Sơ Niệm vội vàng điều chỉnh lại, “Ta là nói, ta muốn ăn thịt rồi.”
Hình như nghe lại càng hỏng bét hơn.
Sơ Niệm cong eo lại, chạy trốn khỏi phạm vi mà người đàn ông vây ra, gió mát bên cửa sổ thổi tới, cô mới thấy sự nóng rát trên mặt giảm đi rất nhiều, cô hắng giọng nói: “Chúng ta nói tới là muốn ăn loại thịt kia.”
Vẩy vẩy khô nước trên tay đi, lập tức hỏi: “Niệm Niệm muốn ăn thịt gì?”
“Thịt… thịt cừu.”
“Được, thế ta ra ngoài đi săn đây.”
Người đàn ông tới tủ đồ lấy cung tên của mình. Bây giờ trong bộ lạc không thể để cho người khác phát hiện ra thân phận của hắn, thế nên khi đi săn hắn cũng chỉ có thể sử dụng cung tên, bây giờ đã có rất nhiều người biết tới sự lợi hại của cung tên rồi, lần này khi họ tới đã nhìn thấy có con nít dùng gỗ để làm ra được đồ chơi nhỏ như thế này.
Nhưng mà cung tên mà họ làm ra không nói tới dây cung không đủ lực, mà lực sát thương lớn nhất của mũi tên cũng không ổn, viên đá bình thường không có cách nào có thể đâm xuyên qua da thịt của dã thú để gây ra dược vết thương chí mạng cho nó được.
Không cần biết nói như thế nào, sức mạnh của sự mô phỏng theo hướng tích cực đi lên như thế này đều là một hiện tượng tốt.
Tổ tiên của loài người cũng sinh tồn một cách vất vả cực nhọc từng chút từng chút một dưới hoàn cảnh sinh tồn gian khó tàn khốc như thế này.
Học tập càng nhiều có thể khiến bọn họ có năng lực sinh tồn mạnh hơn.
Rắn lớn ra ngoài đi săn, cô sắp xếp toàn bộ những vật nhỏ còn lại, lấy món quà mình đã chuẩn bị xong đi tìm Giang Nhu. Đồ mang theo quá nhiều, một mình cô vác đi cũng không tiện, đúng lúc Bạch Tuyết đang ở gần đó, cô vẫy vẫy tay gọi nó, Bạch Tuyết chậm rì rì đi tới, lúc cô đặt đồ lên lưng nó, nghe thấy Bạch Tuyết hừ hừ hai tiếng, hình như đang cáu kỉnh.
Sơ Niệm an ủi sờ đầu nó, “Ngoan, đừng động lung tung, một lát nữa sẽ cho nhóc ăn vỏ dưa hấu.”
Gần đây cô ăn rất nhiều dưa hấu, nhưng không phải lần nào cũng chiên vỏ dưa hấu lên để ăn, vỏ dưa còn lại thì được Bạch Tuyết giải quyết hết, Bạch Tuyết cũng có vẻ thích ăn, nhìn thấy cô ăn dưa hấu thì sẽ ngồi xổm ở bên cạnh chờ vỏ dưa.
Cũng không biết là an ủi vỗ về có hiệu quả, hay là sức hấp dẫn của vỏ dưa có hiệu quả, Bạch Tuyết ngoan ngoãn chở đồ đi theo cô.
Lúc đưa đồ tới bên ngoài gian phòng của Giang Nhu, Sơ Niệm vừa quay đầu lại thì phát hiện ra có gì đó không đúng.
Hai con kì lân đi theo sau người cô.
Nhưng đây là lần đầu tiên Sơ Niệm quan sát thấy sự khác nhau của hai con kì lân ở khoảng cách gần như thế.
Trên ngực với chân của Bạch Tuyết có một chỗ trụi lông do lúc đầu bị sói cắn một miếng bị thương để lại, cho dù sau này chữa khỏi vết thương thì cũng không mọc lông ra được nữa.
Còn con kì lân kia thì lông đều hoàn hảo.
Sau khi đứng ở bên cạnh nhau thì có thể nhìn ra được sự khác biệt giữa con đực và con cái, Bạch Tuyết được cô nuôi dưỡng tốt, hình thể đã cường tráng hơn nhiều, nhưng mà khi so với con kì lân đực thế mà lại thấp hơn khá nhiều.
Mà kiện hàng của cô thì đang đặt trên lưng con kì lân đực.
Cô còn đang bảo vì sao lúc nãy đặt đồ lên người Bạch Tuyết thì nó lại có động tác cưng ngắc như thế, hơn nữa có chút phối hợp không được tốt, thì ra là cô đang sử dụng chồng của người ta.
Thế này có chút xấu hổ.
Sơ Niệm lấy kiện hàng của mình xuống, lấy một quả từ trong kiện hàng ra đưa qua.
Đối với con kì lân xa lạ này, thật ra Sơ Niệm không hoàn toàn xác định được nó có ăn đồ mà mình đưa tới không, thế nên cô để đồ ăn xuống đất, đứng quan sát từ xa.
Chưa từng nghĩ tới, thằng nhóc này trái lại không nhận ra sự đời, vui vẻ ăn quả mà Sơ Niệm đưa cho, rồi lại đưa Bạch Tuyết tới một bên để chơi.
Người trong bộ lạc lục tục trở về, bởi vì có sự dặn dò của rắn lớn, nên mặc dù tất cả mọi người đều cực kì tò mò với đôi kì lân này, nhưng mà không có ai làm hại chúng cả.
Bọn chúng cũng không cách con người quá gần, Bạch Tuyết đưa con kì lân kia tới khu lân cận nhà của Sơ Niệm để chơi.
Sơ Niệm mang theo đồ vật gõ gõ cửa, hỏi: “A Nhu, cô có đó không?”
“Có.” Giang Nhu vốn dĩ đang muốn dựa vào giường nghỉ ngơi, sau khi nghe thấy giọng nói, cô ngồi dậy, vừa mới đi được giày vào thì thấy Sơ Niệm mang theo hai túi đồ to đi vào. Cô vui mừng kinh ngạc nói: “Đây là gì thế?”
Sơ Niệm cười đặt đồ xuống, ngồi bên mép giường, lấy một bộ quần áo nhỏ từ trong túi ra, “Nhanh thử một chút, đây chính là quần áo tự tay tôi làm cho Tiểu Giang Dương đó, cũng không biết có vừa không nữa.”
“Thật đáng yêu.” Giang Nhu lấy quần áo ướm lên người em bé một chút, cười nói: “Quá vừa rồi, tôi chưa từng thấy quần áo xinh đẹp như thế này đâu.”
“Có thể mặc thử cho Tiểu Giang Dương một chút, sau khi làm xong quần áo tôi đã dùng lá xà phòng để giặt và phơi khô rồi đó.” Sơ Niệm nói.
Giang Nhu nghe thấy lời này thì vui mừng kinh ngạc mở to hai mắt, dưới đáy mắt còn xuất hiện sự ẩm ướt, cô lau lau khóe mắt, cười nói: “Phụ nữ trong thời gian cho con bú, thật sự là rất dễ thay đổi cảm xúc.”
“Trăm vạn lần đừng khóc, nếu cô khóc, một lát nữa em bé cũng khóc theo đó.” Sơ Niệm cười nói đùa.
Không biết vì sao, lần này trở lại cô phát hiện ra cảm xúc của Giang Nhu có chút không ổn. Viền mắt lúc nào cũng đỏ lên, duy chỉ có lúc nhìn con thì đáy mắt mới có sự vui mừng.
“Nó bây giờ rất bám người, một khắc cũng không chịu rời xa tôi.” Giang Nhu vừa nói vừa mặc quần áo nhỏ mà Sơ Niệm làm cho con mình, sau khi mặc xong thì ôm lấy em bé, cười nói: “Nhìn dì con làm quần áo cho con này, có đẹp không, xinh không.”
Em bé ở bên cạnh mẹ, bị mẹ trêu đùa cười khanh khách, hai mắt to híp lại thành một đường chỉ.
“Bé con thật là đáng yêu.” Sơ Niệm khen ngợi nói.
“Vẫn là quần áo mà cô làm đẹp, màu sắc cũng tươi sáng, Mị Mị sau khi mặc vào thì nhìn như búp bê trong tranh vậy.” Giang Nhu đặt con xuống, em bé mím môi như muốn khóc, cô chỉ có thể tiếp tục ôm lấy dỗ dành.
Mị Mị chắc hẳn là tên gọi ở nhà của em bé.
Quần áo mà Sơ Niệm làm là dùng da thú có màu đỏ để làm, ở mép cổ với ống tay áo dùng lông tơ màu trắng làm viền, cái cúc áo cũng là lông màu trắng làm nên, quả thật nhìn giống với quần áo của búp bê trong tranh.
Sơ Niệm giơ tay ra cẩn thận sờ sờ vào khuôn mặt như quả trứng của bảo bảo, bảo bảo lập tức cười khanh khách, Sơ Niệm thấy thật đáng yêu, lại sờ thêm chút nữa, khóe miệng cô dương lên, cười nói: “Tiểu Mị Mị không hề sợ chú nào, còn biết cười với dì nữa, không uổng công dì thương con.”
“Niệm Niệm, cô thích con nít như thế, lúc nào thì tự sinh một đứa đó?” Giang Nhu trêu ghẹo nói.
Đáy mắt Sơ Niệm xẹt qua một tia ảm đạm, lúc ngẩng lên thì mắt cong thành một độ cong xinh đẹp, “Chuyện này, thuận theo tự nhiên đi.”
Giữa cô với rắn lớn, chưa từng dùng biện pháp tránh thai nào.
Nhưng giữa bọn họ hoàn toàn không phải tình huống đơn thuần giữa nam và nữ, dù sao thì vẫn còn có khoảng cách giống loài mà.
Lần trước lúc cô không xác định được có phải là tới kì kinh nguyệt hay không, lúc kinh hồn bạt vía, lo lắng bất an, căng thẳng cả đêm không ngủ được, cô cũng không nhắc tới chuyện này với hắn.
Nguyên nhân mà cô với hắn gặp nhau là vì rắn lớn đang tới thời kì động dục, mà cô là một con cái, thế nên bị bắt đưa về.
Nhưng chuyện giữa hai người có thể có con hay không, bản thân cô cũng không xác định được.
Lời nói hôm nay của Giang Nhu khiến cô không thể không đối mặt với vấn đề này.
Con cái dù sao cũng là chuyện của hai người, không thể chỉ một mình cô không ngừng lên men ở trong lòng được, nếu như không kịp thời giải quyết, chuyện này sớm muộn cũng sẽ trở thành một toàn núi cao được tích tụ từ những viên đá mà thành, khiến cô sụp đổ.
Cô quyết định phải nói chuyện tử tế với rắn lớn mới được.
Bây giờ bọn họ là mối quan hệ giữa con đực với con cái, là mối quan hệ người yêu, là mối quan hệ bạn đời.
Ít nhất bây giờ vẫn chưa phải là phu thê.
Mỗi người đều có quyền lựa chọn.
Mặc dù rắn lớn đã có được phần nào thế giới quan của con người, nhưng hắn dù dao cũng là một dã thú.
Sinh sôi nảy nở là một bản năng khắc vào gen của tất cả động vật.
Nếu hắn không thể tiếp nhận, không nguyện ý tiếp tục đi cùng cô, cô cũng có thể giải thích.
Lý trí nói với cô: Đúng, cô là một người phụ nữ độc lập tự chủ, nên nghĩ như thế. Bên nhau vui vẻ thì chia tay cũng hòa thuận, không có gì là không được cả. Sớm hay muộn thì cũng phải đối mặt.
Nhưng cảm tính của cô vẫn khiến cô hết sức tủi thân.
Chơi với em bé một buổi chiều, theo sắc trời dần dần tối đi, người trong bộ lạc phần lớn đều không lựa chọn ở ngoài qua đêm vì nhiều nguy hiểm, người trở về càng ngày càng nhiều, bên ngoài cũng càng ngày càng náo nhiệt.
Sơ Niệm mãi không muốn về, mãi cho tới khi rèm che phòng bị nhấc lên, người tới không chỉ có mình Miêu Phát, mà còn có rắn lớn đi theo sau người Miêu Phát.
Sơ Niệm đặt đồ trong tay xuống, chỉ vào hai cái kiện hàng mà cô đưa tới “Trong đây là da thú đã được xử lý xong rồi, có thể may quần áo cho Tiểu Mị Mị. Cái này là trái cây, đặt ở nơi khô ráo thoáng mát có thể lưu trữ được một khoảng thời gian, đừng quên ăn nhé.”
Dặn dò xong, cô đứng dậy đi tìm rắn lớn.
Rắn lớn nhìn thấy cô, ôm cô vào lòng, dặn dò: “Niệm Niệm, ta bắt một con cừu, một con lợn rừng, với một con thỏ hoang và hai con gà ngũ sắc còn sống về.” Từ sau khi Sơ Niệm bắt đầu nuôi gà, hắn đều sẽ bắt gà sống về, cho vào trong chuồng gà, muốn ăn lúc nào thì giết lúc đó, như vậy thịt gà cũng tươi ngon hơn.
Trở về gian nhà nhỏ, Sơ Niệm lại nhìn thấy rất nhiều khoai tây, chất thành một đống, đặt ở vị trí cửa nhà cô.
Lúc cô còn đang nghi ngờ, nhìn thấy thủ lĩnh với Miêu Phát còn có Mộc Lâm cầm mấy cái nồi đất đi tới, trong mỗi cái nồi đất đều có chứa đồ vật vì đó.
“Niệm Niệm, đây là chút tâm ý của chúng tôi.” Thủ lĩnh đưa nồi đất chứa đầy đồ bên trong tới, bên trong có hạt thóc, có khoai tây, có một hạt nhỏ tròn tròn màu đen mà cô chưa từng thấy, với một loại hạt mẩy mẩy màu đỏ.
Hạt mày đỏ này khiến Sơ Niệm thấy có chút quen mắt, nhưng không xác định lắm.
Bộ lạc nhiều người, đám người đàn ông ra ngoài săn bắn đồng thời cũng sẽ tiến hành thu lượm thức ăn. Công việc chủ yếu của đám phụ nữ chính là thu lượm thức ăn. Hơn nữa những người ở đây đã không biết sống trên mảnh đất này bao lâu rồi, những vật tư đa dạng mà họ sở hữu Sơ Niệm không thể so sánh được, mỗi lần Sơ Niệm tới đều sẽ phát hiện ra một số thứ mới mẻ.
Đối diện với sự biếu tặng như thế này, Sơ Niệm hỏi: “Sao lại tặng tôi nhiều thế này?”
Thủ lĩnh nói: “Phương pháp trồng trọt khoai tây mà người nói quá quan trọng đối với chúng tôi, những thứ này là mọi người gom góp lại để biểu đạt sự cảm ơn của chúng tôi.”
Những thứ này đều dùng lá to bao bọc lại, có to, có nhỏ, nhìn có vẻ rất nhiều rất nhiều người cùng tặng đồ tới.
Đối diện với sự cảm ơn như thế này, Sơ Niệm vừa kinh ngạc lại vừa cảm động.
Từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới, ở thế giới này, sẽ nhận được sự ấm áp nhiều như thế.
Món quà như thế này, nếu cô không nhận thì sẽ làm người khác tổn thương, khóe mắt Sơ Niệm ẩm ướt: “Cảm ơn mọi người.”
Nước mắt cô ngân ngấn nơi viền mắt, giống như những giọt sương long lanh buổi sáng sớm trên chiếc lá, sắp rơi xuống rồi, khiến người nhìn thương xót không thôi.
Mộc Lâm bước tới một bước, giơ tay ra muốn an ủi cô một chút, cuối cùng tay dừng lại trên không trung rồi nhanh chóng thu tay về.
Ánh mắt của người đàn ông đứng bên cạnh phụ nữ trong khoảnh khắc bùng phát ra sát khí bức người mạnh mẽ, thế mà lại còn khiến người ta sợ hãi hơn cả con hổ mà hắn từng săn giết.
“Cửu Di, bỏ đồ vào đi.” Nhiều đồ như thế này đều phải thu dọn lại, Sơ Niệm thở hổn hển, cảm thấy phần tâm ý này quả thật là nặng trịch.
Người đàn ông cúi đầu thấp giọng dịu dàng nói với cô một câu “Được.”
Bộ dạng này, lấy đâu ra sát khí bức người vừa rồi nữa chứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT