Nghe thấy âm thanh này, Sơ Niệm vừa mới đầu còn cho rằng có người nhỏ giọng tranh chấp rồi rơi xuống nước, nhưng sau khoảnh khắc đưa mắt nhìn về phía bên kia, lập tức kéo người đàn ông ra phía sau.
“Niệm Niệm…” Người đàn ông hình như có gì đó muốn nói.
Sơ Niệm suýt chút nữa nhảy lên che miệng hắn lại, không để hắn phát ra bất cứ âm thanh nào.
Nhưng sau khi cô lùi về phía sau hai bước thì xẩu hổ.
Chỉ thấy trong bụi cỏ bên cạnh chân mình có hai đôi mắt sáng như sao đang nhìn họ.
“Ta muốn nói, bên này cũng có người.”
Rắn lớn nói xong, cái đầu của Sơ Niệm rơi vào vòng tay hắn, lẩm bẩm thúc giục: “Nhanh ôm ta đi, nhanh chóng rời khỏi nơi này.”
Nếu có thể, thậm chí cô còn muốn rời khỏi tinh cầu xinh đẹp này.
Vừa rồi cô mới biết được sự nhiệt tình táo bạo của người trong bộ lạc, nhưng làm sao cũng không ngờ được bọn họ lại tới bờ sông để làm loại chuyện này.
Lúc trước cô xấu hổ không thôi, từ trước tới giờ đều không dám nhìn những thứ như này, không ngờ hôm nay trực tiếp gặp được ở hiện trường luôn.
Cứ được ôm như thế về tới căn nhà lúc nãy, cô vẫn như con tôm luộc, co rút trong vòng tay người đàn ông không chịu ra.
“Niệm Niệm, nàng sao thế?” Rắn lớn cúi đầu hỏi cô, hơi thở ấm áp phả vào đỉnh đầu cô, hương cỏ thơm dễ ngửi của hắn men theo đôi má cô, một đường tiến thẳng vào mũi cô, khiến lòng người ngứa ngáy.
Sơ Niệm vốn dĩ đã bình ổn lại rồi, lại nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi.
Cô nắm chặt lấy vạt áo của người đàn ông, mặt đỏ ngẩng đầu lên nói, “Quên chuyện vừa nhìn thấy đi, không được phép nhắc tới nữa.”
“Nhưng mà..” Người đàn ông hiển nhiên là có gì đó muốn nói.
Sơ Niệm trèo ra khỏi vòng tay hắn, che miệng hắn lại, “Cũng không được hỏi thêm nữa.”
Hầu kết rắn lớn lăn lộn, hé miệng muốn nói “Được.”, nhưng vừa mới hé môi ra, ngón tay cô vì muốn dùng lực che hắn lại, nên trực tiếp tiến vào miệng hắn hai đốt tay.
Vì đề phòng răng của mình làm cô bị thương, hắn ngậm lấy ngón tay nhỏ xinh tinh tế của cô trong miệng một cách vô thức, đầu lưỡi còn liếm một vòng.
Sơ Niệm trực tiếp đơ người nguyên tại chỗ, hồi lâu mới rút ngón tay mình ra, nhìn ngón tay mình không biết nên xử lý như thế nào.
Cảm giác tiếp xúc vừa rồi vẫn còn lưu lại bên trên, cô thế nào cũng không thể coi thường động tác ngậm liếm có ý nghĩa thâm sâu như thế này được.
Cô nhìn khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông không hề có bất cứ phản ứng nào khác, cắn răng nghiến lợi nói: “Sau này… sau này không cho phép như thế nữa.”
Để không xảy ra sự việc như thiêu thân nào nữa, cô trực tiếp nói: “Ta buồn ngủ rồi, chúng ta đi ngủ đi.” Căn phòng mà hôm nay họ ở lại nghe nói là căn phòng của một người đàn ông tên là Lâm Mộc, người đàn ông kia đã đưa người ra ngoài đi săn, tối nay chắc sẽ không về, thế nên họ được sắp xếp ở tạm chỗ này.
Có thể nhìn ra được, nơi này rất sạch sẽ, mặc dù không có mấy thứ như đồ da dụng, nhưng tất cả quần áo da thú đều được treo ở góc phòng một cách cực kì ngăn nắp gọn gàng, bát ăn cơm cũng được đặt trong một góc khác, những thứ được treo ở các góc đều là trường mâu dùng để săn bắn, còn có một cái dây thừng bện từ cỏ, với công cụ nhìn giống chùy đá có hai đầu làm bằng đá.
Có thể thấy những công cụ được sử dụng này hết sức lạc hậu.
Trên đất có một nơi cao hẳn lên, bên trên trải một tấm da thú, nhìn giống như giường.
Rắn lớn không ôm cô trực tiếp nằm xuống, mà cất gọn gàng tấm da thú của người đàn ông xa lạ kia sang một bên, sau đó lấy da thú làm thảm ăn dã ngoại của họ từ trong ba lô ra trải lên giường, như thế này mới đồng ý nằm lên tiếp tục đi ngủ.
Từ trước tới giờ cô chưa từng phát hiện ra hắn thế mà lại còn có bệnh sạch sẽ.
Theo cách ngủ thông thường, hai người vẫn đều nằm chung giường, thậm chí vào buổi tối còn quấn lấy nhau để ngủ.
Ngủ lâu như thế rồi, cũng chưa xảy ra tình huống gì khác.
Nhưng tối nay trong lúc hắn đang muốn quấn cái đuôi nhỏ của mình vào cổ chân cô theo thói quên thì Sơ Niệm đột nhiên thấy cổ chân mình tê dại đi, giống như bị dòng điện lưu nào đó kích thích, trực tiếp quấn lấy cả người mình.
Cô yên tĩnh nhắm mắt lại, cảm thấy không sao mà ngủ nỗi.
Cuối cùng cô cũng không nhớ đã ngủ lúc nào cả, lúc thức dậy thì trời bên ngoài đã sáng lắm rồi.
Bên cạnh cô không có ai cả, sờ sờ một chút cũng không còn hơi ấm nữa, có vẻ rắn lớn đã dậy từ lâu rồi.
Bởi vì ngủ ở trong nhà người khác, cô mặc cả quần áo để ngủ, sau khi vỗ vô quần áo không chút nếp nhăn nào trên người, cô nhấc rèm cửa đi từ căn phòng nhỏ ra ngoài.
Mặt trời bên ngoài đã lên cao trên không trung rồi, một số phụ nữ đang nấu gì đó trong nồi trước đống lửa, hơi nóng từ trong nồi bốc ra.
Một người phụ nữ nhìn thấy Sơ Niệm, cười khoát khoát tay ý bảo cô đi tới, sau đó nói với cô một mớ ngôn ngữ mà cô nghe không hiểu, Sơ Niệm chỉ có thể cười theo, cũng không biết được nên trả lời thế nào.
Sau đó người phụ nữ lấy một cái bát gốm ra, múc một bát canh màu xanh nóng hổi từ trong nồi ra đưa cho cô, cười nói gì đó.
Trong trường hợp hoàn toàn nghe không hiểu đối phương nói gì như thế này, khiến cô cực kì bất an, sau khi cô tạm thời nhận lấy bát canh màu xanh kia, bắt đầu nhìn xung quanh bốn phía, tìm bóng dáng của rắn lớn.
Hắn sẽ không vứt bỏ cô ở nơi này mà không để ý tới, chắc chắn là đang ở gần đây.
Lúc Sơ Niệm muốn rời đi, người phụ nữ kia kéo cô lại, rồi lại đưa cho cô một thứ đen sì to bằng nắm tay.
Thứ này vừa mới được lấy ra từ đống than cỏ dưới đống lửa.
Một bát canh với một thứ đen sì không biết là gì, chắc là một bữa ăn sáng của một người.
Sơ Niệm không quan tâm người đó nghe có hiểu được không nói “Cảm ơn cô.”
Nhưng cô càng nóng lòng tìm bóng dáng của rắn lớn hơn.
Cô muốn tìm người để hỏi, đầu tiên nghĩ tới đám nhóc kia. Trẻ con trong bộ lạc không nhiều, tối qua cô nhìn thấy gần như là trẻ con của toàn bộ lạc rồi, bốn nữ với sáu nam, xem chừng phần lớn đều khoảng sáu bảy tuổi tới mười tuổi, nhỏ hơn nữa cũng không thấy.
Bộ lạc hơn một trăm người mà chỉ có ít trẻ con như vậy thật sự là rất kì lạ.
Sơ Niệm nhìn thấy cô bé cho cô củi tối hôm qua, vẫy vẫy tay với nó, cô bé cười rồi nhanh chóng đi tới.
Cô bé nói gì đó mà Sơ Niệm nghe không hiểu.
Sơ Niệm bây giờ giống như lúc mới bắt đầu mà gặp được rắn lớn, khoa chân múa tay biểu đạt ý nghĩ của mình, tiến hành hỏi thăm: “Người đàn ông tối qua ngồi bên cạnh chị đi đâu rồi, em có biết không?”
Cô bé biết cô không biết ngôn ngữ của bộ lạc mình, cũng khoa chân múa tay để trả lời, điều khiến cô kinh ngạc chính là cô bé thỉnh thoảng có thể phát âm ra được ba chữ mà cô có thể thiểu, ví dụ như “Đi.”, “Săn”, “Đợi.”
Sơ Niệm đại khái có thể đoán ra được ý nghĩa trong lời nói của cô bé.
Rắn lớn ra ngoài đi săn với những người đàn ông khác rồi.
Trái tim đang treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng được buông xuống rồi.
Rắn lớn vốn dĩ có thói quen dậy sớm đi săn, bây giờ thức ăn dồi dào, thông thường vào buổi sáng hắn đều sẽ dậy trước cô bắt một số con mồi hình thể nhỏ cho cô làm thức ăn.
Cô bé cũng đi tới bên cạnh đống lửa lĩnh đồ ăn sáng của mình, ngồi đối diện với Sơ Niệm. Có vẻ cô bé muốn ngồi ăn sáng cùng với cô.
Cô bé không bóc lớp vỏ đen bên ngoài cái củ đen sì kia đi, mà trực tiếp cắn xuống. Sơ Niệm nhìn thấy được bộ dạng thật sự của cái củ đen đen kia, bên trong nó màu trắng, nhìn mềm mềm dẻo dẻo, nhìn kĩ một chút, thì ra là khoai tây nướng.
Sơ Niệm nhìn dáng vẻ cô bé hình như còn chưa no, nên đưa khoai tây của mình cho cô bé, cô bé hình như khó mà tin được, nhưng không thể kháng cự được sức hấp dẫn của đồ ăn, sau khi nhận lấy thì nói gì đó rồi chạy đi.
Sơ Niệm nếm một chút canh màu xanh đang nóng hổi, lập tức nhíu mày, bộ dạng muốn nhổ ra cũng không được.
Nhìn cô bé cười vui vẻ ăn hết bát canh, cô còn nghĩ nó cũng khá ngon cơ. Không ngờ đây là nước của một loại thực vật nấu nát ra, vừa đắng vừa chát, thậm chí còn có những sợi xơ chưa được nấu nhừ.
Nhưng dù là ở đâu, thức ăn đều không thể lãng phí. Cô chỉ có thể gian nan nuốt xuống, trong cổ họng đều là mùi vị đắng chát.
May mà cô nhanh chóng nhìn thấy vị cứu tinh của mình.
Rắn lớn đã trở về rồi, tay tay là hai con gà ngũ sắc, sau lưng còn có một đám người đàn ông đi theo, trong tay ai cũng có thu hoạch trên mặt là nụ cười rạng rỡ.
Người ở nơi này hình như cảm xúc gì cũng đều dễ lộ ra bên ngoài, vui vẻ đắc ý đều viết hết lên mặt, vừa nhìn là biết rất đơn thuần.
Sơ Niệm nghênh đón, đưa bát nước màu xanh qua, trên mặt chứa nụ cười nịnh hót, “Ra ngoài đi săn vất vả rồi, nhanh, bát canh này còn nóng đó.”
Người đàn ông phía sau nhìn thấy một đôi bạn đời tình nồng ý đậm, cười ha ha tách ra, hình như trải qua một buổi sáng rắn lớn đã nhận được sự công nhận của họ rồi.
Những người đàn ông sau khi xách con mồi trở về tới bộ lạc đều nhận được sự hoan nghênh nhiệt tình.
Rắn lớn cũng ném con mồi xuống đất, nhận lấy bát canh trong tay Sơ Niệm, một ngụm uống hơn nửa bát, sau đó hắn cúi đầu để lộ bộ mặt đau khổ ra với Sơ Niệm.
Sơ Niệm không khỏi ôm bụng cười, “Canh ngon như thế này chính là lòng tốt của người khác đó, chàng không được lãng phí đâu.”
Người đàn ông gian nan nuốt xuống, thêm một ngụm nữa uống hết số canh còn lại trong bát.
Hắn cúi xuống, kéo Sơ Niệm để cô đi tới trước người hắn.
Đây chính là tư thế mà cô quen thuộc nhất, cánh tay vững chắc của người đàn ông hoàn toàn dùng lực nắm lấy người cô một cách ổn định, cô ôm lấy cổ người đàn ông cố định nửa người trên của cô hơi ngửa ra phía sau.
Sau đó điều khiến cô không nghĩ tới là.
Giây tiếp theo người đàn ông dùng một cái tay giữ lấy cái gáy của cô, kéo đầu cô về phía mình. Sau đó cúi đầu dán lên môi mình, lúc bị cái lưỡi linh hoạt cạy môi ra, Sơ Niệm không vùng vẫy giống như lúc trước, sau đó bị rót nước canh đắng chát vào.
Cô mở to hai mắt, nhanh chóng phản kích, đẩy sự đắng chát này trở về
Môi lưỡi hai người ta đến cô đi như đánh trận, cuối cùng tất cả nước canh đều khô cạn trong trận chiến, cũng không phân biệt được rõ ràng cuối cùng là ai uống nhiều hơn.
Giải quyết căn nguyên của sự đắng chát này, Sơ Niệm thấy bản thân mình mềm nhũn như bông, ngực phập phồng lên xuống, mang theo sự đỏ hồng của việc thiếu dưỡng khí tạm thời.
Cô muốn quở trách người đàn ông có hành vi xấu xa để lại một mình cô ở chỗ này, nhưng giọng nói ra lại mềm nhũn, giống như con mèo con, “Chàng làm sao có thể để một mình ta ở chỗ này thế?”
“Chàng có biết một mình ta ở đây đi tìm chàng không, thất sự rất sợ hãi đó.”
Cô nói rồi nói, khóe mắt đều đỏ hết cả lên rồi, có hạt nước lóng lánh.
Nước mắt như hoa này khiến hắn cực kì đau lòng, nhẹ nhàng lau má cô, đưa hết nước mắt đi.
Không cần biết gặp bao nhiêu lần, hắn cũng bó tay chịu trói trước nước mắt của cô.
“Niệm Niệm, ta sai rồi.” Hắn không biết làm thế nào mới khiến co người phụ nữ nhó bé của mình không khóc nữa, kéo tay cô đánh mình hai cái, “Hay là nàng đánh ta đi.”
Sơ Niệm trực tiếp bị tức quá hóa cười, “Ai cần đánh chàng chứ, da thô thịt dày, đánh chàng đau tay ta ấy.”
“Thế thì ta tự đánh mình.”
Xem ra hắn rất nghiêm túc.
Sơ Niệm hung hăng cắn một miếng lên cổ hắn, để lộ ra cái răng sắc nhọn uy hiếp “Sau này không cho phép bỏ ta lại một mình nữa, nếu không thì ta sẽ cắn chỗ này của chàng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT