mà Trường Tuế kẹp ở đầu ngón tay kia vô cùng quỷ dị, cháy mãi không hết.
Tầng hầm này rất sâu, có hơn ba mươi bậc thang, ở giữa còn có một chỗ rẽ ngoặt. Cái bóng mảnh khảnh của Trường Tuế bị kéo dài in ở trên tường. Cô không nói một lời nào, chỉ không ngừng đi về phía trước. Bàn Tử càng lúc càng cảm thấy khủng bố, anh nhịn không được nói: “Dưới tầng hầm này sẽ không có quỷ chứ?”
Vừa dứt lời, liền thấy Trường Tuế đã đứng ở dưới mặt đất ngay chính giữa tầng hầm. Cô hơi nâng tay lên, phạm vi chiếu sáng của ngọn lửa nhất thời trở nên rộng hơn.
Bàn Tử vừa nhìn thấy xung quanh lập tức hít một hơi lạnh, run lẩy bẩy ôm chặt chiếc ba lô màu đen ở trong ngực.
Cái tầng hầm này vậy mà lại dán đầy mấy lá bùa….
Thậm chí ở trên tường có mấy chỗ không dán bùa giấy cũng được vẽ đầy mấy đạo bùa màu đỏ mà anh nhìn cũng không hiểu, chẳng qua là giống như thời gian đã quá lâu rồi nên một vài lá bùa dán trên tường đã bị tróc ra, rơi xuống đất, mấy đạo bùa vẽ ở trên tường cũng đã bị phai màu đi….
Trường Tuế bước tới vị trí trung tâm của tầng hầm.
Bàn Tử cũng vội vàng đuổi theo. Cái tầng hầm này nhìn qua cũng không đến ba mươi mét vuông, hơn nữa bên trong cũng trống rỗng không đặt đồ vật gì, mỗi một góc đều có thể nhìn thấy rõ ràng nhưng Bàn Tử luôn cảm thấy có một bầu không khí rùng rợn sởn tóc gáy.
“Bỏ ba lô xuống đi.”
Trường Tuế vừa mở miệng nói, thiếu chút nữa đã làm cho Bàn Tử bị dọa đến mức nhảy dựng lên.
Trường Tuế liếc nhìn anh: “Bây giờ anh đi lên vẫn còn kịp đấy.”
Bàn Tử đặt ba lô xuống đất rôid nhìn về Trường Tuế, phát hiện thấy biểu tình của cô đặc biệt bình tĩnh hoàn toàn không có chút sợ hãi nào, anh cố gắng trấn định nói: “Không phải, chỉ tại cô tự nhiên nói chuyện làm tôi giật mình thôi.”
Trường Tuế cũng không vạch trần anh. Cô ngồi xổm xuống lấy từ trong ba lô ra ba ngọn nến bày ra thành một hàng, tiếp theo lấy ra một cái lư hương nhỏ đặt ở phía trước mấy cây nến, lại lấy ra một cái túi dây rút, đem tro hương ở bên trong đổ vào trong lư hương, lại bốc ra mấy nắm rải thành một cái vòng tròn có đường kính hơn một mét xung quanh lư hương và mấy cây nến, cuối cùng cô lấy ra ba cây hương, châm lửa rồi cắm vào trong lư hương.
Bàn Tử nhìn chằm chằm mấy hành động của Trường Tuế, anh phát hiện cái vòng tròn mà Trường Tuế dùng tro hương vạch ra có hình dạng tiêu chuẩn giống như dùng compa vẽ ra vậy.
“Trong này thật là lạnh.” Bầu không khí ở đây quá mức kinh dị, Bàn Tử nhịn không được muốn nói chuyện để dời đi sự chú ý.
“Bởi vì âm khí ở chỗ này là nặng nhất.” Trường Tuế nói.
Bàn Tử lập tức run rẩy, khẩn trương quay đầu nhìn bốn phía xung quanh: “Vậy cô nói, quỷ là ở ngay chỗ này à?”
Trường Tuế ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía trên trần nhà là một tầng sương mù dày đặc.
Bàn Tử ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy trần nhà màu xám trắng.
Trường Tuế thu hồi ánh mắt, cất bước đi vào trong vòng tròn.
Bàn Tử mở bàn tay ra nhìn đạo bùa màu đỏ tươi trong lòng bàn tay mình, trong lòng hơi bình tĩnh lại. Anh lại nhìn về phía Trường Tuế, chỉ thấy hai bàn tay của cô đang quấn lấy nhau một cách quái dị, hai mắt cô nhắm nghiền, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó. Ánh lửa từ ba cây nến chiếu rọi khuôn mặt cô, làm cho khuôn mặt cô càng thêm tái nhợt.
Ngay sau đó, Bàn Tử liền nhận thấy khói từ ba cây hương cắm trong lư hương vốn đang bay thẳng lên trên, lúc bay đến phía trên đỉnh đầu Trường Tuế thì như bị đụng phải cái gì đó, lập tức bị tản ra….
Đồng thời, da đầu Bàn Tử đột nhiên tê dại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT