Sơ Niệm bị gặng hỏi trong nhà của mình, ba con con thì đau khổ làm giường trong nhà của chúng.
Nghe được một nhà Cửu Di đã quay lại, liền ở trong một khu vườn mới xây, rất nhiều người sau khi trở về cũng tới thăm, đúng lúc gặp được một cảnh này.
Con trai lớn đã làm xong giường và bắt đầu quét dọn vệ sinh ở xung quanh, tập hợp đầu gỗ vụn với mùn cưa lại, có thể sử dụng trong lúc nấu ăn, không hề lãng phí một chút gì.
Con trai thứ hai Miên Cầu nhìn có vẻ rất nhanh, nhưng cũng nhanh chóng xuất hiện sai lầm, bốn cái chân giường có chiều dài không đồng nhất, lúc sắp hoàn thành công việc thì lại phải làm lại một nửa.
Tiểu Miên Hoa không cần nghi ngờ gì là muộn nhất, cho dù anh hai đã làm lại rồi, thì cô bé cũng chưa làm được một nửa.
Thế mà mọi người nhìn nhiều nhất lại là Tiểu Miên Hoa.
Bé con cực kì xinh đẹp, trắng trắng mềm mềm như một bông hoa tuyết, so với cô bé trắng trẻo nhất trong bộ lạc còn xinh đẹp hơn rất nhiều.
Nhưng mà cũng không thể xem thường cô bé.
Mặc dù nhìn cô bé hết sức yêu kiều yếu ớt, nhưng trên phương diện thợ mộc thậm chí còn khiến rất nhiều người đàn ông đều tự hổ thẹn không bằng được, bề mặt tấm ván gỗ được mài bởi con dao nhỏ bằng phẳng không hề thô, hơn nữa mặt cắt cũng cực kì đẹp đẽ.
Cô bé còn nhỏ nhưng lại có năng lực làm việc như thế, đến khi lớn lên còn thế nào nữa?
“Chàng xem, cô bé này làm nhìn còn đẹp hơn cả chàng làm nữa đó.” Một người phụ nữ chen lấn tới rồi nói với người đàn ông của mình.
Người đàn ông cũng không tức giận, ngược lại cười nói: “Cô bé này thật sự làm rất đẹp, mạnh hơn ta.”
“Đây chính là con cái của Cửu Di với nữ thần đó, chẳng trách lại lợi hại như thế.”
Mọi người có thể gọi là cực kì tò mò về cô bé.
Cho dù là bị mọi người vây xem, Tiểu Miên Hoa vẫn làm việc không nhanh không chậm như cũ, nghiêm túc tỉ mỉ, từ từ chậm rãi, ấy vậy nhưng vẫn nhanh hơn cả anh hai của mình.
Lúc Sơ Niệm tới, nhìn thấy chính là cảnh tượng như thế này.
Một đám đàn ông vây quanh con gái của mình, rắn lớn đứng ở bên cạnh nhìn, mà con gái cô cầm quả cầu nhung vải ren với lông nhung do cô làm cho, đang chỉ huy anh trai của mình treo lên trên giường cho cô bé, còn muốn treo đối xứng cho đẹp.
Có một cô bé tò mò hỏi Tiểu Miên Hoa, “Tỉ sao mà lợi hại thế, nhỏ như thế mà đã biết làm cái này rồi, cha của ta phải học rất chi là lâu đó.”
“Ta cũng học rất lâu mà.” Giọng nói của Tiểu Miên Hoa mềm mại dễ nghe, đứng dậy giữa những mảnh gỗ vụn, giũ sạch sẽ bụi bám khắp người mình, đi tới trước mặt cô bé cao hơn mình rất nhiều, “Có cần ta dạy ngươi không?”
Cô bé nhìn có vẻ mới hơn hai tuổi thôi, đứng bên cạnh Tiểu Miên Hoa cao hơn Tiểu Miên Hoa rất nhiều.
Nghe thấy Tiểu Miên Hoa muốn dạy mình, cười vui vẻ nói: “Ta tên là Giang Dương, ngươi tên là gì?”
“Ta là Miên Hoa.”
Một cô bé bắt đầu dạy một cô bé khác làm thế nào để sử dụng những công cụ mộc này.
Thỉnh thoảng, Tiểu Miên Hoa còn nghiêm túc nói một chút về những quan điểm của mình, dùng giọng nói ngọt ngào nói, “Thế thì bạn chơi cùng của ngươi quá bắt nạt người rồi, ngươi nên bắt nạt lại mới đúng.”
Tiểu Giang Dương có chút tủi thân, “Nhưng mà ta là con gái mà?”
Tiểu Miên Hoa lấy một công cụ nhìn giống như cái chày gỗ được quấn ren màu hồng phấn có nút thắt hình cánh bướm trong thùng công cụ của mình ra, đưa đồ vật vào tay Tiểu Giang Dương, trịnh trọng nói: “Thế thì dùng cái chày màu hồng phấn này đánh trả.”
Tiểu Giang Dương nhìn cái chày gỗ màu hồng phấn trong tay mình, hiểu ra được vấn đề, “Miên Hoa à, ngươi nói đúng rồi, tay không đánh không được thì dùng công cụ.”
“Ngươi thật tốt. Sau này chúng ta sẽ là bạn của nhau.”
Tiểu Miên Hoa ngập ngừng nói, “Mẹ ta nói, mối quan hệ của chúng ta như thế này nên gọi là khuê mật.”
Tiểu Giang Dương hỏi: “Khuê mật là cái gì?”
“Khuê mật là chỉ những mối quan hệ còn thân thiết tốt đẹp hơn cả bạn bè, giống như chúng ta thế này, là mối quan hệ có thể nói những lời trong lòng, có thể tặng lẫn nhau cây chày gỗ màu hồng.”
Tiểu Giang Dương nghe xong thì hưng phấn nói “Thế thì chúng ta chính là khuê mật rồi.”
Một tình bạn vong niên nho nhỏ với chuyện cái chày gỗ màu hồng khiến những người lớn ở xung quanh cười không khép được miệng.
Sơ Niệm cũng có chút cạn lời.
Con gái của mình sao lại đem theo cây chày gỗ bên cạnh mình như thế chứ, càng không biết sao cô bé có thể học được, tuổi tác thì nhỏ xíu, mà ăn nói lại rất chi là mạch lạc, khiến người ta không cách nào phản bác lại được.
Vừa mới tới bộ lạc núi Xà Thần được một buổi chiều, đã kết được bạn cho mình rồi, còn chia sẻ cây chày gỗ màu hồng phấn của mình cho bạn, nhận được sự công nhận của bạn, Tiểu Miên Hoa hưng phấn trên mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười sáng lạn.
Vừa quay đầu nhìn thấy mẹ đứng giữa đám người, từ bỏ công việc bản thân đang hoàn thiện giường lao về phía mẹ.
Người giống như củ sen giang đôi tay ra, cái chân nhỏ chạy nhanh, nhảy vào vòng tay Sơ Niệm.
Sơ Niệm sợ nhóc con này kích động sẽ giang đôi cánh bay lên, khiến cho tất cả bộ lạc đều biết cô bé là đằng xà, thế thì sẽ chết dở rồi.
Thậm chí cô còn có thể nghĩ tới cảnh tượng đám người đồng loạt quỳ xuống, nâng cũng không đứng lên.
May mà nhóc con này chỉ nhảy lên thôi chứ không bay lên, cái đầu nhỏ dán lên cổ Sơ Niệm để làm nũng, còn nhìn về phía sau người giới thiệu “Mẹ, Miên Hoa cũng có khuê mật rồi.”
Lúc nói chuyện, trong đáy mắt nhóc con đầy tràn ánh sáng vui vẻ và khoe khoang, chỉ hận không thể nói cho toàn thế giới biết được mình cũng có một người bạn là con người.
Trên mặt Sơ Niệm mang theo sự dịu dàng và ý cười, một tay ôm lấy nhóc con, một tay khác thì gỡ mùn cưa trên đỉnh đầu nhóc con xuống, “Miên Hoa thật lợi hại.”
Lúc Sơ Niệm đi tìm người bạn mới của Tiểu Miên Hoa, nhìn thấy một bạn nhỏ đang làm nũng bên cạnh người Giang Nhu.
Thiên hạ nhỏ bé quá, bạn mới của con gái thì ra lại chính là Giang Dương đang học tập với Đại vu.
Là con gái của Giang Nhu.
Giang Nhu nói tạm biệt với Sơ Niệm xong thì về nhà còn có việc.
Tiểu Miên Hoa lại đưa mẹ đi xem chiếc giường nhỏ mới của mình.
So với chiếc giường gỗ trơn nhẵn chẳng có thứ gì của hai anh trai, xung quanh giường của Tiểu Miên Hoa đều được bọc bằng da thú, nhìn đẹp mắt chỉ là thứ nhì thôi, quan trọng là Miên Tuyến phòng ngừa việc em gái sẽ bị đụng đau, nên chuyên môn bọc hết phía bên trên lại.
Rắn lớn nhìn Miên Tuyến giúp con gái, cũng không ngăn cản, nhưng nếu như Miên Cầu cầu xin viện trợ thì chắc chắn sẽ bị đánh đòn.
Trừ việc bọc bằng da thú ra, trên nóc giường còn làm một cái khung, có thể lắp một tấm lụa tơ tằm mỏng nhẹ trong suốt lớn, xung quanh mép tấm lụa tơ tằm còn có đồ trang trí bằng ren với cầu nhung như cũ.
Cái giường ngập tràn phong cách chủ nghĩa hưởng thụ, có thể nói là xa hoa phung phí nhất trong bộ lạc núi Xà Thần.
Thứ bọn họ không biết là, cái giường của Tiểu Miên Hoa ở núi Tường Vân còn khoa trương hơn nữa cơ.
Dù sao thì cũng là một bé rắn được cha và hai anh trai sủng ái yêu thương.
Đối với sự yêu thương chiều chuộng tới cực điểm như thế này Sơ Niệm cũng không ngăn cản, giống như không ngăn cản việc rắn lớn nghiêm khắc với Miên Cầu vậy.
Bản thân Tiểu Miên Hoa không có loại tính cách kiêu ngạo hống hách, ngược lại còn hết sức dễ thương, đáng yêu, năng lực giao tiếp xã hội cũng rất mạnh.
Trong lúc phô diễn chiếc giường nhỏ của mình, bên cạnh cô bé còn xuất hiện một cậu bé tầm bảy tám tuổi.
Cậu bé học tập nghề mộc với Tiểu Miên Hoa, cô bé sẽ kiên nhẫn nói một cách chi tiết cho cậu bé.
Lúc cậu bé đưa ra ý kiến muốn làm khuê mật với cô, Tiểu Miên Hoa lại ra vẻ nghiêm túc chính trực nói với cậu bé “Khuê mật là chỉ tình cảm giữa con gái với nhau, cái chày màu hồng cũng chỉ các cô bé mới dùng được thôi, ngươi chỉ có thể xưng là huynh đệ với ta được thôi.”
Nhìn con gái bị chứng ám ảnh cưỡng chế với giao tiếp xã hội siêu cao, Sơ Niệm chỉ có thể đứng một bên mà nhìn.
Từ nhỏ ba anh em đã được hun đúc trong không khí gia đình, có độ hảo cảm yêu thích cực lớn đối với loài người.
Sơ Niệm từng nói, sau khi tới bộ lạc núi Xà Thần bọn họ có thể có thêm càng nhiều bạn nhỏ.
Ba con rắn con đều cực kì mong đợi khi tới nơi này.
Bây giờ chính là lúc chúng nó tiếp xúc đơn độc với con người, kết bạn với người như thế nào đó cũng chính là tự do của chúng.
Lúc Tiểu Miên Hoa đang kết bạn một cách nhiệt tình nóng hổi, Miên Tuyến làm anh cả, thì cẩn thận di chuyển giường của mình và của em gái vào phòng mình và em gái.
Đây cũng là lần đầu tiên Sơ Niệm nhìn thấy căn nhà thuộc về các con của mình.
Diện tích rất lớn, phòng của mỗi người cũng to như thế, xem ra giống với bố cục phòng của cô với rắn lớn, chỉ thiếu mỗi phòng bếp.
Góc duy nhất không có phòng ốc là một cái vòi nước, có thể cho ba con con sử dụng lúc tắm rửa.
Trong sân cũng có cây, nhưng mà rõ ràng là mới cấy chuyển từ phía sau vào, bùn đất xung quanh đều rất ướt.
Nếu đứa con nào có hứng thú, cũng có thể nằm vắt vẻo hóng mát trên cây, có một khoảng thời gian vui vẻ.
Không cần biết là ở đâu, rắn lớn làm cha đều rất tốt, khiến người ta không bới ra được chút điểm yếu nào.
Về phần trong phòng của mỗi người cũng đều trống không như nhau, cần dựa vào đôi tay của chúng để bổ sung những thứ mà bản thân muốn.
Điều này đang rèn luyện kĩ năng sống độc lập của các con.
Tới cả trong phòng của Tiểu Miên Hoa cũng như thế.
Giống loài đằng xà không giống những giống loài khác, mỗi con con lúc sinh ra cũng đều có sẵn kĩ năng sinh tồn độc lập.
Tiểu Miên Hoa mặc dù nhìn rất yếu ớt, nhưng thật sự cũng như thế.
Chỉ là vẻ bề ngoài mềm mại đáng yêu của cô quá mê hoặc mà thôi.
Sau khi xem xong phòng ốc, lúc Sơ Niệm ra ngoài, bên cạnh Tiểu Miên Hoa đã có rất nhiều người lớn và con nít.
Nhóc con giống như trở thành một tiểu minh tinh, khiến người ta cực kì yêu thích, chỉ làm có mỗi chút nghề mộc thôi cũng có thể khiến rất nhiều người vây xem không nói, cảnh tượng bây giờ giống như một buổi họp báo quy mô lớn. Mọi người đều muốn nói chuyện với cô bé, thuận tiện nắn bóp khuôn mặt trứng ngỗng mềm mại phấn nộn của cô.
Nhưng mà nhóc con cũng rất chi là có nguyên tắc, tỷ tỷ xinh đẹp thì được, còn các cậu bé thì không được.
Những lời ngọt ngào của nhóc con khiến cho mọi người ngây ngất luôn.
Cuối cùng nhìn thấy Sơ Niệm ra ngoài, còn nhẹ nhàng nói “Các thúc thú, các dì, các ca ca tỷ tỷ, trời đã không còn sớm nữa rồi, mọi người nhanh về ăn cơm đi thôi.”
Mọi người chào tạm biệt, cô vé cũng sẽ lịch sự, lễ phép nói chào tạm biệt với mọi người.
Đây quả thật chính là giới hạn đỉnh cao trong thế giới giao tiếp xã hội, cho dù là Sơ Niệm lớn như thế này rồi cũng chưa làm được đâu.
Sau khi Tiểu Miên Hoa ra ngoài nhìn anh hai đang không ngừng phấn đấu một cái, rồi chạy tới ôm lấy đùi của cha, nũng nịu nói “Cha ơi, chúng ta tới chỗ của cha với mẹ đi, con đói rồi, muốn ăn cơm.”
Tốc độ phát triển cơ thể của Tiểu Miên Hoa bây giờ có thể dùng mắt thường nhìn thấy được, tốc độ lớn lên nhanh như thế đương nhiên là cũng cần ăn nhiều thức ăn để cung cấp năng lượng và dinh dưỡng, sẽ nhanh bị đói hơn, thỉnh thoảng cũng phải ăn thêm.
Bây giờ nhóc con đã gần một buổi chiều chưa ăn gì cả, chắc là tới lúc đói rồi.
Sơ Niệm gật đầu, “Đi thôi, chúng ta trở về trước.”
Trước khi đi, Tiểu Miên Hoa nháy nháy mắt với anh hai một cái, ra hiệu cho hắn nhanh lên.
Không có cha giám sát một cách nghiêm khắc, Miên Cầu lúng ta lúng túng cuối cùng cũng có cơ hội nhờ anh cả trợ giúp.
“Anh trai à, cầu xin anh đó.”
“Ta không giúp đệ, ta nói với đệ làm như thế nào, tự đệ làm.”
Miên Cầu mất cả buổi chiều mới không dễ dàng gì khiến cho bốn cái chân giường đều nhau được, nhưng mà khi nằm ngủ lại bể tanh bành, lại phải làm lại lần nữa.
Độ cứng cáp của gỗ cứng rất mạnh, nhưng mà thể trọng trọng lượng cơ thể của đằng xà nếu muốn nằm lên để ngủ, không làm cẩn thận kĩ xảo thì vẫn không được.
Miên Cầu học tập không chú ý chắc chắn là không làm được.
Bây giờ Miên Tuyến đồng ý dạy, cậu hưng phấn gật đầu, “Được, cảm ơn anh cả.”
Nếu không lát nữa cha quay lại còn nhìn thấy mấy tấm gỗ rơi ra như thế này, sợ là chỉ còn nước ngủ trên nóc nhà mà thôi.
Sau khi ăn tối xong, ba con con đều về phòng của mình.
Lúc ở núi Tường Vân, Miên Hoa không ngủ chung với hai người ở trên giường, nhưng lại ngủ trong hang ngay bên cạnh, có tiếng gió thổi cỏ lay gì đều có thể nghe thấy được.
Đây cũng là vì sao khi hắn chọn vị trí xây nhà cho ba con con chỉ cách nhà của bọn họ hơi xa một chút.
Có thể bảo vệ được sự an toàn riêng tư.
Cũng là một chút tâm tư riêng của một con rắn đã thành niên.
Tiểu Miên Hoa lần đầu tiên có được phòng riêng của mình cũng có chút hưng phấn, cô bé nằm trên giường lăn đi lộn lại không ngủ được, gõ cửa phòng hai anh trai, nói nhỏ: “Anh cả, anh hai, chúng ta ra ngoài đi dạo đi?”
Hôm nay thời gian cả một buổi chiều họ đều ở trong nhà để làm giường, không chỉ không đi dạo quanh bộ lạc được, thậm chí tới cả cửa cũng chưa từng ra ngoài.
Lòng hiếu kỳ mạnh mẽ không chỉ có mình Tiểu Miên Hoa mà Miên Cầu cũng hưng phấn khuyến khích, “Anh cả, khi trời tối cha chắc chắn sẽ ngủ với mẹ, không thể nào tới quản chúng ta được đâu, chúng ta về sớm chút, sẽ không bị phát hiện đâu.”
Miên Tuyến ho nhẹ một tiếng, trên mặt cũng không giấu được sự kích động, “Được, trước khi trời sáng phải quay về.”
Sau đó điều mà chúng nó không ngờ được là, ba anh em vừa lén lút ra ngoài cửa sân đã gặp được một bóng người đang đứng ở bên ngoài.
Bốn mắt nhìn nhau, đều phát sáng trong đêm tối…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT